Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 289: Chung cư Kim Điển (33)

1:35 chiều – 24/05/2024
Edit: Fang

Beta: Alva

“Cái gì?”

“Dựa vào đâu!”

“Mấy người đang nghĩ gì thế? Tại sao tôi phải giao đồ ăn cho mấy người?”

Cô gái tóc ngắn khoanh tay cười khẩy một tiếng: “Tôi khuyên mấy người nên đoàn kết một chút, một khi cảm thấy đói bụng thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tàn sát lẫn nhau, ai cũng không thoát được. Bây giờ giao vật tư ra đây, chúng tôi sẽ thống nhất phân chia.”

“Tại sao mấy người không giao?”

Cô gái tóc ngắn ra hiệu với một đồng đội khác, người đó ném mấy cái bánh mì vào, còn có mấy chai nước.

“…”

Người chơi nhìn chằm chằm mấy cái bánh mì đó, điên cuồng nuốt nước miếng, thậm chí còn có người muốn cướp.

Nhưng cậu ta vừa động đậy thì roi da đã rơi xuống.

Vết roi sâu hoắm xuất hiện trên mặt đất đã áp chế cơn đói của người chơi.

Tạ Bán An khẽ nói chuyện với Ly Khương: “Bọn họ muốn lừa đồ ăn của mọi người hay là thật sự muốn phân chia?”

Ly Khương dựa vào người Tạ Bán An: “Nếu cô ấy xuất phát từ lòng tốt thì làm như vậy không sai, nếu không một khi có người ăn, lập tức sẽ thu hút những người chơi khác cướp giật, xảy ra hỗn loạn thì đều phải chết.”

Trong trận hỗn loạn, có người chơi muốn kéo tất cả mọi người cùng chết, mở cửa kính ra… Thì tất cả mọi người đều phải chết.

Nếu ba người chơi đó không tư lợi thì bọn họ không chỉ đang cứu những người khác mà cũng là đang cứu bản thân.

Người đàn ông cầm roi da xách cái túi, bắt đầu đòi từng người chơi một, có người không phối hợp, aanh ta trực tiếp giơ roi lên.

Ly Khương với Tạ Bán An cũng đã đưa, trên người bọn họ vốn không có bao nhiêu đồ ăn.

Vả lại tình hình của Ly Khương lúc này đang rất không ổn, cũng không thể cứng rắn với bọn họ.

Đồ ăn nhanh chóng chất đầy hơn nửa túi.

Bình thường chia chỗ đồ ăn này ra, có lẽ còn có thể miễn cưỡng lót dạ nhưng với sự tăng cường của debuff, có lẽ chút đồ ăn này còn không đủ cho một người ăn.

Cô gái tóc ngắn kiểm kê đồ ăn một chút rồi nói với mọi người: “Tôi sẽ chia đồ ăn hai tiếng một lần. Tôi hi vọng mọi người không giấu giếm gì hết, nếu không trước khi xảy ra tranh giành tôi sẽ giết người đó trước.”

Bên cạnh cô gái tóc ngắn có hai đồng đội rất lợi hại, những người chơi khác cũng không dám có ý kiến gì.

Dưới tình huống không ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, lại còn có người trấn áp, những người chơi đói bụng vẫn cảm thấy có thể chịu đựng được.

Giọng nói rõ ràng của cô gái tóc ngắn truyền vào trong tai tất cả mọi người: “Đói bụng chỉ là cảm giác của mọi người, sẽ không khiến mọi người tử vong, nhưng tàn sát lẫn nhau thì có.

Mọi người chỉ cần luôn luôn nhớ rằng mọi người sẽ không bị đói chết là được.”

Cô gái tóc ngắn nói xong bèn quay người đi sang bên cạnh kiểm kê vật tư, chia ra thành 13 phần.

Hai tiếng sau, cô ấy phát đồ ăn tới tay từng người.

Cô gái tóc ngắn để hai đồng đội nhìn bọn họ, chỉ cần có ai nổi lên chút tâm tư muốn cướp giật thì sẽ bị quất.

Chiếc roi da đó thực sự có thể làm rách da toác thịt.

