Edit: Fang
Beta: Dilys, Yan
Xảy ra chuyện gì vậy?
Thứ vừa mới đi qua là gì thế?
Có phải trong đống sương mù kì quái kia có quái vật gì đó hay không?!
Nhóm người chơi ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
“Thứ vừa nãy là gì vậy?”
“Quái vật?”
“Không phải trạm xe này an toàn sao?”
“Trạm của người chơi mới thì an toàn, bây giờ chúng ta còn là người mới nữa sao? Nói không chừng nơi đây đã không còn an toàn nữa.”
“Con mẹ nó…” Chàng trai mặc áo gió lại bắt đầu chửi tục, phun ra đủ các kiểu lời tục tĩu, nếu không phải anh ta chửi trò chơi thì bọn họ cũng cảm thấy khó chịu rồi.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng đỏ vừa mới biến mất trong màn sương lại xuất hiện, phóng thẳng tới trạm xe buýt.
Tốc độ kia như là muốn đâm chết bọn họ luôn vậy!
Tất cả người chơi đều kinh sợ nhao nhao lùi về sau. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quái vật khổng lồ xông ra khỏi sương mù, dừng trước trạm xe buýt với một tư thế vắt ngang kì quái, thân xe loang lổ vết máu khiến người ta có cảm giác áp bức.
Là xe buýt!
“Két ——”
Cửa xe mở ra, người chơi nhìn thấy tài xế trong buồng lái.
Không giống tài xế trong kỳ tân thủ lắm, tài xế này không cứng nhắc máy móc, thậm chí còn tươi cười thân thiện.
“…”
Như vậy còn kỳ dị hơn ấy!!
Bảy người chơi không ai dám động đậy, nhìn chằm chằm tài xế trong xe buýt, thận trọng, hoài nghi, sợ hãi…
Ngân Tô không ngờ mình lại gặp được người chơi, mấy ngày nay cô đi làm thêm hoàn toàn không gặp được người chơi, trừ quái vật thì vẫn là quái vật.
Lúc này gặp được người chơi, tâm trạng của Ngân Tô tốt hơn rất nhiều, cất giọng hỏi: “Mọi người có muốn đi nhờ xe không?”
Lời này rơi vào tai người chơi chính là —— Mấy người muốn chết không?
Bọn họ có thể nói “không” được chắc?!
Nhóm người chơi vừa cảnh giác nhìn xe buýt vừa nhỏ giọng trao đổi: “Phải đi lên sao? Tôi cảm thấy cô ta có chút đáng sợ…”
Xe buýt, tài xế trông xinh đẹp như vậy… Lại còn cười nữa!!
Hồi trước, lúc còn là người mới thì cảm thấy tài xế tử khí nặng nề đó đáng sợ, bây giờ xem lại… Người ta không nói chuyện cũng không cười, tài xế như vậy tốt biết bao!
Quả nhiên không so sánh thì không có đau thương.
“Lúc còn là người chơi mới, đèn xe buýt là đèn màu xanh lá… Bây giờ chiếc xe này lại là màu đỏ, tôi cảm thấy không an toàn lắm, hay là đừng lên.”
“Lỡ như… Bỏ lỡ chiếc xe này thì về sau không còn chiếc xe nào khác nữa, vậy chẳng phải chúng ta không vào được phó bản sao?”
“Không vào phó bản thì sẽ thế nào?”
“…”
Không ai biết việc không vào phó bản thì sẽ thế nào.
Phó bản tử vong… Đừng có mà chưa vào phó bản đã nghẻo rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đằng nào cũng chết, sợ cái búa!” Chàng trai mặc áo gió đẩy người chơi chắn đường ra, chửi rủa bước lên xe.
Mọi người: “…”
Bọn họ thấy chàng trai mặc áo gió lên xe, đi xuống dưới, giữa chừng không hề xuất hiện bất kỳ chuyện gì.
Ngân Tô phát hiện người chơi lên xe, xe buýt không nhắc cô yêu cầu hành khách nhét xu nhưng lại có thêm một tuyến đường.
Những người này cũng tới Thị trấn Ma Quỷ.
Chàng trai mặc áo gió ngoài miệng thì chửi rủa nhưng thực ra vẫn rất thận trọng, cho đến khi ngồi vào chỗ vẫn không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Người chơi trên trạm xe buýt thấy chàng trai mặc áo gió không sao thì cũng ôm tâm trạng cảnh giác lên xe.
Bảy người chơi, bốn nam ba nữ.
Cộng với cô, chính là bốn nữ.
Trò chơi vẫn công bằng như trước.
“Mọi người cũng tới thị trấn Ma Quỷ sao?”
Ôn Thần Hạo lên xe cuối cùng bắt được từ khóa, vô thức lên tiếng: “Cũng?”
Cô gái trước mặt Ôn Thần Hạo vô cùng căng thẳng, kéo anh ta đi về phía sau, cho đến khi đi tới cuối xe mới ngồi xuống, cô gái che ngực nói: “Anh đáp lời cô ta làm gì… Đáng sợ quá.”
Ôn Thần Hạo nói: “Cô ta nói chúng ta ‘cũng’ tới Thị trấn Ma Quỷ, còn ai đi nữa? Trong xe này cũng không có ai khác.”
