Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Tôi Coi Các Người Như Anh Em Chương 98: Tg8: Niệm Cổ

Chương 98: Tg8: Niệm Cổ

8:13 sáng – 24/05/2024

Đỗ Cửu ở lại thế giới này 80 năm, từ 28 đến 108 tuổi. Sau khi y và Hắc thành chủ thành thân sống với nhau 50 năm, vào năm 81 tuổi cuối cùng Hắc thành chủ cũng không chịu được nữa, Đỗ Cửu không đành lòng nhìn hắn bị bệnh tật giày vò nên tự tay tiễn hắn một đoạn đường.

Lúc đó Đỗ Cửu cũng đã 81 tuổi nhưng vì có võ công thâm hậu thoạt nhìn dáng vẻ chỉ mới ngoài 40, sau khi Hắc thành chủ nhắm mắt chỉ trong một đêm đã bạc trắng cả đầu, đồng thời mở ra được cánh cửa cuối cùng của vô tình kiếm, bảo là vô tình mà lại có tình, có nội lực thâm hậu làm nền y chẳng những bước vào cảnh giới tông sư mà gần như đã nhảy vọt tới mức xé rách hư không.

Đỗ Cửu canh giữ thi thể Hắc thành chủ bạc đầu trong một đêm, sau đó mang theo hắn rời khỏi thành Hắc thổ đến ẩn cư nơi Thiên Sơn giá rét.

27 năm sau đó Đỗ Cửu cũng không hề lộ diện hay luyện võ, chỉ canh giữ Hắc thành chủ ngủ say trong quan tài băng, năm này sang năm nọ, ngày nối ngày cuối cùng cũng chờ đợi được cái chết, nếu không phải đồng ý với Hắc thành chủ sẽ không tự sát y đã đi theo hắn ngay khi hắn vừa trút hơi thở cuối cùng.

Hóa ra mùi vị của đợi chờ lại như thế này, hóa ra kẻ bị bỏ lại sẽ đau khổ tới vậy.

Đỗ Cửu nhìn mây cuộn mây tan, càng ngày càng trầm mặc, ký ức về Tần Cửu Chiêu càng ngày càng hiện rõ trong đầu, lúc trước y chơi Tần Cửu Chiêu một vố cực kỳ đắc ý tự bạo mà rời đi bỏ lại mình hắn, thậm chí ngay cả thi thể cũng không có, vậy khi đó hắn phải tuyệt vọng chừng nào, đau khổ bao nhiêu chứ?

Suốt 27 năm Đỗ Cửu dựa vào mớ hồi ức kia mà sống qua ngày, từ lúc vừa tới thế giới của Tần Cửu Chiêu cho tới mỗi thế giới đi qua sau này, mỗi giọt ký ức về Tần Cửu Chiêu cùng với khung cảnh hai người ở cạnh, vắng lặng cùng nhớ nhung cắn xé trái tim y.

Vào giây phút cuối cùng kia y bỗng hiểu ra.

“Hóa ra là vậy.”

Thoát khỏi thế giới ấy, Đỗ Cửu tỉnh lại không rảnh đi nhận cốt truyện mới mà trong mắt toát ra vẻ bừng tỉnh.

Cuối cùng y cũng biết một sợi dây mà y thiếu kia là gì, là tơ tình!

Hóa ra bẩm sinh y không có tơ tình!

Không có tơ tình nói lên rằng y sẽ không sinh ra tình cảm dư thừa nào, khó trách lúc trước Lão đại và tổ trưởng tổ 3 lại tranh nhau mình y, cũng không phải thành tích y tốt tới mức nào mà là do nhìn trúng ở chỗ y không có tơ tình, sẽ không sinh ra tình cảm dư thừa này!

Đỗ Cửu thầm cười khổ, y làm sao cũng không thể ngờ được bản thân mình lại có được “tài năng” đặc biệt này, thật sự không biết nên bảo là mình may mắn hay bất hạnh nữa.