Ba người Viên Phong cũng không dám mạo hiểm. 

Nhưng mọi người thấy cô ấy không độc chiếm vật tư mà thật sự phát cho bọn họ thì cũng biết cô ấy nói không sai, một khi xảy ra tranh giành thì đều phải chết…

Bởi vậy không ít người chơi đều rất phối hợp, cố gắng nhịn cơn đói, tẩy não rằng mình không đói, sẽ không chết…

Ly Khương cũng hơi thở phào, trước mắt xem ra ba người đó không có nguy hiểm gì… Nhưng vẫn không thể mất cảnh giác.

“Tôi tiếp tục ở đây có phải sẽ hại bọn họ hay không?”

“…”

Ly Khương nhìn qua phía cô gái tóc ngắn một cái, bảo Tạ Bán An đợi, cô ấy đi tìm cô gái tóc ngắn nói chuyện. 

“Đã bị chặn kín rồi, không thể đi lên được.” Cô gái tóc ngắn lắc đầu: “Vả lại bên trên cũng không an toàn.”

Cả tòa nhà, nơi an toàn chỉ có đại sảnh này mà thôi.

Cô gái tóc ngắn suy đoán là vì tòa nhà này không có quái vật nên công năng bảo vệ của đại sảnh được kích hoạt. 

Nếu không với tình hình bên ngoài toàn là quái vật, người chơi không có một nơi ẩn núp nào, thế thì quá bất công với người chơi rồi.

Ly Khương cau mày, bắt đầu suy nghĩ về việc dẫn Tạ Bán An rời đi.

Nơi này rất an toàn, nhưng Tạ Bán An ở đây thì không chắc là sẽ an toàn, còn hại cả những người khác…

Ly Khương quay trở lại cạnh Tạ Bán An: “Chúng ta đợi quái vật bên ngoài ít một chút thì ra ngoài.” Vừa hay cô ấy có thể nhân cơ hội khôi phục lại một chút tinh thần lực.

***

***

Ngân Tô dắt Diêu Dao, giết ra khỏi đám quái vật, đến gần căn nhà nhỏ kia.

Hai người vừa tới gần, cửa của căn nhà nhỏ đã mở ra, Trần Phong ở cửa tiếp ứng bọn họ.

“Đi xuống.” Trần Phong chỉ cánh cửa trên mặt đất.

Ngân Tô đẩy Diêu Dao vào trước, mình đi theo sau, Trần Phong rớt lại cuối cùng, lúc anh ta đóng cửa lại, quái vật bên ngoài cũng phá vỡ cửa xông vào.

Cửa của căn nhà nhỏ không chặn được đám quái vật đó nữa.

Đám quái vật mờ mịt đi loanh quanh căn nhà nhỏ, hơi thở của con mồi nó vừa mới đuổi theo đã biến mất rồi. 

Ngân Tô đi xuống cầu thang tối om, Diêu Dao đứng bên dưới run lẩy bẩy: “Đây… Đây là nơi nào?”

Ngân Tô kéo lấy Diêu Dao, mỉm cười nói: “Nơi an toàn.”

Diêu Dao nhìn xung quanh, bên dưới rộng khoảng một trăm mét vuông, điều kiện hoàn cảnh rất đơn sơ nhưng bên trong lại có rất nhiều thứ không bình thường cho lắm.

Chẳng hạn như những ống nghiệm không biết để làm gì, thiết bị không thể hiểu…

“Tô tiểu thư, rốt cuộc cô muốn tôi giúp cô làm gì?” Diêu Dao không dám tiến lên phía trước.

“Cô chỉ cần phối hợp bác sĩ Nghiêm là được.”

Bác sĩ Nghiêm?

Diêu Dao nhìn thấy người đang quay lưng với cô ấy quay người lại, đôi mắt đột nhiên trừng lớn.

“Tên… Tên điên?”

Phối hợp với tên điên làm gì?

Bọn họ muốn làm gì?

“Không… Tôi muốn rời khỏi đây.” Diêu Dao nói xong liền muốn đi lên cầu thang, nhưng còn chưa đi được hai bước thì hai mắt cô ấy đảo một vòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mọi người: “…”

Thô bạo, hiệu quả.

