Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Cuộc Liên Hôn Sai Lầm Chương 27: Quả Tim Bằng Sắt

Chương 27: Quả Tim Bằng Sắt

5:55 chiều – 27/05/2024

Bấm chuông một phút chị Tâm đã mở cửa. Thụy Khanh vì lịch sự hỏi Minh Hoàng có muốn vào nhà chơi một chút không. Nhưng cô còn chưa mở miệng, người ta đã tự đi vào trước cô. Trong lòng Thụy Khanh thầm nguyện giờ này Trúc Khanh ở trường, chỉ mình mẹ ở nhà. Cô rất sợ rắc rối xảy ra.

Minh Hoàng không nghĩ nhiều như cô, cũng không biết thời khóa biểu của các thành viên trong nhà. Vì mối quan hệ thân thiết của hai gia đình, anh phải vào chào người lớn. Anh không hiểu được nỗi lo trong lòng Thụy Khanh, cũng không biết được là nếu gia đình cô thấy hai người cùng về, sẽ gán ghép lung tung, rồi Trúc Khanh sẽ không để Thụy Khanh yên.

Chẳng biết Trúc Khanh có yêu Minh Hoàng không, nhưng Thụy Khanh biết một điều là em gái sẽ không thoải mái nếu người đàn ông em ấy nhìn trúng đi cùng cô. Cái này là sự ích kỷ từ trong xương máu. Cô đã lớn lên cùng em và đã nhận ra điều đó từ lâu. Chỉ cần món đồ chơi nhỏ, em gái cũng phải chọn cái đẹp nhất. Nếu ba mẹ mua đồ đôi, em gái cũng sẽ chọn cái không tì vết. Điểm số cũng phải cao hơn chị, nếu không sẽ dùng bệnh tình làm sức ép khiến mọi người không thở nổi.

Thời gian trước em gái cũng đã cảnh cáo cô. Lúc đó Minh Hoàng tính kế hai chị em, giả vờ mượn cô ra làm bình phong để từ hôn. Vậy mà em gái vẫn quy lỗi cô quyến rũ anh. Thụy Khanh chỉ muốn được yên ổn, nên cô đã cố tránh xa anh, không tạo bất cứ mối quan hệ nào với anh.

Xui xẻo hôm nay tai nạn, cô đã không lường trước chuyện gặp được anh ở công ty, và cũng không tưởng tượng anh lại tốt bụng đưa cô đi bệnh viện, giờ còn đưa vào tận nhà. Thụy Khanh thầm mong một mình mẹ ở nhà giờ này, cô sẽ dễ giải thích hơn. Hy vọng mẹ sẽ hiểu cô không cố ý. Từ bao giờ cô phải sống cẩn thận đến mức này? Thụy Khanh lắc đầu chán nản.

Thực tế cô đã sinh nhằm ngôi sao xấu. Ai nói cho cô biết đi, sao giờ này phòng khách lại đông đủ thế này? Có Trúc Khanh và mẹ ở nhà cũng thôi đi, sao đang còn giờ làm việc mà ba vẫn ở nhà?

Thụy Khanh kín đáo đưa mắt ngầm hỏi chị Tâm. Chị ấy lắc đầu nhẹ, tay làm dấu chỉ chỉ Trúc Khanh. Thì ra em ấy lại bệnh, nên mẹ đến trường đưa em về. Và như mọi lần, con gái bảo bối bệnh, ba cũng không an tâm, nên từ công ty chạy về xem sao.

Da đầu Thụy Khanh căng lên đi phía sau Minh Hoàng. Nếu có thể cô ước gì mình không tồn tại. Dù không nhìn lên, Thụy Khanh vẫn cảm nhận được ánh mắt u ám của ba người thân đang xuyên qua anh, bắn về phía cô.

Trúc Khanh khó chịu trong người. Tim của cô gần đây không thoải mái. Thấy Minh Hoàng bước vào nhà, tâm trạng cô bỗng chốc vui vẻ, nhưng giây kế tiếp thấy chị gái sau lưng anh, mặt cô lập tức xụ xuống. Sao hai người này lại đi chung?

Bà Hưng cũng ngạc nhiên và bực mình. Hai mẹ con không giỏi che giấu cảm xúc, nên im lìm thể hiện thái độ kém vui. Chỉ có ông Hưng là người làm kinh doanh lâu năm, hỉ nộ ái nố khó bộc lộ, nếu không thì đã bại dưới tay bao nhiêu đối thủ rồi. Lúc này dù không vui, ông vẫn nhìn Minh Hoàng cất giọng thân thiện, như trưởng bối hỏi thăm con cháu:

“Minh Hoàng sao lại đến đây giờ này? Con có việc gần chỗ nhà cô chú sao?” Cố tình không nhìn đến đứa con gái phía sau anh.

