Trên bàn ăn toàn những người đã từng trải qua sóng gió thương trường nên chẳng ai ngại ngùng, chỉ mỗi Thụy Khanh gò bó đến mệt mỏi. Hà cớ gì cô càng tránh tiếp xúc với Minh Hoàng, vậy mà cứ vô tình gặp anh?Thụy Khanh chẳng thoải mái nhưng Minh Hoàng không hiểu được nỗi khổ tâm của cô, anh cứ ga lăng gắp thức ăn vào chén cô, báo hại tay cô run lợi hại hơn.“Anh đừng gắp cho tôi nữa. Tôi ăn đủ rồi.”“Tầm bậy, ăn có một chén cơm sao đủ được? Cẩn thận, em gầy quá không có sức học.” Giọng Minh Hoàng lo lắng tự nhiên.Ở phía đối diện, anh Toàn cũng đồng tình với Minh Hoàng: “Đúng là Thụy Khanh ốm yếu thật, lại còn ngày ngày đạp xe quãng đường xa. Anh thấy em vất vả quá.”Chị Vân không biết nghĩ gì lại cười cười: “Tiếc là vẫn chưa có bạn trai. Nếu có người chăm sóc, chắc sẽ có da có thịt hơn.”Biết chị Vân đang đùa nhưng bản tính rụt rè cố hữu khiến Thụy Khanh không biết nói gì để phản bác. Vả lại cô cũng không muốn bản thân làm đề tài cho người ta thảo luận. Nhưng anh Toàn, chị Vân đều là người lớn, Thụy Khanh không biết làm sao ngăn họ đừng chọc ghẹo nữa.Cô còn đang bối rối thì Minh Hoàng nghiêng người nói nhỏ vào tai cô: “Không cần để ý lời hai người ấy nói rồi ngại. Em cứ ăn đi.”“Ông Hoàng thì thầm gì vậy?” Chị Vân lại chọc.“Bà nhiều chuyện quá. Chuyện riêng giữa tôi và Thụy Khanh, hỏi làm gì?” Minh Hoàng nửa cười, nửa phê phán.Chị Vân không hề bị phật lòng, còn trêu mạnh bạo hơn: “Chu choa, giờ đã là chuyện riêng rồi hả? Vậy là hai người có.. gì gì với nhau thật hả?”“Chị đừng hiểu lầm mà. Tụi em không có gì cả.” Thụy Khanh vội vàng đính chính.Mặt cô đỏ lên cố phân trần nhưng vì quá vội vàng, tự cô đã buộc mình vào Minh Hoàng khi xưng tụi em, càng khiến hai vợ chồng họ chọc khí thế hơn.Anh Toàn cũng hùa theo vợ, nhìn Minh Hoàng nói tưng tửng: “Vậy mày có ý với Thụy Khanh bao giờ thế Hoàng?”Minh Hoàng thay vì giải thích, lại cười bâng quơ: “Chuyện riêng của người ta, hỏi làm gì?”Nói thế chẳng khác nào thừa nhận. Thụy Khanh không vui ngước nhìn anh. Anh lại chẳng hề nao núng, còn gắp thức ăn vào chén cô, như khẳng định với hai vợ chồng thằng bạn thân anh và Thụy Khanh thật sự có gì với nhau. Cô bực mình mà không biết phải giải quyết thế nào.Nếu chỉ có cô và anh, có lẽ cô sẽ xù lông, ngăn anh không được nói nhảm nữa. Nhưng giờ có vợ chồng anh Toàn và bé Tú, Thụy Khanh không muốn hình tượng bị sụp đổ trong phút chốc.May mắn Vân Tú giúp cô. Ngó thấy mọi người không ai chú ý bé, mặt bé liền xụ xuống: “Mọi người hông ai thương con hết. Chú Hoàng, cô Khanh hông gắp thức ăn cho con.”Bé con nói rồi chạy sang ngồi cạnh Thụy Khanh, ngước mắt nhìn cô tội nghiệp. Thụy Khanh vội vàng an ủi bé con:“Đâu có, cô Khanh thương Vân Tú nhất. Cô Khanh gắp cho con nè.”Vân Tú rất dễ dỗ, vừa được cô giáo quan tâm, lập tức vui vẻ ngay. Nhìn tình huống trước mặt, anh Toàn chị Vân cứ có cảm giác con gái mình là con của Minh Hoàng và Thụy Khanh. Một nhà ba người thật chói mắt người ta.Thụy Khanh cảm nhận được ba mẹ Vân Tú đang có ý nghĩ không trong sáng. Cô ngồi ăn mà tâm trạng không thoải mái. Ráng nuốt vội cho xong chén cơm, rồi Thụy Khanh đứng dậy bỏ của chạy lấy người. Ba người lớn trong bàn lập tức hướng mắt nhìn cô. Minh Hoàng nhanh chóng giữ cô lại:“Sao em chỉ ăn một chén, như vậy làm sao có đủ sức khỏe?”“Tôi no rồi. Mọi người tiếp tục ăn đi ạ!”“Ngồi xuống ăn thêm đi Khanh.” Chị Vân cũng năn nỉ.“Dạ thôi. Em no rồi. Em xin phép dọn chén xuống trước.”“Cứ để đây. Ngồi xuống chị bảo chị Sáu mang trái cây tráng miệng cho em.” Chị Vân vừa kéo tay Thụy Khanh, vừa quay ra sau gọi người làm.Thụy Khanh đành phải ngồi xuống, chịu đựng cho qua bữa cơm. Trái ngược với sự không thoải mái của cô là tâm trạng vui tươi của Minh Hoàng. Tự nhiên anh cảm giác bữa cơm tối nay thật ngon. Dù các món ăn chỉ bình thường, nhưng có lẽ được ăn chung nhiều người nên vơi bớt tẻ nhạt chăng?