Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Tim Đập Cực Độ Chương 37: 37: Anh Ta Là Kẻ Điên

Chương 37: 37: Anh Ta Là Kẻ Điên

5:17 chiều – 27/05/2024


Edit: Tịch Hạ
Beta: Tuyết Dao
***
Lúc hai người tới tầng hai, Thích Vọng Uyên và Đường Hạ đang từ hành lang bên kia đi nhanh tới.
Nhìn tới Quan Yếm, Thích Vọng Uyên thoáng dừng chân, đổi thành tốc độ không nhanh không chậm.
Đường Hạ vẫn đi rất nhanh như cũ, không dám “đùa giỡn lớn tiếng”, chờ khoảng cách đủ gần mới quan sát Đường Thu kỹ lưỡng, quan tâm hỏi: “Ổn không? Anh lo muốn chết.”
Sau đó ánh mắt anh ta dừng chỗ hai người khoác tay nhau, lông mày rậm rạp vô ý nhếch lên, ánh mắt hơi thay đổi, nhìn chằm chằm Đường Thu, nghi ngờ hỏi: “Em…!Có đúng là em gái anh không vậy?”
Đường Thu nói: “Tối qua cô ấy đã cứu em.”
Đường Hạ sững sờ, vội vàng hỏi: “Sao lại thế?”
Hai anh em đi trước một bước, vừa đi vừa nói đến chuyện tối hôm qua.
Quan Yếm chờ cái tên Thích Vọng Uyên đang đi từ từ tới, nhìn về phía sau anh: “Còn một người nữa đâu rồi?”
Anh nói: “Bị thương, còn đang nằm.”
Quan Yếm: “Bị thương à? Cụ thể vì sao?”
Thích Vọng Uyên nhìn cô một cái rồi đi thẳng xuống lầu, miệng nói: “Dù sao người cũng còn sống.

Hôm qua tôi gặp trúng tình huống vòi nước chảy ra máu trong nhà vệ sinh…!”
Quan Yếm đi theo sát, cắt ngang anh: “Có phải anh nói lảng sang chuyện khác hay không?”
Bên kia, vẻ mặt Đường Hạ phức tạp nói với Đường Thu: “Vương Thiết Ngưu quả thực là một kẻ điên, em cách xa cô Lý Giai Giai kia ra một chút.

Đồng đội cô ta là kẻ điên, chắc chắn cô ta cũng chả tốt lành gì hơn, em cẩn thận đừng để bị cô ta hại!”
Đường Thu nhíu mày: “Cô ấy là người tốt thật, nếu không phải cô ấy, tối qua em cũng đã chết rồi.”
Cô ấy kể đơn giản qua, nhấn mạnh vào chuyện: “Lúc ấy chỉ có mình em cử động, cô ấy hoàn toàn không bị quấy rầy tới, tóm lại không cần thiết mạo hiểm cứu em, nhưng cô ấy đã cứu, anh không được nói xấu cô ấy.”

Đường Hạ thấy cô ấy tức giận, hơi lúng túng sờ mũi, giọng nói cũng yếu hơn hai phần: “Vậy coi như anh nói sai đi, nhưng tên Vương Thiết Ngưu kia thật sự là kẻ điên đấy!”
Hiện tại anh ta nhớ lại vẫn còn bị sốc, trước giờ chưa từng nghĩ tới, thế mà có người sẽ dùng cái cách thức đó…!
Trò chơi đang tiến hành, nguyên nhân Hồ Chí bị kéo lại ngã xuống giống y như Đường Thu, đúng lúc anh ta đứng rất gần Thích Vọng Uyên.
Thời điểm người ta té ngã sẽ có phản ứng bắt lấy người bên cạnh, vì thế Thích Vọng Uyên cũng bị kéo.
Mà trong nháy mắt bị con ngỗng to kia để mắt tới, anh lập tức làm một việc mà người bình thường không nghĩ ra được.
Hình như anh dùng thẻ đạo cụ nào đó để tạm thời không bị tấn công, sau đó, thừa dịp vài giây kia, công kích toàn bộ đám học sinh đứng im ở lân cận.

Có đẩy, có đá, nhanh chóng xử lý một dãy, số lượng vượt quá 10 người!
Bởi vì nhân số vi phạm quá nhiều, đám ngỗng trắng vùng vẫy xuất hiện, dường như lấp kín mít dãy hành lang.