“Dạ con đưa Thụy Khanh về. Cô bé bị té.”

Minh Hoàng thông báo vậy nhưng dường như tim hai vị cha mẹ này làm bằng chất liệu gì đó, nghe con gái bị tai nạn, thế mà vẫn dửng dưng. Nếu đổi lại là Trúc Khanh, có lẽ ông bà đã lo cuống cuồng.

Tự nhiên Minh Hoàng có chút bất mãn thay Thụy Khanh và càng tò mò chẳng hiểu cô đã gây ra lỗi lầm to lớn dường nào, khiến cha mẹ giận đến mức bàng quan với bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô.

Không lo lắng thì cũng thôi đi, giọng ông Hưng lại nghiêm khắc phê bình Thụy Khanh, khiến anh từ bất mãn chuyển sang có chút tức giận. Giọng ông Hưng vang vọng:

“Con làm gì ở ngoài đến mức không cẩn thận xảy ra tai nạn? Lớn rồi không nên thân, suốt ngày chỉ chạy loạn ngoài đường.”

Minh Hoàng bất nhẫn, anh định mở miệng giúp cô giải thích, nhưng người ở phía sau tự nhiên kéo nhẹ tay áo anh, ý muốn anh đừng nói gì. Hành động nhỏ của cô tưởng là không ai thấy, nhưng lại rơi vào mắt Trúc Khanh.

Tay Trúc Khanh nắm chặt lại, kìm nén cơn giận. Trong đầu cô mặc định thì ra tại Thụy Khanh, nên Minh Hoàng mới từ chối cô. Nghĩ đến đây, tim cô của bắt đầu khó chịu. Mấy hôm nay buồn bực trong lòng, con tim đã biểu tình rồi. Cô biết sức khỏe của mình không tốt, cũng đã cố gắng không nghĩ đến chuyện tình cảm. Tính tình của cô cũng ngạo mạn, cô sẽ không để Minh Hoàng vào trong mắt nữa.

Thế nhưng cố gắng là một chuyện, làm được hay không là một chuyện khác. Cô phát hiện mình thích anh, rất thích. Cho nên không được như ý, cô mới buồn bã đến mức này. Và hôm nay mẹ đưa đến lớp học được một chút, cô lại cảm thấy khó thở. Mẹ phải đón về, uống thuốc trợ tim một lúc nhịp thở mới bình thường trở lại. Giờ thấy chị gái ở sau lưng anh, tim cô lại đập nhanh hơn.

Bà Hưng nhìn trạng thái không ổn của con gái nhỏ, lập tức lo lắng: “Con sao vậy Trúc Khanh? Nằm xuống mẹ vuốt ngực cho con.” Tay bà vội vàng xoa ngực cho con gái.

Thụy Khanh biết em gái hiểu lầm. Cô sống với em gái đủ lâu nên biết rõ tính tình. Không cần ai hỏi cô cũng tự mình thanh minh: “Con chỉ tình cờ gặp anh Hoàng trong công ty tiếp thị. Anh ấy tốt bụng giúp con đi viện và đưa về. Đây là sự trùng hợp thôi ạ.”

Không ai trả lời cô vì bận quanh vây Trúc Khanh, cả Minh Hoàng cũng chạy đến. Thụy Khanh không chắc ba mẹ có nghe lọt tai lời giải thích của cô không, nhưng cô biết Trúc Khanh để ý. Cho nên sau khi cô giải thích xong, rõ ràng nhịp thở của em gái đã tốt hơn.

Bệnh đến nhanh và đi cũng nhanh. Đây là sự nguy hiểm của bệnh tim, nên ngày thường chẳng ai dám chọc giận em gái. Xét cho cùng em gái cô vô cùng tội nghiệp, còn trẻ như vậy đã mang bệnh tật nặng nề.

Trúc Khanh bình thường trở lại, ông bà Hưng mời Minh Hoàng ngồi xuống uống trà, nhưng không khí gia đình có vẻ kỳ lạ. Minh Hoàng nhạy cảm phát hiện ra, hình như mình ở đây có thể gây khó cho Thụy Khanh. Vậy là anh cũng khách sáo ngồi một chút rồi đứng dậy, hạn chế nhìn Thụy Khanh.