Y gọi hồn hệ thống: “Hiện giờ có thể nói với ta chưa?” Y đã lờ mờ đoán ra được Tần Cửu Chiêu đã làm gì cho y nhưng vẫn muốn nghe hệ thống kể hết toàn bộ sự thật.

Hệ thống dường như cũng biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày này, thẳng thắng khẳng định: “Đúng thế, thật sự là ngươi bẩm sinh đã thiếu mất tơ tình.”

“Trước kia thật ra Tần Cửu Chiêu có ngầm bày tỏ lòng mình với ngươi, nhưng ngươi không ngấm được.”

Còn có chuyện này à?

Đỗ Cửu nhíu mày suy nghĩ, sao y nhớ rõ là Tần Cửu Chiêu đột nhiên sa đọa mà ta? Từ từ, ngẫm lại thì, à mà, hình như, có lẽ, dường như là từng có… nhỉ?

Nhưng mà cho dù có thì sao chớ, chính bản thân y cũng có biết đâu, trách y gì nữa? Đi ám chỉ với người không hiểu thế nào là tình cảm như y thì hiểu kiểu gì!

“Sau đó, khụ, ngươi biết rồi đó, bởi vì ngươi đi tìm nữ phụ thứ n mà hắn lập tức sa đoạn dưới sự giận dữ, sau đó…”

Sau đó nhốt y vào phòng tối ngay tắp lự.

Đỗ Cửu bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói vậy vẫn là lỗi của y à?

“Sau đó hắn dùng tất cả mọi cách lấy lòng ngươi, nhưng bởi vì ngươi vẫn mãi thờ ơ, hơn nữa không biết vì sao đột nhiên hắn lại cảm nhận được sự tồn tại của ta, sau đó…” Nói tới đây giọng điệu của hệ thống bỗng dưng thay đổi, nó nghiến răng nghiến lợi, “Sau đó bày hết tất cả thủ đoạn bắt đầu hãm hại ức hiếp lừa dối ta cực kỳ tàn ác, thiệt sự khiến người thấy đau lòng người nghe rớt nước mắt, thứ không phải người mà!”

Đỗ Cửu: “…”

Hệ thống cực kỳ bi phẫn, cảm xúc dâng trào xổ ra gần 800 từ cảm nghĩ mới ôm sợ hãi nói tiếp: “… Tóm lại, hắn biết được chuyện ngươi không có tơ tình bèn muốn giúp ngươi tìm lại nó.”

Trong lòng Đỗ Cửu chợt thót: “Trường Xuân Ti? Là Trường Xuân Ti đúng không?”

Ban đầu khi Tần Cửu Chiêu vừa nhốt y vào phòng tối vẫn không phát điên tới vậy, chỉ là đè y một lần vào ngày hôm đó, mấy năm sau cũng không đụng tới y nữa, thậm chí qua hôm sau còn tới xin lỗi y. Nhưng mà bỗng dưng có một ngày không biết từ đâu hắn có được Trường Xuân Ti, trói y lại mặc kệ sự phản đối của y mà bỏ vào người y, sau đó mở ra những ngày tháng hoang dâm vô độ của cả hai.”

“Đúng, mà cũng không đúng.” Lúc này đây hệ thống lại không lấp lửng nữa, nói thẳng, “Còn nhớ chuyện hắn xé rách hư không đi tới thế giới thực giao dịch với một cô gái mà ta từng nói không?”

“Ừm.” Đỗ Cửu gật đầu, bỗng dưng lanh trí, có hơi không thể tin nổi, “Thứ hắn trao đổi là tơ tình sao?”

“Đúng vậy.” hệ thống đáp, “Đó là một thiếu nữ được đồn đại là bị thần linh vứt bỏ, vào ngày sinh nhật 18 tuổi cô đã ước rằng mình có thể trẻ mãi không già, không biết vì sao thần lại đi thực hiện nguyện vọng đó, nhưng cái giá chính là cô vĩnh viễn dừng lại vào vào ngày mình tròn 18 tuổi kia, bị nhốt trong đó không thể thoát ra, Tần Cửu Chiêu tới tìm cô giao dịch, lấy tơ tình của cô đổi lấy sự tự do.”