Sau đó một cảnh tượng cực kỳ máu me xuất hiện, có rất nhiều nam sinh bị lũ ngỗng trắng mổ đến nỗi lăn lộn trên nền đất, không lâu sau đó chỉ còn lại máu tươi và thịt nát, hai vách tường hành lang hai sườn vách tường cũng nhuộm thành màu đỏ, làm người ghê tởm giống như đang ở địa ngục.
Mà hình như thân thủ của Thích Vọng Uyên đúng là không tồi, cho dù đã hết thời hạn đạo cụ, anh vẫn hoạt động linh hoạt cố chịu đựng bằng chính mình.
Vẫn luôn chống chịu cho tới khi nhân số tử vong đạt tới mức 10 người.
Trò chơi kết thúc vì đủ nhân số loại bỏ, đám học sinh vô tội bọn bị Thích Vọng Uyên làm hại biến thành vũng máu tươi đầy đất, anh lại không bị thương tí nào.
Đường Hạ thấy anh không hề có tí biểu cảm nào, cũng không thèm nhìn một cái, lạnh lùng như người máy xoay người đi vào phòng, còn vào nhà vệ sinh rửa sạch kỹ lưỡng máu dính vào người.
Tuy Hồ Chí cũng còn sống, cũng sử dụng đạo cụ bảo vệ nhưng vẫn bị thương chút ít.
Cả người anh ta đầy máu cúi thấp đầu xin lỗi Thích Vọng Uyên, nhưng vì luôn cúi đầu nên anh ta không thấy, lúc anh ta xin lỗi, ánh mắt nguy hiểm của đối phương híp lại, cả người tỏa ra sát khí nồng nặc không thể che giấu.
Thích Vọng Uyên từ từ đưa tay lên, mu bàn tay đầy mạch máu tràn đầy sức sống nhô lên, đầu ngón tay thon dài khẽ cong lại, cực giống như thú dữ sắp sửa đi săn.

Là người đứng xem, Đường Hạ chứng kiến toàn bộ, khi nhìn thấy ánh mắt hưng phấn cuồng nhiệt và biểu cảm lạnh lùng của đối phương, anh ta liền cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng, khiến anh ta gần như muốn rời khỏi căn phòng ngay lập tức.
Đó là một kiểu…!hờ hững với mạng người, một loại b ệnh hoạn điên cuồng với việc giết người và máu tươi chồng chéo nhau, chắc chắn là một kẻ điên.

Nhưng cũng may, cuối cùng Thích Vọng Uyên chỉ cố nhắm mắt lại, sau đó xoay người im lặng tránh ra, không làm thêm hành vi điên cuồng nào nữa.


Đường Hạ thở ra một hơi thật dài, nói với em gái mình: “Không phải anh chỉ trích anh ta không được dùng cách đó để tự cứu mình, dù sao so với mấy NPC kia thì, tất nhiên mạng sống của người cầu sinh càng quan trọng hơn.

Nhưng vấn đề là…!Một người bình thường, không thể nào nghĩ ra cách đó trong khoảng thời gian ngắn.

Em nói thử em, em có thể không? Lý Giai Giai có thể không?”
“Thậm chí anh cảm thấy, khi anh ta gặp phải nguy hiểm, anh ta sẽ đẩy cái người đồng đội Lý Giai Giai ra để làm lá chắn mà không có chút do dự nào, chắc chắn, chắc chắn không có một tí do dự và áy náy.”
Anh ta còn dặn dò: “Tóm lại cố gắng cách xa bọn họ ra một chút đi, anh không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”
Đường Thu không muốn nghe anh ta dong dài, toàn bộ làm như gió thoảng bên tai.
Cô ấy im lặng suy nghĩ: Nếu thật sự xảy ra, thì chưa biết ai đem ai trở thành lá chắn đâu.
Thích Vọng Uyên có thể dùng cách bạo lực đơn giản để cứu mình thành công, nhưng Quan Yếm có thể kéo tơ lột kén tìm ra đường sống thật sự trong vòng 5 giây ngắn ngủi.
Nếu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ chia tỷ lệ thắng thành bốn trên sáu, Quan Yếm là sáu, Đường Thu chắc chắn.
Bên kia, Thích Vọng Uyên không hiểu sao mũi thấy hơi ngứa, khẽ hắt xì một cái.
Quan Yếm vẫn luôn đi theo anh tới tòa dạy học, vẫn chưa cạy được bất cứ tin tức gì về trò chơi kia từ trong miệng anh.
Có làm gì thì anh cũng không chịu nói, nhưng có kể cho cô chuyện cô bé váy đỏ trong nhà vệ sinh.
Thật ra, sau khi vòi nước chảy ra chất lỏng màu đỏ thì người cầu sinh có một lời nhắc nhở rất rõ ràng, nói cho họ biết quy tắc là trái ngược.
Đầu tiên là cửa nhà vệ sinh mở hai lần không ra, lần thứ ba mới mở được.
Tiếp theo là tiếng cười của cô bé váy đỏ, khi người trong nhà vệ sinh vội vã đi ra ngoài thì cô bé sẽ càng cười hưng phấn hơn, nhưng khi người ta dừng lại thì cô bé không cười nữa.

