Cơ Diệp trầm ngâm giây lát, sau đó mới lôi từ trong †ay áo ra một chiếc gương tròn. Mặt gương một màu xám trắng.
Hắn đặt chiếc gương lên bàn, tiếp đó nhìn Tang Ca nói: “Ta cần một sợi tóc của muội.”
Tang Ca không chút do dự, đưa cho hắn một sợi tóc của mình. Chỉ nhìn thấy Cơ Diệp cầm sợi tóc thả vào. †rong mặt gương, tiếp đó dùng tiên pháp bao phủ mặt gương.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy Cơ Diệp sinh ra ở Ma giới nhưng lại tu luyện thuật pháp của Thiên giới, bộ dạng của hắn cũng ngọc thụ lâm phong, nhìn qua không hề giống người Ma giới chút nào.
Tang Ca chống cằm, suy nghĩ thì đã bay xa chín nghìn tám vạn dặm. Thời gian nửa chén trà trôi qua, tới khi trên trán Cơ Diệp lấm tấm những giọt mồ hôi hắn mơi buông tay.
Chỉ nhìn thấy mặt gương bỗng nhiên đổi màu, hết đỏ lại tím. Cuối cùng một màu đen kịt.
Cơ Diệp nhìn thấy cảnh đó thì nhướn mày, trên mặt viết hẳn ba chữ “không thể nào”. Hắn cầm chiếc gương lên, ngắm trái ngắm phải, cuối cùng lẩm bẩm: “Không phải là hỏng rồi đấy chứ?”
“Sao rồi?” Tang Ca cảm thấy hơi khát, cho nên tự rót cho mình một chén trà. Nàng vừa uống trà vừa hỏi.
“Không nhìn thấy được, phần ký ức đó của muội vô cùng kỳ lạ, gương Bát Quái không nhìn ra được.” Cơ Diệp. gấp chiếc quạt Nguyệt Phong Lại, đoạn nhét gương vào trong tay áo rồi nói.
Tang Ca thầm nghĩ, quả nhiên là vẫn phải tới tìm Phượng Cửu U.
Nàng uống xong chén trà bèn đặt xuống bàn rồi đứng lên, kéo Hồng Liên ra trước mặt nói: “Hôm nay ta dẫn nó tới đây cho ngươi dạy, việc đã thành, ta có việc đi trước.”
Nàng vừa mới quay người rời đi, Cơ Diệp đã dùng quạt Nguyệt Phong ngăn nàng lại, sau đó cười dịu dàng Muội không đi được, Ma hậu có lệnh ta phải dạy cả muội.”
Tang Ca nhướn mày rõ ràng không tin.
Cơ Diệp thở dài, hắn phất tay, trên bàn lập tức xuất hiện một tờ giấy, nét chữ trên giấy rồng bay phượng múa. Tang Ca nhận ra, đây là bút tích của Ma hậu Nguyên Trân. Trên tờ giấy rõ ràng có vài chữ uốn lượn: “Ái nữ Tang Ca tuổi còn nhỏ, bèn nhờ cậy Cơ Diệp tiên sinh dạy bảo nên người!”
Chuyện đã tới nước này, xem như Tang Ca đã hiểu ý của cô cô mình. Chẳng phải cô cô vẫn còn nhớ lời nàng trong đại điện ngày hôm đó nói: Nếu tìm được một người phù hợp với những điều kiện mà nàng đã nói, nàng sẽ gả cho người đó hay sao.
Cũng phải cảm tạ cô, cô còn biết nghĩ cho nàng, nghĩ rằng nếu trực tiếp hạ lệnh để nàng gả cho Cơ Di: thì sẽ gượng ép biết bao, cho nên bèn tìm cớ để nàng và Cơ Diệp có cơ hội tiếp xúc gần hơn một chút, sau này ban hôn cũng chưa muộn.
Mà Hồng Liên chỉ là bình phong cho cơ hội này.
Thủ đoạn này của cô cô đúng là cao minh, Tang Ca bội phục bà sát đất!
Ma hậu đã có lệnh, vậy thì nàng không theo cũng nhất định phải theo rồi.
Tới khi Tang Ca trở về phòng thì trời đã tối, Vân Tâm chẳng biết đã đi đâu. Nàng lắc đầu, đoạn khoác thêm áo khoác lên người, sau đó đi tới thư phòng.
Bên ngoài trời tuyết đã rơi trắng xóa bầu trời, thời tiết ở Ma tộc đúng là rất kỳ lạ, buổi sáng thì như tháng. sáu, tới đêm lại như tháng mười hai. Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay của Ma tộc. Bông tuyết đọng lại trên cành cây, khiến cành cây trĩu nặng xà xuống thấp.
Nàng vừa mới vào thư phòng đã vội khép chặt cửa, cái lạnh cắt da cắt thịt khiến môi Tang Ca khô nứt. Nàng không khỏi lè lưỡi liếm môi, sau đó mới ném áo khoác đã ẩm ướt vì đội mưa tuyết qua một bên, đi tới bên thư án, lôi ra một quyển trục. Lại châm thêm một ngọn nến cho sáng rồi mới tỉ mỉ đọc quyển trục trong tay.