Tơ tình của thiếu nữ 18 tuổi chưa từng yêu đương, tinh khiết khôn tả.

Đỗ Cửu chần chừ hỏi: “Vậy cô gái kia sao rồi?” Không ai hiểu cảm giác không có tơ tình hơn y cả, là cảm giác thật sự cắt đứt mọi tình cảm, đừng nói là yêu mà dần đà ngay cả tình thân tình bạn cũng sẽ nhạt phai.

Hệ thống đáp: “Hiện giờ cô ấy gia nhập tổ 7.” Đối với “tài năng” hơn người này bên trên chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Quả nhiên là phong cách của tổ chức.

Đỗ Cửu bất lực mắng thầm, biệt danh của tổ 7 là tổ Nguyệt Lão, nhìn tên đoán nghĩa thì chính là tổ đẩy thuyền mai mối kết duyên cho người khác, bọn họ không phải tổ nhập vai nên không cần xuyên tới các thế giới, làm việc ở thế giới thực, dựa theo sổ nhân duyên mà tạo ra duyên phận cho mọi người trong thế giới, ban phát nhân duyên.

Một thiếu nữ mất đi tơ tình sẽ không hành động theo cảm tính, nói thật thì đây đúng là công việc thích hợp.

Hệ thống nói tiếp: “Tuy rằng Tần Cửu Chiêu lấy được tơ tình nhưng dù sao cũng là của người khác, vì khiến nó thích hợp với ngươi hắn mới tìm tới Trường Xuân Ti đánh dấu vào linh hồn ngươi, chuyện sau đó ngươi đã biết rồi, hắn làm trái quy tắc bị phạt ba hồn bảy phách chia lìa.

Đúng là chuyện Tần Cửu Chiêu sẽ làm.

Trái tim Đỗ Cửu nặng nề, tựa như xuyên qua thời không nhìn thấy được Tần Cửu Chiêu lúc đó, vẫn lạnh lùng như cũ rồi lại mang theo kiên quyết không màng tất thảy.

“Lỡ như, ta nói lỡ như…” Y chần chừ rồi cất lời, “Lỡ như ta có được tơ tình lại đi yêu người khác thì sao?”

Tần Cửu Chiêu dựa vào đâu mà dám chắc sau khi y có được tình cảm nhất định sẽ thích hắn chứ? Lỡ như giữa chừng y thích người khác thì sao?

Dường như hệ thống cũng đoán được y sẽ hỏi cái này, đáp: “Thật ra ta cũng đã từng hỏi Tần Cửu Chiêu chuyện này, lúc ấy hắn nói thế này: “Ta biết chuyện này hoàn toàn chỉ vì lòng riêng của ta, điều ta mong là y có thể hiểu được thế nào là tình cảm, sau này tơ tình trở về nếu y không muốn có thể bỏ đi nó, dù cho y có thích người khác đi nữa thì ta cũng không oán giận không hối hận.”” Chính vì những lời này mà nó mới đồng ý giúp hắn.

Lúc trước Đỗ Cửu nghe những lời này của hệ thống chỉ cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hiện giờ cộng thêm sự thật cùng với có được tơ tình khiến y ngơ ngẩn cả người, một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh được, lòng không thể nào nếm hết được mùi vị bồi hồi trong tim.

Y bỗng dưng khao khát được gặp Tần Cửu Chiêu, bỗng dưng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn.

“Khụ khụ.” Hệ thống cắt ngang suy nghĩ y, “Tỉnh táo lại, ta biết ngươi rất cảm động, rất kích động nhưng bây giờ nhiệm vụ quan trọng hơn, đừng quên chuyện ba hồn bảy phách kia.”

Đỗ Cửu hoàn hồn lại, mạnh mẽ đè xuống mớ suy nghĩ dọc ngang trong lòng, hít sâu mấy hơi điều chỉnh lại lòng mình rồi mới chậm rãi nhận lấy cốt truyện.