Sau khi Minh Hoàng ra về, lúc này cả ba người mới nhìn Thụy Khanh bực bội. Trúc Khanh là người chất vấn đầu tiên: “Sao chị lại cùng một chỗ với anh Hoàng? Chị cố ý giành với em nữa phải không?”

“Không phải, em đừng hiểu lầm. Chị đã giải thích, đây chỉ là tình cờ thôi.”

“Em không tin. Là chị cố ý. Chị muốn giành mọi thứ với em.” Trúc Khanh bắt đầu hét lên.

Bà Hưng cũng nhìn Thụy Khanh giận dữ: “Con là chị mà suốt ngày cứ tìm cách gây sức ép cho em gái. Con cũng thừa biết sức khỏe Trúc Khanh không tốt. Vậy mà cứ muốn giành giật với em con là sao?”

Vậy là ba người bắt đầu mỗi người một câu. Thụy Khanh đã quen với sự chì chiết vô tội vạ, nên cũng lười phân trần. Chỉ có chị Tâm đứng trong bếp, càng nghe càng thấy bực mình. Đây là cái gia đình lạ lùng nhất mà chị đã từng giúp việc. Đặc biệt cái con bé bệnh hoạn kia, nếu cô nàng không bệnh còn hung hăng đến mức nào.

Sau khi bị mắng đủ, Thụy Khanh đi lên phòng. Cô tự an ủi bản thân, chỉ cần đợi hết năm học, tốt nghiệp xong cô có thể xin đi dạy và ở khu tập thể. Trường cô đang kiến tập ở xa nội thành, nếu có thể xin đến chỗ đó, không ở được khu tập thể thì có thể thuê phòng trọ, lâu lâu về thăm nhà, cảm giác cũng không tệ. Còn bây giờ việc trước mắt phải làm là tránh xa người đàn ông em gái thích.

Minh Hoàng quả là khắc tinh của cuộc đời cô. Mỗi lần gặp anh cô đều xui xẻo. Lúc nãy anh nói ngày mai đến đây cho cô quá giang. May mắn cô đã từ chối, nếu không cô sẽ bị cả gia đình lên án.

Thụy Khanh tự răn đe bản thân và bắt đầu lên mạng tìm thông tin tuyến xe buýt nào có thể đi từ nhà đến nơi kiến tập. Ông trời vẫn không ngược đãi cô, có một tuyến xe buýt đi thẳng. Tuy không phải chuyển xe, nhưng xuống bến, cô vẫn phải đi bộ thêm một đoạn mới đến được trường.

Thụy Khanh xử lý bộ quần áo bẩn trên người rồi ngồi vào bàn học. Chiều nay không phải dạy Vân Tú vì lúc nãy trên xe, Minh Hoàng đã gọi điện thoại cho anh Toàn xin nghỉ giúp cô. Tưởng tượng đến mấy ngày tới phải xoay sở với cánh tay bị thương, Thụy Khanh có chút nản lòng. Nhưng chẳng có còn đường nào khác để đi, cô đành nhắm mắt bước tới.

Trong khi ấy, trên đường quay lại công ty, Minh Hoàng gọi điện cho giám đốc chi nhánh công ty con Thụy Khanh tiếp thị hôm nay. Sau khi nói về công việc, nghĩ thế nào anh lại hỏi vụ công ty thuê sinh viên tiếp thị, rồi lại quan tâm thù lao trả các bạn sinh viên bao nhiêu.

Vị kia không ngờ sếp nhà quan tâm tiền lương xong lại đề nghị anh ta trả gấp đôi cho các bạn. Phần bù vô, sếp sẽ lấy từ tiền túi. Thật là một vị sếp hào phóng. Hảo cảm của nhân viên dành cho Minh Hoàng lập tức tăng vọt. Còn trẻ mà đã có lòng nhân từ, làm việc cho sếp như vậy cuộc sống nhân viên cấp dưới sẽ vô cùng dễ chịu.

Minh Hoàng không biết được hình tượng của anh trong lòng nhân viên tự nhiên tăng vọt. Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng thông qua cách này có thể giúp đỡ Thụy Khanh kiếm được nhiều tiền hơn. Những ngày gần đây không hiểu sao anh lại quan tâm và hay nhớ đến gương mặt buồn của Thụy Khanh. Biết rằng ngày mai cô không muốn anh chở đến trường, nhưng anh quyết định vẫn đến giúp cô.

(Còn tiếp)