Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 66

7:41 sáng – 24/05/2024

Nếu trước đây chỉ là suy đoán thì chuyện này khiến Đỗ Cửu chắc chắn Trì Quy “rắp tâm làm ác”, đây thật sự là muốn nhuộm đen y, biến tam quan của y trở nên giống như hắn.

Hắn ôm lấy Đỗ Cửu, đặt tay y lên miệng vết thương: “Tự chữa cho mình đi.” Nói rồi nhanh mà chuẩn rút cây dao đang cắm trên ngực y ra.

Cửu thiên sứ nhỏ kêu lên một tiếng sau đó mau chóng phát ra dị năng chữa thương cho mình, đối với dị năng giả thì chỉ cần không bị thương những nơi quan trọng, cho dù vết thương bên ngoài có nghiêm trọng thế nào đi nữa chỉ cần có thể chữa trị kịp thời thì sẽ không thành vấn đề.

Đợi Trì Quy tìm được hai người đàn ông đang nấp trong tối thấy tình hình không ổn đang muốn chạy trốn thì miệng vết thương của y đã kết vảy, sau khi Trì Quy vung đao khiến hai kẻ kia đầu mình chia lìa thì vảy đã bong ra, miệng vết thương hoàn toàn khôi phục lại như ban đầu, không hề để lại một chút dấu vết nào.

Cửu thiên sứ nhỏ không ngốc nên đã kịp ngẫm lại, chuyện vừa xảy ra rõ ràng là dàn cảnh, cô gái và hai tên kia là đồng bọn, y bị bọn chúng lừa.

“Hiểu rồi sao?” Trì Quy vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt y, thấy y ngộ ra bèn kéo y vào ngực ôm lấy, “Thế giới này đã thay đổi rồi, không còn trật tự cũng không còn hoà bình, sự nhân từ và lương thiện của em chẳng những không thể đổi lấy lòng biết ơn mà ngược lại thậm chí sẽ khiến em bỏ mạng!”

Cửu thiên sứ nhỏ không đáp lại mà bảo Trì Quy thả y xuống rồi đứng yên nhìn quanh bốn phía, đường phố trống trải nhuốm máu khiến y có hơi mờ mịt.

“Ai? Ra đây!” Trì Quy bỗng dưng nhìn vào một góc.

Cạch –

Một hòn đá cỡ nắm tay bay về phía hai người, sau đó một bóng dáng nho nhỏ đi ra từ trong góc, đó là một bé trai tầm 6 – 7 tuổi, quần áo dơ bẩn chứng tỏ lâu ngày không được thay, trên mặt cũng tràn đầy vết bẩn, chỉ có đôi mắt đen bóng sáng quắc nhưng lại tràn đầy căm hận.

“Người xấu, các người giết mẹ tôi, các người là người xấu! Tôi phải giết các người!”

Cửu thiên sứ nhỏ ngạc nhiên.

Bé trai thấy hai người không làm gì lại ném thêm một hòn đá nữa sang bên này.

“Không cần…” Cửu thiên sứ nhỏ hoàn hồn lại lập tức đưa tay kéo Trì Quy, nhưng đã muộn, lời còn chưa dứt thì đứa nhỏ đã đầu mình hai nơi.

“Anh…” Y nhìn Trì Quy, nửa ngày không thốt nên lời.

Y hiểu rõ Trì Quy, dựa vào tính cách của hắn thì sẽ làm gì nên mới ngăn cản trước, nhưng vẫn muộn, chỉ đành trơ mắt nhìn đứa nhỏ kia chết đi.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ tàn khốc của Trì Quy, không phải cái loại ngoài mặt lạnh nhạt như trước đây mà thật sự là tàn nhẫn đúng nghĩa.

Vẻ mặt Trì Quy không hề thay đổi, nhìn chằm chằm thi thể bé trai lạnh lùng nói: “Đừng nên so sánh trẻ con trước và sau khi tận thế với nhau, tôi không có thói quen thả hổ về rừng, huống hồ gì mẹ nó dùng cách này hại chết không biết bao nhiêu người vô tôi, thương xót cho mẹ con bọn họ thì chi bằng thương cho những người bị họ hại chết đi.”

