Sau phong ba hái hoa tặc, tình cảm của Vương gia Vương phi càng thêm mặn nồng thấy rõ. Đó là điều mà bất cứ ai trong đoàn đi tuần đều thấy được.Sáng nay, lúc Vương phi cưỡi ngựa còn ngủ gà ngủ gật thì Vương gia đã nhanh chóng bế người lên đi chung một ngựa với mình. Còn cho Vương phi tựa đầu vào vai mình nữa.“Nàng nói xem, chỉ vì một chiếc áo mà nàng ngủ trên lưng ta thế này có tính là ta lỗ không?”Điềm Tư Tư đang ôm lấy eo Triệu Bình. Nghe hắn lảm nhảm thì phiền muộn đáp lời:“Thế người có mặc hay không? Không mặc thì thiếp cho Tiêu thị vệ?”“Hắn có gan to bằng trời cũng không dám mặc. Nàng tin không?”Điềm Tư Tư chồm lên, tay cầm hai vành tai hắn.“Cho chàng đôi co với thiếp.”“Ha ha ha được rồi, nàng tha cho ta đi. Ta không nói nữa. Cái áo đó tất nhiên ta sẽ mặc rồi.”Phong Thừa ở giữa đoàn người đang áp tải lương thực. Nhìn hai phu thê Bình Nhạc Vương gia không cố kị đùa giỡn chống đông người thì hắn ta ghìm chặt cương ngựa hơn nữa. Không hiểu sao cảnh này lọt vào mắt hắn ta thì trở nên chói mắt vô cùng.“Phía trước là khe núi Nghinh Hoàn. Dễ công khó thủ. Ngươi dặn tất cả mọi người cẩn thận đó.”“Vâng thuộc hạ đã hiểu.”Triệu Bình nheo mắt nhìn khe núi trước mắt. Từ Kinh thành đến Cách Vực bắt buộc phải qua Nghinh Hoàn, không còn con đường nào khác.“Vương gia, người lo lắng sao?”“Điềm Tư Tư, ta cảm nhận được khe núi trước mặt nguy hiểm trùng trùng. Dù cho chúng ta tránh được bẫy rập của lão Thái Hậu nhưng không tránh được phía trước đây. Nàng vào trong xe ngựa đi.”Điềm Tư Tư cũng hiểu hoàn cảnh lúc bấy giờ. Nàng nhanh chóng chui vào xe ngựa, lấy từ dưới hộc xe một mớ vũ khí tự chế của nàng. Tim nàng đạp bình bịch.“Không được, phải có cách gì đó mới được. Không thể biết chỗ đó là chỗ chết mà chui vào được.”Nàng vén rèm cửa xe ngựa gọi Triệu Bình lại.“Vương gia, người đến đây. Thiếp có điều muốn nói.”Triệu Bình điều khiển ngựa lại gần Điềm Tư Tư, ghé tai vào nghe nàng nói. Lông mày hắn dãn ra, một chút thì lại nhíu lại.“Không được, quá nguy hiểm. Sao ta có thể để nàng đi vào đó được?”“Thiếp có vũ khí riêng của mình mà. Người yên tâm đi.”“Không được. Ta không đồng ý, hơn nữa nếu không có ta bọn chúng sẽ không tấn công đâu.”Đúng vậy. Nếu không có Triệu Bình chắc chắn bọn chúng sẽ không tấn công. Nếu vậy thì, Điềm Tư Tư nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Nàng ghé vào tai Triệu Bình nói nhỏ gì đó.– ——————————Trước khe núi Nghinh Hoàn, Tiêu Đắc giơ tay cho đội ngũ dừng lại:“Phía trước là khe núi rất nguy hiểm. Để thuận tiện cho việc tránh ám sát, chúng ta sẽ chia nhỏ đội ngũ ra.”Theo lời của Tiêu thị vệ, mọi người bắt đầu chia nhau theo danh sách. Phong Thừa để ý một lát thì không thấy Triệu Bình cùng Điềm Tư Tư đâu.“Tiêu huynh, Vương gia cùng Vương phi sẽ đi với ai?”“Vương gia và Vương phi sẽ đi đầu tiên. Chúng ta an bài ít người bảo vệ. Nếu có bọn ám sát cũng sẽ không ngờ tới đâu. Xe ngựa ta sắp xếp cho hai người rất tồi tàn.”