Vài hôm trước nàng mượn quyển Phượng Đồ đằng của Phong Liên Dực, vẫn chưa có dịp để xem, hiện tại cuối cùng cũng rảnh để nghiên cứu nó.
Không thể không nói trận pháp của Phượng tộc quá huyền diệu. Trong lúc lật dở quyển trục, Tang Ca vô tình liếc nhìn thấy một loại trận pháp có từ thời thượng cổ, Huyết hồn trận.
Trận pháp dùng linh hồn để bày trận, linh hồn cháy. hết cũng là lúc trận pháp hoàn thành.
Huyết hồn trận có thể dùng để trấn áp tà vật, có thể dùng để vá trời. Bên trong còn ghi chép việc Nữ Oa nương nương từng dùng trận pháp này để vá lại trời năm xưa.
Nhưng Tang Ca không để ý tới trận pháp này lắm, nàng nghĩ dạo gần đây lục giới chẳng xảy ra đại sự gì, ngay cả việc đại chiến giữa Thần tộc và Ma tộc cũng đã xảy ra rất lâu rồi, hiện tại Ma tộc nhân số ít ỏi, là bên không mong xảy ra chiến tranh nhất. Cho nên trận pháp này hoàn toàn không có đất dụng võ.
Đọc một hồi, trời đã khuya lắm rồi, nến cũng đã cháy gần hết. Tang Ca bất giác xoa xoa tay, trên người bỗng nhiên được phủ thêm một chiếc áo khoác ấm áp.
Nàng không khỏi ngước mắt lên nhìn, Liên Trì đã xuất hiện ở trong từ lúc nào. Bàn tay đưa ra để khoác áo cho nàng còn chưa kịp thu về.
Gương mặt hẳn đầy vẻ mỏi mệt, cũng không. đã đi đâu. Nhưng Tang Ca lại phát hiện hắn cao hơn rồi.
Hiện tại nếu như so sánh, nàng chỉ cao tới vai hắn.
Dường như Liên Trì mới băng qua màn mưa tuyết tới Tìm nàng, tuyết đọng trên vai còn chưa kịp khô, trên mái tóc màu bạc của hắn còn dính vài bông tuyết.
Tang Ca lại rũ mắt làm như không có chuyện gì, nàng lấy bút bắt đầu luyện viết chữ. Liên Trì cũng im lặng giúp nàng mài mực. Hình ảnh hai người ở chung với nhau rất hài hòa.
Đôi khi Liên Trì nghĩ, cuộc sống như vậy thật tốt, Tang Ca không nhớ gì cả, yên tâm bắt đâu cuộc sống mới, hắn cũng có thể im lặng đứng bên cạnh bảo vệ cho nàng.
Nghĩ nghĩ, hắn lại bất giác nhớ tới lời mà Diễm Linh Cơ nói với bản thân hồi chiều.
“Ý Chí thiên địa một khi xuất hiện, chắc chắn Tam giới sẽ xảy ra việc lớn. Năm xưa là Phượng tộc, lần này ngươi xuất hiện ở Ma tộc, vậy trận đại nạn đó Ma tộc sẽ là kẻ hứng chịu đúng không?”
“Diễm Linh Cơ, ngươi có biết không, ta không sinh ra ở Ma tộc mà là ở Thiên giới, nhưng đám người Thiên giới lại ép ta sinh ra ở Ma tộc. Năm xưa cũng chính đám người Thiên giới đẩy ta tới Phượng tộc.”
“Ý ngươi là…”
“Đúng thế, nếu theo đạo trời, thì Thiên tộc đã diệt tộc từ ba nghìn năm trước Nhưng lại bị cưỡng ép tồn tại tới ngày hôm nay, bây giờ đám người đó lại tiếp tục cưỡng ép ta sinh ra ở Ma tộc, ý đồ muốn dùng Ma tộc xoa dịu Thiên đạo nhằm kéo dài thời gian cho Thiên tộc.”
“Vậy lần này ngươi định làm thế nào?”
“Trước hết quan sát trước đã, lực lượng của ta sắp khôi phục, khi đó lại tính sau.”
“Thứ cho ta nói một câu không phải, nếu như Ma tộc lại xảy ra chuyện gì, Tang Ca nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Một câu nói cuối của Diễm Linh Cơ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Đúng thế, hiện tại Ma tộc chính là ranh giới cuối cùng của Tang Ca, Liên Trì không dám chắc, nếu như mình lại dẫm lên ranh giới đó, thì Tang Ca sẽ thế nào…
Ống tay áo đột nhiên bị kéo một cái, kéo luôn suy. nghĩ đang trôi xa của Liên Trì trở về, hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện bản thân trong lúc mài mực không chú ý đã khiến mực dính lên tờ giấy luyện chữ của Tang Ca.
Liên Trì bỗng cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, ta mãi suy nghĩ không để ý.”
Tang Ca đặt bút qua một bên, lạnh nhạt đáp: “Không quan trọng. Ta có điều muốn hỏi ngươi…”
Nàng lôi khăn tay ra lau tay, hơi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ngươi không lừa ta chuyện gì chứ?”