Thế giới lần này tên <Niệm Cổ>.

Niệm Cổ là tên một trò chơi online thực tế ảo.

Đây một thế giới mà khoa học đã phát triển tới mức có thể tùy ý du hành ngoài vũ trụ, hành tinh này sắp diệt vong, mà lúc này những nhà thám hiểm ngoài không gian nhận được một đoạn tin nhắn từ trung tâm cứu hộ của nền văn minh cao hơn đặc biệt gửi tới những hành tinh sắp bị hủy diệt, trung tâm này là một hệ thống trí tuệ nhân tạo, tên Niệm Cổ.

Niệm Cổ sẽ học hỏi nền văn minh trên hành tinh tạo ra một game thực tế ảo, lưu ý thức của mọi người lại trong trò chơi còn cơ thể thì ngủ đông trong khoang thuyền, mãi tới khi tìm được hành tinh mới.

Mà câu chuyện này sẽ xảy ra trong Niệm Cổ.

Đỗ Cửu đọc lướt qua, chỉ có một cảm giác: Sướng!

Thiết lập cốt truyện có thể sánh với sảng văn, thậm chí so với vài bộ sảng văn còn sướng hơn, vai chính vả mặt các thứ, cao trào nối tiếp nhau từng đợt, tốt thí xếp lớp đi lên để bị vả, cốt truyện lên xuống khiến trái tim người xem dâng trào, thiệt sự là sướng tới không thể sướng hơn.

Truyện lấy góc nhìn của vai chính thụ, tên Trình Hoằng, đương nhiên đây là tên trước khi cậu ta xuyên tới, sau khi xuyên tên là Trần Hoành, cậu ta từ kỹ nam ở thế giới cổ đại xuyên thành một cậu ấm ăn chơi phá của ở thế giới hiện đại, lấy lý do mất trí nhớ cải tà quy chính, lúc Niệm Cổ mở cửa bởi vì nhìn thấy poster quảng cáo có phong cách cổ đại khiến bản thân hoài niệm bèn vào chơi.

Sau đó dựa vào khí chất cổ đại bẩm sinh mà hòa nhập vào đây như cá gặp nước, liên tục gặp được vận may, cuối cùng thành công chuyển nghề trở thành một vu sư hàng đầu, cùng nam chính công xây thành dựng nước, lưu danh thiên cổ.

Trong đó vô số vai phụ tốt thí kẻ trước ngã xuống kẻ sau nối bước nhào lên rước nhục để rồi bị cậu ta vả mặt bay về, tình tiết sướng như vậy Đỗ Cửu đi qua nhiều thế giới rồi mới gặp lần đầu.

Mà nam chính công là đại thần xếp thứ nhất Niệm Cổ, võ giả mạnh nhất nhân tộc, ID Trầm Chu Trắc Bạn, trong thế giới thật được gọi là Thái Tử gia, sau này sửa thành đại thần hoặc Thần Đế.

Hiện giờ không cần nói thì chắc chắn đây là Tần Cửu Chiêu không trật đi đâu.

Lần này nam phụ Đỗ Cửu đóng vai tên Phong Tuyệt Đại, ID Niệm Cổ là Phong Hoa Tuyệt Đại, đúng vậy, không nhìn nhầm đâu, chính là Phong Hoa Tuyệt Đại đó.

Người cũng như tên, vẻ ngoài thật sự xứng với câu Phong Hoa Tuyệt Đại, mà mỹ nhân đệ nhất Niệm Cổ tính luôn cả NPC.

Mà tính cách của y… Đỗ Cửu tiếp nhận xong ký ức 囧 囧, Pềct.

Từ tên có thể thấy được đây là một người cực kỳ tự luyến, lúc nào cũng mang kè kè theo một cái gương, cho dù là trong trò chơi thì chuyện đầu tiên làm cũng là tìm gương.

Hơn nữa còn đam mê cười tà mị.

Đúng vậy, chính là cái kiểu cười tà mị kia đấy.