“Tiêu huynh cao kiến, Phong mỗ bái phục.”Phong Thừa điều khiển xe ngựa đến tổ đội của mình, nhìn lên trời có bóng dáng chim ưng bay lượn qua.“Triệu Bình, khe núi Nghinh Hoàn sẽ là nơi chôn xác của ngươi.”Một chiếc xe ngựa trông vô cùng cũ kĩ tồi tàn chạy vào khe núi, theo sau đó là một đôi quân mã chỉ gồm có hơn kém mười người. Không khí trong khe núi đang vô cùng ngưng trọng. Một đội hắc y nhân hơn trăm người đứng trên khe núi nín thở chờ lệnh.Chờ chiếc xe ngựa vào giữa khe núi, một tiếng “giết” vang vọng khắp núi. Triệu Bình ở trong xe bàn tay ôm chặt Điềm Tư Tư.“Đừng lo ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”Điềm Tư Tư cố trấn tĩnh mĩm cười, nắm chặt bàn tay hắn.Bên ngoài thị vệ đang chiến đấu với đám hắc y nhân. Thấy bọn hắc y nhân đang dần áp sát xe ngựa. Triệu Bình cùng Điềm Tư Tư lôi đống bom khói tự tạo trong gầm xe ra. Những quả bom này nàng chỉ hiểu nguyên lý sơ sơ cùng với cách chế tạo thủ công nên không có hiệu quả lắm. Nhưng kết hợp với nội lực mạnh mẽ của Triệu Bình thì lại khác.Bên ngoài đang đánh nhau ì đùng, trong xe, Triệu Bình vận nội lực đẩy đám bom khói ra ngoài. Rất nhanh đám hắc y nhân chỉ thấy vài vật hình thù kì lạ bung nóc xe ngựa bay ra, cùng lúc đó khói bắt đầu tỏa ra mù mịt.“Cẩn thận ám khí.”“Chết tiệt trong khói có thuốc… mê….”Đúng vậy, Triệu Bình đã cải tiến vũ khí thô sơ của Điềm Tư Tư bằng cách cho rất nhiều hàm lượng thuốc mê vào trong đó. Chẳng mấy chốc, đám hắc y nhân ngã túi bụi. Kẻ có võ công cao cường thì ráng vận nội công đứng vững nhưng tay chân cũng bủn rủn, kẻ đã ngã thì dốc hết sức cắn thuốc độc trong miệng tự vẫn.Triệu Bình và Điềm Tư Tư cùng với thị vệ đi theo đã lén uống thuốc giải nên không bị ảnh hưởng. Khói bay mù mịt cả một khe núi.Lúc Tiêu Đắc nhìn thấy pháo sáng bay vút lên trời thì mừng rỡ.“Thành công rồi.”Đoàn người lập tức kéo vào khe núi, Phong Thừa thì thẩn thờ cả người không hiểu chuyện gì xảy ra.Trong khe núi trừ người của Triệu Bình đang đứng thì toàn bộ hắc y nhân đã ngã xuống. Có kẻ mạnh hơn thì đủ tỉnh táo cắn thuốc tự tử có kẻ yếu hơn thì ngất ngay tại chỗ bởi thuốc mê quá nặng liều. Ngay cả Điềm Tư Tư dù uống thuốc giải vẫn còn cảm thấy say say trong người.Tiêu Đắc cùng hộ vệ đang tuần tra, người mình bị thương thì đem ra sau chữa trị, đám hắn y nhân kẻ chết thì vứt, kẻ nào bất tỉnh thì gỡ miệng lấy thuốc ra trói lại đợi thẩm vấn sau.Triệu Bình đang đút nước cho Điềm Tư Tư, thấy nàng cứ lâng lâng là hắn biết nàng đang say thuốc mê nặng rồi.“Nàng không sao chứ? Ta đỡ nàng vào xe ngựa nghỉ ngơi một tý nhé.”Điềm Tư Tư vẫn cố chấp lắc đầu.“Thiếp không sao, thiếp rửa mặt là tỉnh táo ngay. Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.”Lúc này một hắc y nhân đang bất tỉnh cố gắng gượng dậy, hắn ta cảm thấy cả người vô lực. Nhiệm vụ coi như bất thành không còn cách nào để về phục mệnh với chủ nhân. Thế thì đành.Hắc y nhân vận chút khí còn sót lại trong người, điều khiển cây đao rớt gần đó phóng thẳng về phía nữ nhân trong lòng của Triệu Bình.“Tư Tư, cẩn thận.”