Dựa trên lý trí thì Cửu thiên sứ nhỏ hiểu được những gì hắn nói, nhưng trên tình cảm thì nhìn hắn không chút do dự giết một đứa nhỏ 5 – 6 tuổi vẫn tạo thành đả kích rất lớn với y.

Y không đáp lại, tức là không phản đối cũng không tán thành với hắn, tất cả chuyện xảy ra hôm nay đều quá kinh hoàng nên y cần thời gian để tiếp thu.

Tuy rằng y thánh phụ nhưng cũng không phải người không hiểu lý lẽ, không phân biệt được xanh đỏ trắng đen.

“Tôi biết, tôi hiểu rõ.” Y cởi áo khoác, đi lên ghép thi thể bé trai lại sau đó đắp lên, cũng không bận tâm vết máu đang đính trên tay mà trở về cạnh Trì Quy nắm lấy tay hắn, “Vậy còn anh? Còn anh thì sao?”

Trì Quy ngẩn ra.

Trong mắt thanh niên có lo lắng quan tâm cũng chứa đầy thương xót, y đưa tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ sau lưng tựa như muốn an ủi hắn.

Vẻ mặt cùng động tác ấy khiến lồng ngực Trì Quy bỗng dưng dâng lên chút ngọt ngào lạ kỳ, mũi cũng hơi cay. Không ai từ khi sinh ra đã là kẻ tàn nhẫn như vậy, không phải ngay từ đầu hắn đã là kẻ giết người không ghê tay, luôn đề phòng mọi chuyện, ôm hoài nghi với tất cả mọi người như hiện giờ, hắn cũng từng giống như La Phi Tằng Thành ôm hy vọng với tương lai, muốn dẫn dắt mọi người cố gắng sốt sót, nhưng ngay lúc hắn chật vật nhất thì tất cả những gì hắn nhận lại được đều là ác ý.

Đời trước dù chỉ một người thôi chịu vươn tay giúp đỡ hắn thì hắn cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ hiện tại.

Cửu thiên sứ nhỏ cúi đầu đưa trán cọ cọ vào ngực hắn, sau đó ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười: “Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, muốn khiến tôi nhìn rõ, muốn tôi nhanh chóng thích ứng với sự thay đổi của thời thế, cảm ơn anh nhưng tôi có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ theo cách của tôi mà thích nghi với tận thế hiện giờ, anh yêu tâm, tôi sẽ không liên lụy tới mọi người, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy tôi trở thành gánh nặng hoặc trở nên phiền phức, thì có thể vứt bỏ tôi như Mạnh Khang Minh và Vưu Trình Thụy.”

Y hiểu!

Trì Quy ngạc nhiên, hóa ra y biết hắn đã làm gì với Mạnh Khang Minh và Vưu Trình Thụy! Hắn bỗng thấy bản thân phải nhìn kỹ lại người trước mặt này lần nữa, bỏ đi thành kiến chủ quan lúc trước, cũng không phải bởi sức hấp dẫn kỳ lạ kia mà phải thật sự hiểu rõ người này.

“Đi thôi.” Cửu thiên sứ nhỏ lấy khăn tay ra giúp hai người lau đi vết máu, “Không phải bảo là đi mời chào người cho căn cứ sao, trước lúc trời còn chưa tối nói không chừng có thể tìm được vài người dẫn về đấy.”

Chuyến đi này của bọn họ trừ việc thăm dò huyện An xem có còn sót lại đồ vật có ích gì không thì chủ yếu là đi thu người, căn cứ có rất nhiều chỗ cần xây dựng, dựa vào một đám người ít ỏi cùng mấy thanh niên trai tráng thì cơ bản không đủ, cần phải có thêm không ít người giúp sức nữa.

