Lúc An Khê từ phòng mình bước ra, Giang Triều đã không còn ở trong sân, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, đi về phía phòng khách. Bác sĩ Hoàng là một người đàn ông nhã nhặn hơn 40 tuổi, khuôn mặt chữ Quốc, đeo một cặp kính màu đen, bả vai một cao một thấp.Khi thấy An Khê, bác sĩ Hoàng vội vàng từ trên băng ghế đứng lên. Bên ngoài có hơi tối nhưng mặt trời còn chưa lặn xuống hoàn toàn, còn chút ánh sáng giúp người ta có thể nhìn thấy đồ vật.“Chú là bác sĩ Hoàng phải không ạ?” An Khê không chắc chắn kêu lên.“Đúng là chú. Đồng chí An Khê, mời ngồi.”Bác sĩ Hoàng kéo một chiếc ghế mây ra, còn bản thân lại quay về ngồi trên băng ghế lúc nãy. An Khê đến thôn Tam Thủy mới có một ngày đã nghe được đủ loại cách gọi khác nhau, mọi người thường gọi cô nhiều nhất với danh xưng “Đồng chí trí thức”. Về phần “Đồng chí An Khê”, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy.“Bác sĩ Hoàng, chú tìm cháu có việc gì không?”“Cũng không có chuyện gì lớn, chú muốn đến đây cùng con nói chuyện phiếm thôi. Con đã quen với cuộc sống ở thôn Tam Thủy chưa? Có gì bất tiện không?”Hai người tán gẫu một hồi, phần lớn thời gian đều là bác sĩ Hoàng hỏi, An Khê trả lời. Đôi khi bác sĩ Hoàng chủ động nói điều gì đó về bản thân mình.An Khê đại khái biết thêm một vài thông tin, ví dụ như bác sĩ Hoàng tên là Hoàng Nghĩa, người ở thị trấn, mười năm trước đến thôn Tam Thủy. Vào thời điểm đó, hợp tác xã y tế nông thôn mới bắt đầu triển khai, bác sĩ Hoàng thuộc nhóm thanh niên đầu tiên tham gia khóa đào tạo. Sau khi đào tạo xong, ông được sắp xếp đến thôn Tam Thủy, trở thành một thầy thuốc đi chân trần. Kể từ đó đến nay, ông đã ở lại thôn này hơn mười năm.“Thời điểm Lục Tử bị co giật, chú có nghe mọi người nói con rất có lòng điều trị bệnh động kinh cho thằng bé. Con có thể nói cho chú nghe biện pháp của con được không? Nếu con cảm thấy khó xử thì không cần trả lời.” Hoàng Nghĩa hỏi.Chuyện xảy ra ngày hôm nay ông đã sớm nghe người ta nói, những người đó đều kể câu chuyện theo hướng vô cùng thần kỳ, dường như tiểu trí thức có biện pháp chữa bệnh cho Lục Tử mà không cần tốn tiền mua thuốc Tây. Hoàng Nghĩa trong lòng cao hứng, đây là chuyện tốt cho mọi người, đồng thời rất có hứng thú với biện pháp của An Khê.“Thật ra con biết một bài thuốc Đông y trong cuốn “Bản thảo diễn nghĩa” chuyên trị trẻ em bị động kinh. Con nghĩ nếu mẹ của Lục Tử không có khả năng mua thuốc Tây, chúng ta có thể dùng các bài thuốc cổ truyền của Trung Quốc để chữa trị. Hơn nữa thuốc Đông y có thể lấy tại địa phương, những dược liệu cần thiết trong bài thuốc này con nghĩ chúng ta có thể tìm được trên núi Bát Điểm.” An Khê chậm rãi nói.Hoàng Nghĩa cẩn thận lắng nghe, một chút cũng không có ý thúc giục cô, càng nghe trên mặt hắn càng lộ ra vẻ hứng thú. Cuốn sách y học “Bản thảo diễn nghĩa” ông chưa từng nghe qua, nhưng ở chỗ ông có một nửa bản phác thảo của cuốn “Bản thảo cương mục”. Bởi vì thiếu người hướng dẫn, lại không có nhiều sách để ông nghiên cứu, chỉ dựa vào nửa cuốn “Bản thảo cương mục” để học tập nên đối với nền y học Trung Quốc ông chỉ như mới nhập môn mà thôi. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để ông biết được Đông y lợi hại như thế nào.Từng câu từng chữ An Khê nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng ông biết chắc chắn cô có thời gian nghiên cứu rất lâu. Trong Đông y có hàng nghìn bài thuốc khác nhau, nhưng cô chỉ cần dựa vào một triệu chứng đã tìm ra chính xác bài thuốc dùng để chữa bệnh, chắc hẳn cô đọc qua rất nhiều cuốn sách y học mới có thể làm được. Chứ như ông còn không biết trên đời còn có một bài thuốc điều trị bệnh động kinh như vậy.Quả nhiên tiểu trí thức không phải là người tầm thường! Nói không chừng trình độ còn cao hơn cả ông.“An Khê, ngoại trừ bài thuốc này ra, cháu còn biết bài thuốc nào khác không?”“Khi còn bé con từng đọc qua mấy quyển sách về y học, có biết chút chút vài bài thuốc Đông y, bác sĩ Hoàng nếu cảm thấy hứng thú thì con có thể chép một bản cho chú.” An Khê mặt mày cong cong, cười khẽ, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.“Vậy làm phiền con rồi.” Hoàng Nghĩa giả vờ ho khan một tiếng. Là một lão già hơn 40 tuổi, giờ đây ông lại nói chuyện với An Khê không khác gì con dâu nói chuyện với mẹ chồng. Có thể nói cả đời này, cho tới bây giờ ông chưa từng chiếm tiện nghi của người khác. Nhưng hôm nay Hoàng Nghĩa vừa nói ra lời này, thật sự không có ý tứ nhận không đồ của An Khê như vậy, nhưng nếu thật sự nói không động tâm thì là giả. Phần ân tình ngày hôm nay coi như hắn để nợ ở chỗ này.Trong lúc vô thức, Hoàng Nghĩa bất giác tăng thêm rất nhiều thiện cảm với An Khê. Nếu ông có thể quay về tuổi 20, hẳn là sẽ động tâm với một cô nương có hiểu biết nhiều như vậy.“Này An Khê, bên hợp tác xã y tế vừa vặn còn thiếu một người phụ giúp, nếu con muốn đến đó làm việc, cứ nói với Bí thư Chi bộ một tiếng, để ông ấy dẫn con đến hợp tác xã hỗ trợ. Điểm chấm công giống như bên đội sản xuất, ngoài ra mỗi tháng còn có thêm một phần vải và dầu ăn, cháu cảm thấy thế nào?”Ánh mắt An Khê sáng lên vài phần, đi hợp tác xã hỗ trợ thoải mái hơn nhiều so với trong căn tin, hơn nữa còn nhận được nhiều điểm chấm công hơn. Phải biết rằng những người mỗi ngày đều làm việc nặng có thể nhận được mười hai điểm, hỗ trợ trong căn tin lại chỉ có tám điểm.Cô vội vàng gật đầu, nụ cười trên mặt không ngừng tràn ra, cả người nhìn cũng thoải mái hơn rất nhiều.Hoàng Nghĩa nhìn tiểu trí thức vui vẻ, trong lòng cao hứng, có thể giúp đỡ cô nhận thêm điểm chấm công, gánh nặng trong lòng hắn cũng nhẹ hơn một chút.Tiễn bác sĩ Hoàng đi rồi, An Khê ngồi xổm trong sân giặt quần áo bẩn, còn có Giang Tiểu Mai giặt chung với cô. Tất cả mọi người trong nhà đều chọn công việc đồng áng để lấy điểm chấm công, cô vì còn nhỏ nên được phân công làm việc ở nơi thoải mái nhất – phụ giúp trong căn tin, cho nên quần áo của cả nhà đều do cô giặt.Vừa rồi con dâu lớn của Giang gia lại bỏ vô thêm mấy bộ quần áo vào trong chậu giặt đồ. Giang gia tổng cộng có bốn người con: con gái lớn đã xuất giá, con trai thứ hai đã sớm cưới vợ, ngay cả con trai của hắn cũng ba tuổi rồi, hai người còn lại chính là Giang Triều – 21 tuổi và Giang Tiểu Mai – 14 tuổi.An Khê gặp qua con dâu lớn của Giang gia mấy lần: mắt tam giác, mặt ngựa, là một nữ nhân rất khắc nghiệt, nói chuyện luôn đâm thọc, giống như mọi người đều nợ tiền của cô ta vậy. Chưa kể mối quan hệ chị dâu – em chồng không được tốt, chính miệng Giang Tiểu Mai oán giận nói với cô. An Khê chỉ có thể cười trừ, cô không tiện đánh giá chuyện gia đình của người khác.