Những người chơi khác vô thức quan sát xung quanh.
Cả chiếc xe buýt chỉ có bọn họ…
“Chào mọi người, rất vui vì được gặp mọi người.” Tài xế phía trước ló nửa người ra nhìn bọn họ: “Tôi là tài xế của mọi người ngày hôm nay, cũng là bạn đồng hành của mọi người.”
“???”
“!!!”
Bạn đồng hành?
NPC đồng hành?
Nội gián của phó bản tử vong đều không che giấu thân phận như vậy sao?!
Người chơi còn sợ hãi hơn vừa nãy.
Ngân Tô đã quay đầu lại, khởi động xe buýt, lái ra khỏi trạm, chạy vào trong sương mù dày đặc.
Thấy cô không để ý đến bọn họ, người chơi tụ tập lại một chỗ khẽ thảo luận.
“Bây giờ phải làm sao?”
“Đây là trực tiếp ngửa bài với chúng ta à… Chắc chắn cô ta muốn gi ết chết chúng ta, phó bản tử vong không để lại đường sống cho người chơi.”
“Hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn chưa vào phó bản, giết cô ta thật, chúng ta vào phó bản thế nào? Trước tiên đừng vội… Xem thử đã rồi nói.”
“Đúng vậy, bây giờ cô ta cũng chưa làm gì, nói không chừng trên người cô ta còn có cốt truyện thì sao?”
“…”
***
***
Ngân Tô chào hỏi với những người bạn tràn đầy sức sống xong, cũng không quan tâm bọn họ xì xào bàn tán cái gì ở đằng sau, không để ý đến bọn họ nữa.
Không biết đích đến còn bao xa, Ngân Tô phân tâm nhìn giao diện cá nhân một cái.
【Phó bản hiện tại: Thị trấn Ma Quỷ】
【Thời hạn sống sót: -】
Ngân Tô nhìn thời hạn sống sót mà cau mày, đây là ý gì? Không có yêu cầu về thời gian… Thế thì người chơi không thể câu giờ đến cuối cùng để qua ải nhỉ?
Cách qua ải chỉ còn lại một kiểu… Tìm được chìa khóa qua ải.
Người chơi có bản lĩnh câu giờ đến khi kết thúc hay không, đó là chuyện của người chơi, giờ trò chơi trực tiếp xóa bỏ thì quá đáng rồi.
Nhưng trò chơi không làm người thì mình cũng đâu làm được gì nó.
“Haiz.”
Ngân Tô tắt giao diện cá nhân đi, muốn đua xe, nhưng nghĩ tới phía sau vẫn còn hành khách, cô đành nén lại sự kích động này xuống.
Hai mươi phút sau.
Đã tới điểm đến.
Phía trước vẫn bị sương mù dày đặc bao trùm, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy một số căn nhà ở nơi xa.
Ngân Tô đứng dậy vỗ tay: “Những người bạn thân yêu của tôi ơi, đã tới chiến trường rồi, xuống xe thôi.”
Mọi người: “…”
Ai là bạn của cô!
Người chơi cũng không muốn ở trên xe, vội vàng đi xuống.
Ngân Tô ở trong buồng lái, cười mỉm nhìn bọn họ xuống xe.
Người chơi đều có chút sợ hãi, lúc đi qua cô thì vô thức bước nhanh chân, tại sao xe buýt chỉ có một cánh cửa như vậy chứ!!
Đợi người chơi cuối cùng xuống xe, Ngân Tô cũng đi xuống theo.
“…Cô thật sự đi xuống rồi!”
Ngân Tô đi về phía bọn họ, chạm mắt với bọn họ, nghiêng đầu một cái, lên tiếng hỏi: “Mọi người nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có thứ gì à?”
Mọi người: “…”
Tất cả mọi người đồng loạt di chuyển qua bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với cô.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô không quá để tâm tới thái độ của những người bạn này, hai tay đút túi, nhìn về phía trước.
Có người chơi muốn giết Ngân Tô nhưng cũng có người lo trên người cô có cốt truyện gì đó hoặc là sẽ phát động quy tắc tử vong, không dám tùy tiện động thủ.
Tất nhiên người chơi định động thủ không muốn gánh chịu nguy hiểm một mình, thế là bọn họ chỉ đành để nội gián đã ngửa bài này đứng bên cạnh bọn họ.
Tạm thời mọi người từ bỏ ý định giết nội gián, bắt đầu quan sát hoàn toàn xung quanh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sương mù phía trước đang dần dần loãng đi, chỉ trong giây lát, một thị trấn nhỏ mang nét đặc trưng của phương Tây dần dần xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tường trắng ngói đỏ với những vết nứt chằng chịt, bầu trời xám xịt, giống như một bức ảnh cũ bị năm tháng lướt qua.
Lúc này bọn họ đứng ở một bên đầu cầu, bên kia cây cầu chính là một thị trấn nhỏ được xây dựng đối diện với mặt nước.
Không hề có người tới đón bọn họ, xem ra bọn họ chỉ có thể tự đi vào thôi.
Ngân Tô đi thẳng lên cầu, những người chơi khác nhìn nhau, đợi Ngân Tô đi tới giữa cầu thì mới đi lên theo.