Ngân Tô đặt Diêu Dao đã ngất lên ghế, đẩy tới trước mặt Nghiêm Học Lâm: “Kháng thể anh cần đã tìm cho anh rồi đây.”

Lúc này Nghiêm Học Lâm vẫn có chút điên điên nhưng anh ta lại trả lời Ngân Tô một cách rõ ràng: “Một kháng thể chỉ có thể làm ra 10 phần thuốc ức chế.”

“Ừ.”

Bọn họ ở đây tổng cộng còn chưa tới mười người.

Một NPC đủ dùng rồi. 

“Bắt đầu đi.”

Nghiêm Học Lâm mở máy tính lên, lấy rất nhiều ống nghiệm rỗng ở trên bàn bên cạnh, anh ta đi qua đi lại một lúc, đột nhiên giống như nhớ ra trình tự chính xác. 

“Đúng… Phải lấy máu trước! Lấy máu trước… Lấy máu… Máu…”

Nghiêm Học Lâm nói xong lại lục lọi một hồi, cuối cùng là Hạ Đông Khanh đưa dụng cụ lấy máu cho anh ta.

La Thụy Viễn nhìn Nghiêm Học Lâm lúng ta lúng túng, cách một lúc còn phải đứng nghĩ một hồi lâu: “Anh ta thật sự làm được chứ?”

Ngân Tô kéo một cái ghế ngồi xuống: “Không được cũng phải được.”

La Thụy Viễn: “…”

“Tôi ra cửa trông chừng.” La Thụy Viễn cảm thấy đợi ở đây cũng không có tác dụng, kéo Nhậm Lạc ra cửa trông chừng, đề phòng có quái vật xông vào.

Trần Phong đi qua, lấy điện thoại cho Ngân Tô xem: “Còn có hai tiếng nữa là tới mười hai giờ, lần thăng cấp tiếp theo, map tiếp tục thu nhỏ, chúng ta ở nơi này cũng rất nguy hiểm.”

Tuy map không trực tiếp bị ‘xóa bỏ’ nhưng bọn họ không biết bị sương mù bao phủ sẽ xảy ra chuyện gì.

Phòng thí nghiệm dưới lòng đất này liệu có phải cũng sẽ bị sương mù hủy hoại hay không?

Bọn họ ở đây có an toàn không?

Ngân Tô nhìn Nghiêm Học Lâm: “Thế thì chỉ có thể cầu nguyện bác sĩ Nghiêm có thể làm ra thứ chúng ta cần trong vòng hai tiếng.”

Trần Phong: “…”

Lỡ như Nghiêm Học Lâm cũng muốn bọn họ chết, cố ý kéo dài thời gian thì sao?

***

***

Tòa số 1.

Ly Khương vốn định đợi quái vật bên ngoài tản đỡ một chút rồi đi, nhưng những quái vật bên ngoài hoàn toàn không có ý định rời đi, chắn trước cửa chính, hoàn toàn không thể mở cửa ra ngoài.

Ly Khương cũng vững tin rằng cánh cửa đó thật sự chắc chắn. 

Cho dù là những quái vật bị lột da thì cũng không thể đập vỡ cánh cửa này.

Có lẽ do Ly Khương dẫn Tạ Bán An tận lực cách xa nhóm người nên trái lại cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. 

Chỉ là Ly Khương khá thê thảm, ngồi dưới đất cũng có thể bị viên đá sắc nhọn không biết xuất hiện từ đâu chọc rách lòng bàn tay.

Tạ Bán An giúp cô ấy băng bó lòng bàn tay, vẻ mặt đau lòng, tự trách.

“Này, đồ ăn của hai người.”

Ly Khương đã cố ý nói với bọn họ, lúc đưa đồ ăn thì ném qua là được, dùng bọc bánh mì gói bốn cái bánh quy, ném từ bên đó qua đây, còn có một ít nước.

Tạ Bán An đi lấy đồ ăn qua, chia cho Ly Khương. 

Có người của cô gái tóc ngắn giám sát, mọi người đều rất ‘ngoan ngoãn’ ăn đồ của mình.