Chỉ là thứ như lòng người không phải mắt thường có thể dò được, ai cũng không thể bảo đảm mỗi người họ dẫn về đều là người tốt, ai ai cũng mang theo thiện ý và lòng biết ơn được, so với phí công nhọc sức đi đo lòng người thì chi bằng định ra quy tắc lề lối chế độ kỹ càng, một lần nữa xây dựng lại trật tự giống như trước tận thế vậy.

Huyện An có gần một trăm ngàn dân cư thường trú, chỉ là ngay ngày tận thế đã chết đi một nửa, qua ba tháng thì người sống sót phỏng chừng không tới ba mươi ngàn, còn chưa kể tới những người chạy trốn đi nơi khác nên hiện giờ cũng không biết còn dư lại bao nhiêu.

Bởi vì tận thế xảy ra vào buổi sáng, mọi người đều đang đi học đi làm nên khu dân cư ngay sườn núi phía nam này không còn bao nhiêu người, đợi tới lúc sang khu mua bán phía tây mới lục tục thấy được không ít bóng người.

Trên đường đi Đỗ Cửu và Trì Quy một người cầm kiếm một người cầm đao, ma vật cấp thấp trước mặt hai người gần như đều lập tức tan thành tro bụi, những người đang lẩn trốn thấy vậy đều không tự giác mà đi theo.

Trì Quy vẫy tay gọi một người thoạt nhìn có vẻ giống người đứng đầu đám người: “Biết kết giới không?”

Hai mắt người nọ bừng sáng: “Các cậu có kết giới sao? Các cậu biết ở đâu có kết giới à?!”

Đỗ Cửu gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi có kết giới, ở ngay phía sau núi Thanh Trạch, trong núi có cái trường học mọi người biết chứ? Trường học có kết giới mà tôi là giáo viên trong trường, chúng tôi dựng một căn cứ ở đó, có đồ ăn nước uống, hiện giờ chúng tôi qua đây nhận người, chỉ cần đồng ý ra sức thì đều có thể được che chở, đặc biệt chào đón những ai thạo nghề.”

“Thật sao?” Người kia bày ra vẻ mặt nửa ngờ, dường như không dám tin, đợi tới lúc được xác nhận lại kích động tới bật khóc, người đàn ông cao lớn mặt mũi cáu bẩn giàn giụa nước mắt tiến lên hai bước muốn nắm lấy tay Đỗ Cửu, nhưng lại nhìn thấy Trì Quy lạnh như băng bên cạnh đành rụt trở về, rầm một phát quỳ xuống mà dập đầu.

“Tôi biết, tôi biết mà… Ông trời có mắt, ông trời đúng là có mắt… Cảm ơn hai người, cảm ơn hai người…”

Một lúc lâu sau anh ta mới đứng lên lau đi nước mắt, có hơi xấu hổ: “Xin lỗi, là do tôi quá kích động khiến hai người cười chê rồi, thật sự là bọn tôi sắp không sống nổi nữa, rất nhiều ngày rồi không tìm được đồ ăn, mấy người lớn như tôi còn có thể nhịn nhưng tụi nhỏ thì…” Nói tới đây anh ta nghẹn cả giọng, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Trời xanh bất nhân, thời thế này đúng là không cho người ta đường sống mà! Cậu nói xem đang yên đang lành tại sao lại tận thế chứ?”

Cửu thiên sứ nhỏ bị cảm động lây cũng đỏ mắt, an ủi anh: “Không sao nữa không sao nữa, từ giờ về sau sẽ tốt hơn thôi, mọi người cùng nhau cố gắng thì ngày tháng sẽ khá dần lên.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Người đàn ông khom lưng cảm ơn.

Theo anh ta nói thì người sống sót ở phía bắc này đều là người quen, là chủ và nhân viên cửa hàng trên phố nên thật sự có không ít người thạo nghề, mà những đứa nhỏ được bọn họ che chở đều còn rất nhỏ, bởi vì còn chưa tới tuổi đi học nên được cha mẹ dẫn theo đi làm.