Đỗ Cửu nhớ lại vị Phong Hoa Tuyệt Đại này cười tà mị cảm thấy rợn hết cả người, nếu không phải do cái mặt gánh lại thì thiệt sự không thể nhìn nổi.

Nhưng mà suất diễn trong cốt truyện của y không hề Phong Hoa Tuyệt Đại tí nào.

Y là nam phụ của nam chính thụ Trình Hoằng, đúng vậy, không lầm đâu, là nam chính thụ chứ không phải nam chính công.

Như đã nói thì kiếp trước nam chính thụ là kỹ nam, cậu ta yêu thầm vương gia giúp cậu ta chuộc thân về phủ, nhưng mà vương gia chỉ có hứng thú nhất thời nên cậu ta nhanh chóng bị lãng quên, cậu ta còn chưa được sủng ái mấy ngày đã chìm nghỉ trong hậu viện vương phủ, cuối cùng buồn bực mà chết.

Mà trùng hợp là vị vương gia kia có vẻ ngoài giống hệt Phong Tuyệt Đại.

Vì vậy tới khúc máu chó rồi, nam chính thụ cho rằng Phong Tuyệt Đại chính là vương gia của cậu ta, mỗi khi nhìn thấy y đều mang vẻ mặt ai oán sầu thảm, tựa như Phong Tuyệt Đại bội tình bạc nghĩa, làm chuyện gì có lỗi lắm với cậu ta vậy.

Cốt truyện được kể lại dưới góc nhìn của nam chính thụ nên đương nhiên quần chúng đọc vào thấy sướng, đặc biệt là hòa mình vào nam chính thụ thì chỉ cảm thấy rằng cậu ta chìm vào quá khứ nên không thể kìm nén đau thương thôi, thậm chí còn có mấy phần đồng cảm âm thầm diss vương gia hàng thật, cảm thấy y có mắt không tròng, mà sau khi Phong Tuyệt Đại xuất hiện bèn xuôi nước khua chèo trút hết mắng chửi xuống đầu y.

Sau đó Phong Tuyệt Đại thảm rồi, lần đầu không ai tin tưởng, dần đà ngay cả chính y cũng nghi ngờ bản thân có thật sự từng làm chuyện gì có lỗi với nam chính thụ hay không.

Mà theo nam chính thụ càng ngày càng mạnh mẽ lại có thêm nam phụ theo đuổi, đặc biệt là sau khi nam chính công xuất hiện, nam chính thụ không thèm khách sáo với người không nể nang gì mà còn từng vứt bỏ cậu ta như Phong Tuyệt Đại, khiến y đi đâu cũng gặp khó khăn, làm gì cũng hỏng bét.

Càng đáng sợ hơn là cốt truyện còn sắp xếp cho Phong Tuyệt Đại vào một phó bản trải qua một trận ảo cảnh, trong đó chính là chuyện từng xảy ra giữa kỹ nam và vương gia, y lập tức bừng tỉnh nhận ra mình yêu nam chính thụ!

Nhưng mà máu chó tới nữa, lúc này nam chính thụ đã suy nghĩ thông suốt, hóa ra cậu ta yêu nam chính công, cũng đã suy nghĩ cẩn thận lại, Phong Tuyệt Đại là Phong Tuyệt Đại, vương gia là vương gia, bọn họ không phải một người, dứt khoát cắt đứt không dây dưa với Phong Tuyệt Đại nữa.

Đỗ Cửu: “???”

Cái quái gì vậy? Lúc này mới suy nghĩ kỹ lại à, vậy lúc đầu Phong Tuyệt Đại giải thích sao không nghĩ kỹ đi?

Đỗ Cửu nhập vai Phong Tuyệt Đại cảm thấy muốn chết mẹ cho nhanh, y đập đập đuôi đánh ra một đợt bọt sóng thật lớn trên mặt nước.

Giọt nước rơi trên sợi tóc màu lam bạc hóa thành bọt nước chảy xuống, giờ này y đang ngồi trên một phiến đá ngầm, nhìn vẻ ngoài rõ ràng là giao nhân trong truyền thuyết không thể nghi ngờ.