Nếu một người đang trong trạng thái căng thẳng thì sẽ tự đảo ngược hai lời nhắc nhở này, hiểu là cửa không mở được tức là quỷ sắp nhốt mình, còn cô bé cười hưng phấn là vì sắp được giết người.

Nhưng vừa khéo, Thích Vọng Uyên là người ít cảm nhận được cảm xúc của mình, đến nỗi gần như không có.

Anh sẽ không cảm thấy sợ hãi, có thể nhạy bén phát hiện nhắc nhở một cách chuẩn xác, nhanh chóng nghĩ đến vòi nước máu và cô bé tất nhiên có chỗ liên quan.
Mà con búp bê cô bé cầm trong tay nhìn có vẻ rất dơ bẩn nhưng thật ra rất quý giá, ném nó vào máu loãng kia, vì cô bé bảo vệ nó nên sẽ làm vòi nước dừng lại.
Quan Yếm nghĩ, nếu tối qua có thể biết chính xác về quy tắc trong nhà vệ sinh thì cô và Đường Thu không cần trốn vào trong chăn.
Bởi vì nửa đoạn trước của quy tắc là “Nếu gặp nguy hiểm có thể trốn vào nhà vệ sinh ngay lập tức”.

Nếu nửa đoạn sau là trái ngược thì các cô có thể trốn luôn trong nhà vệ sinh cho đến khi trò chơi kết thúc.
Lúc ấy không biết tình huống cụ thể, cô lo rằng, sau khi trốn vào đó sẽ chịu cảnh trong ngoài tấn công, tự cắt đường sống, cho nên không lựa chọn phương pháp này.
Hai người không ăn sáng, nhân lúc mấy học sinh nội trú khác còn đang ăn cơm, học sinh ngoại trú vẫn chưa tới trường học, đi tới tòa dạy học trống vắng đầu tiên, giữ chắc một ngày thứ sáu cuối cùng này tiếp tục bắt đầu phá hoại khắp nơi.
Quan Yếm cầm khá nhiều phấn viết, hành động từ tầng một đi lên.
Cấm dùng phấn viết linh tinh trên bảng đen, vậy thì vẽ loạn xạ ở mấy chỗ khác, ví dự như cửa chính phòng học, các cửa sổ.
Không được làm hư hại bất cứ đồ vật công cộng, phấn viết có thể lau sạch, cũng không tính là làm hư hỏng gì.
Văn phòng giáo viên nằm trên tầng bốn tòa dạy học, còn lại là lớp 5 và 6 năm 2.

Lúc này giáo viên vẫn chưa tới, Thích Vọng Uyên đi vào văn phòng, bắt đầu lật xem từ bàn làm việc ở gần nhất.
Cờ đỏ thi đua cho “lớp ưu tú” thường xét là từ thành tích, kỷ luật, vệ sinh và nhiều phương diện quyết định, không thể nào tăng điểm lớp mình vậy thì giảm điểm lớp khác là cách tốt nhất.
Anh suy nghĩ, cầm bút đỏ trên bàn, mở sách bài tập mà bọn học sinh nộp lên, tùy tiện chọn một vài cuốn rồi vẽ lung tung loạn xạ lên đó.

Trong quy tắc chỉ nói không được làm hư hại bất cứ đồ vật công cộng, nhưng sách bài tập của đám học sinh là đồ vật cá nhân của từng người.
Đầu heo trừu tượng, hoa xiêu xiêu vẹo vẹo, bướm xấu tệ…!và nhiều loại hình thù kỳ quái xuất hiện dưới bàn tay anh, vẽ lên tất cả các lớp trên bàn làm việc, ngoại trừ lớp 2 năm 2.
Bởi vì thời gian có hạn, anh chỉ chọn mỗi lớp vài quyển, nhưng vậy là đủ rồi.
Quan Yếm dùng phấn vẽ linh tinh khắp nơi đã nhanh chóng tới tầng bốn, hai người hội hợp rồi cùng nhau đi xuống.
Mới tới tầng ba là đã đi lướt qua hai đứa học sinh đang đi lên.