Không biết do vị trí địa lý hay do nguyên nhân nào khác mà những người này không ai có dị năng cả, bọn họ có thể sống sót hoàn toàn dựa vào lợi dụng sự quen thuộc với địa hình phố buôn bán cùng với các loại đồ dùng trong cửa hàng.

Đỗ Cửu nhẩm tính, ở đây vậy mà có hơn 200 người, y và Trì Quy ngay lập tức quyết định không đi thăm dò thêm nữa mà trực tiếp dẫn những người này về căn cứ.

Có lần đầu thì sẽ có lần tiếp, mấy ngày kế bọn họ thay phiên nhau đi huyện An tìm người sống sót, ai đồng ý gia nhập căn cứ đều được dẫn về, thậm chí còn dán thêm tờ rơi bên đường, tin tức nhanh chóng được truyền ra, người sống sót cũng tốp năm tốp ba tụ lại cùng nhau đổ lên núi Thanh Trạch.

Đương nhiên cũng có những kẻ có dị năng nghĩ ngay tới chuyện “Phất cờ khởi nghĩa” “Chiếm núi làm vua” nhưng đều bị Trì Quy một đao cắt đứt, treo thi thể những kẻ đó lên tường rào kết giới răn đe người sau.

Trì Quy diễn mặt đen còn Tằng Thành và Đỗ Cửu diễn mặt đỏ, rất dễ dàng lập nên trật tự căn cứ.

Đến cuối hè đầu thu, trên cơ bản người sống sót của huyện An đều lựa chọn vào căn cứ núi Thanh Trạch, thậm chí còn có người ở mấy huyện xung quanh nghe tin cũng lần lượt tìm tới đây.

Đợi tới khi vào đông thì toàn bộ căn cứ núi Thanh Trạch đã đổi khác, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết của trường học khi xưa nữa, trung tâm kết giới xây một cái biệt thự kiểu nông thôn hai tầng làm chỗ ở cho Đỗ Cửu và Trì Quy, bên cạnh căn nhà kia là phòng làm việc tạm thời của căn cứ.

Non nửa năm tuân theo quy tắc thì trật tự căn cứ đã đi vào nề nếp, mỗi người đều được phân công công việc, người người đều vì có thể bình an sống sót qua mùa đông mà cùng chuẩn bị.

Mấy người Đỗ Cửu càng bận rộn hơn vì Trì Quy lại nói bọn họ biết thời gian ma vật bùng nổ tiếp theo, ngay ở đầu xuân cuối đông, dường như vừa ngủ đông tỉnh lại khiến tất cả ma vật đều thăng lên một cấp, hơn nữa sẽ có ma vật càng mạnh mẽ hơn thông qua khe hở tiến vào.

Qua nửa năm ở cùng gần như tất cả mọi người đều tin tưởng Trì Quy vô điều kiện, hắn có dị năng mạnh mẽ cộng thêm trăm trận trăm thắng khiến mọi người hoàn toàn đặt kỳ vọng sống sót vào hắn, tựa như chỉ cần có hắn ở đây thì tất cả đều sẽ không thành vấn đề.

Mà mỗi lần mặc kệ hắn đánh chết ma vật hay giết người thì Cửu thiên sứ nhỏ đều yên lặng ở cạnh hắn, yên lặng nhìn hắn mà không nói năng dị nghị gì cả.

Càng giết chóc nhiều khiến khí thế trên người Trì Quy càng ngày càng mạnh, sát khí cũng càng ngày càng nặng, theo đó con người cũng dần lạnh lùng.

Hôm nay là đêm 30, Cửu thiên sứ nhỏ lấy rượu trắng từ chỗ La Phi tự chuốc say bản thân, sau đó ỡm ờ cuối cùng cũng được lăn giường với Trì Quy.

Hôm sau tỉnh lại y lặng lẽ mặc xong quần áo, nhìn Trì Quy nghiêm túc nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Trì Quy: “…”