Quan Yếm lo lắng những hình vẽ bị người ta lau đi trước, vì thế đi thẳng tới nhà ăn tìm giáo viên, làm một việc mà giáo viên rất thích mà bạn học rất ghét – mách lẻo.
Cô khe khẽ gọi cô giáo ngữ văn đang để ý tới cờ đỏ thi đua sang một bên, giống y như một chó săn nhỏ bên người đại ca đạo tặc: “Cô ơi, hồi nãy em có tới tòa dạy học trước, phát hiện mấy phòng học khác đều có dấu phấn vẽ loạn xạ lên, liệu việc này sẽ ảnh hưởng tới việc cho điểm cờ đỏ thi đua không ạ…!Nếu để mấy giáo viên khác thấy thì điểm lớp mình sẽ cao hơn so với mấy lớp khác đúng không cô?”
Cô giáo rất khen ngợi sự hiểu chuyện này của cô, lập tức gọi một giáo viên nam họ Lưu đang ngồi ăn cơm một mình ở gần đó, cùng nhau đi tới tòa dạy học.
Khi họ đi tới vừa đúng lúc thấy một vài học sinh đang cố gắng lau chùi nét phấn vẽ trên cửa sổ.


Quan Yếm đứng sau lưng hai giáo viên, phát ra tiếng cười của nhân vật phản diện.
Cuối cùng, vị giáo viên nam họ Lưu tới văn phòng lấy một cuốn sổ, gạch vài gạch trên bảng biểu sau mỗi lớp, ngoại trừ lớp 2 năm 2 là sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Quan Yếm nhìn thấy thầy giáo này, tới bây giờ mới biết người phụ trách ghi chép và đánh giá chung các lớp thì ra là anh ta.
Trước đó có gặp qua giáo viên phụ trách ghi chép kiểm tra phương diện vệ sinh, giáo viên đó cũng phải ghi lại điểm rồi giao cho thầy giáo này ghi chú vào sổ.
Quan Yếm đứng sau lưng anh ta, nhân cơ hội nhìn lén, cô phát hiện dù họ có cố gắng làm nhiều tới vậy mà vẫn có vài lớp cao điểm hơn lớp họ.
Nhưng cũng không thể nói việc họ làm vô dụng, nếu không làm những việc đó thì bây giờ không kéo được thầy giáo này ra.

Chờ đến mọi người giải tán, cô lặng lẽ đi theo sau đối phương, nhìn anh ta đi vào văn phòng, rồi khóa quyển sổ vào một ngăn kéo của bàn làm việc.
Chìa khóa treo trên lưng quần anh ta, cứ leng keng leng keng không ngừng theo bước chân anh ta đi.
Nếu có thể lấy được quyển sổ thì tốt.

Nhưng trong quy tắc ở sân trường có “Tôn sư trọng đạo” và “Không được trộm cắp”, cho nên không thể cứng rắn, vẫn là rất phiền toái.
Buổi sáng, nghỉ giữa giờ sau tiết hai, Quan Yếm biết được tất cả mọi chuyện xảy ra ở tầng hai lúc tối qua từ Đường Thu.
Đường Thu dựa theo lời anh trai cô ấy nói rồi kể hoàn chỉnh lại một lần, bao gồm chuyện Thích Vọng Uyên có ý muốn khử Hồ Chí.
Sau khi nói xong, cô ấy cũng muốn khuyên thử: “Tôi tin tưởng thực lực của cô, nhưng anh ta người như thế…!Cô không cảm thấy có hơi tiến bộ ư? Có thể cũng không thích hợp làm đồng đội lắm.”
Điên cuồng = tiến bộ.
Quan Yếm hiểu ý cô ấy nói, lắc đầu: “Tôi rất khâm phục anh ấy, trong khoảng thời gian ngắn mà có thể nghĩ ra cách cứu mình, người bình thường không thể làm được như vậy.

Hơn nữa vốn là vì Hồ Chí liên lụy anh ấy, anh ấy còn chả làm gì Hồ Chí là đã rất được rồi.”
Xém nữa bị hại chết mà nhịn xuống không động tay, đúng thật không phí công đọc luật hình sự, anh ta thật sự giữ được lời hứa.
Cô quay đầu nghiêng người nhìn phía sau, Thích Vọng Uyên đang tựa trán nhắm mắt nghỉ ngơi, trông thật khỏe mạnh dưới ánh mặt trời chói chang ngoài cửa rọi vào.
“Ánh nắng” ấn tượng này làm cô không nhìn được cười khẽ, lại nói: “Tiến bộ hoặc bảo thủ, đó đều là thủ đoạn mà nhóm người cầu sinh làm vì mạng sống mà thôi, chúng ta không có gì khác nhau.”
Đối với người ích kỷ, chỉ muốn sống đến cuối cùng như cô mà nói, chỉ cần Thích Vọng Uyên không phản lại làm hại cô, đừng biến thành một tên sát nhân gặp người là giết không nói lý lẽ, thì quả thực anh là một người rất khá, một người đồng đội tốt không cần ai phải lo lắng cả.
Vả lại, trước đó cô cũng vì hoàn thành nhiệm vụ phóng một ngọn lửa lớn đốt chết không ít người thì…!theo phương diện nào đó thì hai người họ đều không phải là người tốt, vừa khéo phù hợp ở cùng nhau..