Đợi thêm một lúc, mọi người cũng ăn xong. Thụy Khanh phụ dọn chén nhưng chị Vân và anh Toàn không cho, còn đẩy cô ra phòng khách ngồi với Minh Hoàng. Đến lúc này thì cô đã biết hai vợ chồng nhà người ta đang hiểu lầm. Cô và Minh Hoàng hoàn toàn không có gì với nhau. Nhưng ba mẹ Vân Tú cho là bọn cô có mối quan hệ nào đó. Cô không thể lên tiếng giải thích, để thời gian rồi anh chị sẽ tự hiểu.Dù cố gắng nghĩ thoáng nhưng nhìn cách anh chị cố tình gán ghép, khiến Thụy Khanh cảm thấy áp lực. Minh Hoàng lại không giúp cô giải vây, mà còn hành xử tùy tiện như muốn thừa nhận hai người thật sự có gì đó. Cô giận nhưng không biết làm sao tẩy trắng cho bản thân, cũng không nuốt trôi cục tức này.Vân Tú bám cô ngồi trên ghế salon phòng khách. Minh Hoàng ngồi ghế đơn cạnh bên hai cô trò. Lúc này chị Vân ở trong bếp lớn tiếng dụ dỗ Vân Tú chạy vào xem chương trình gì hấp dẫn trên điện thoại. Nhưng Vân Tú lại thiếu hợp tác, bé con tiếp tục ngồi lì bên cạnh hai người bạn mà bé yêu quý nhất. Chị Vân phải giở sát chiêu bé mới ủy khuất đi vào với mẹ.Thụy Khanh biết chị ấy chỉ viện cớ tách Vân Tú ra khỏi cô. Mặt cô lúc này như ăn phải ruồi. Minh Hoàng cũng thừa hiểu hai vợ chồng bạn thân đang giở trò. Vừa hay anh có chuyện cần nói riêng với Thụy Khanh, nên thay vì vạch trần, anh lại thầm cám ơn họ đã tạo điều kiện cho anh.“Sao em dọn đi vậy Khanh?”Thụy Khanh không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Sao anh biết tôi dọn đi?”“Bây giờ em ở chỗ nào? Có an toàn không?”Hai người này chưa bao giờ nhận ra mình có cách giao tiếp rất lạ đời. Chẳng ai thèm trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ đáp lại bằng một câu hỏi khác. Giọng Thụy Khanh lạnh lùng:“Tôi ổn. Anh không cần quan tâm đâu. Anh nên dành thời gian cho Trúc Khanh.”Chẳng hiểu sao nghe Thụy Khanh nói vậy, Minh Hoàng lại có chút buồn bực. Thâm tâm như không muốn ai buộc anh vào với Trúc Khanh. Và như có gì đó thôi thúc, anh mở miệng giải thích với cô:“Sao anh phải dành thời gian cho Trúc Khanh? Hai nhà đã nói rõ với nhau, anh và cô bé không hợp nhau. Chú Hưng cũng đã đồng ý với ông nội hủy hôn rồi.”Thụy Khanh đúng là không biết chuyện này, giờ nghe Minh Hoàng nói cô cũng giật mình. Nếu đã hủy hôn sao mỗi lần Trúc Khanh có chuyện, ba mẹ lại gọi anh đến an ủi, vậy là ý gì? Còn nữa, sao Trúc Khanh cứ khó chịu khi Minh Hoàng cho cô quá giang? Còn luôn sợ cô giành của con bé, nên sinh sự với cô khắp nơi.Nếu không phải vì bảo vệ cuộc hôn nhân của hai người, sao con bé cho mình cái quyền cấm đoán cô? Ba mẹ còn chỉ trích cô giành giật của em gái. Mọi người cứ lên án khiến cô cảm giác mình đã làm hỏng nhân duyên của Trúc Khanh. Nói gì thì nói, cô cũng không muốn vướng vào Minh Hoàng. Thế nên mặc cho anh giải thích, cô chẳng để vào tai.“Chuyện riêng của anh và gia đình tôi, tôi không muốn quan tâm.”Minh Hoàng không phật lòng thái độ kém thân thiện của Thụy Khanh, anh vẫn tiếp tục quan tâm cô: “Nhưng giờ em đang ở đâu? Sao không chịu ở với gia đình? Em ở ngoài một mình như vậy mọi người sẽ lo lắng.”Làm gì có ai lo lắng cho cô. Anh lo hơi thừa. Thụy Khanh rất muốn nói thế nhưng đây là chuyện nhà, cô không muốn nói ra cho người ngoài cười cợt. Ngày cô nói với ba mẹ mình sẽ ở lại chỗ kiến tập với bạn cho tiện việc học, nhưng ba mẹ không để tâm, cứ như cô chẳng phải con gái của hai người, mà là khách phương xa tới trọ.Với các bậc làm cha mẹ khác có lẽ đã ngăn cản, hoặc phải hỏi cho rõ đó là nơi nào, ở với ai, có an toàn không? Nhưng ba mẹ của cô chẳng hỏi han gì, tùy cô muốn ở đâu cũng được. Lúc đó Thụy Khanh tủi thân lắm nhưng ráng an ủi bản thân rằng ba mẹ đang lo lắng bệnh tình của em gái, cô không nên nghĩ nhiều làm gì rồi buồn.Thứ sáu tuần trước, Thụy Khanh về nhà ở lại hai ngày cuối tuần, đến chiều chủ nhật mới quay lại chỗ Hải Băng. Tiếc rằng khi cô về, chẳng ai hỏi thăm. Trong hai ngày đó, chỉ có chị Tâm và con vẹt nhiều chuyện ngó đến cô, còn gia đình thì xem cô như người vô hình. Thế nên gần đây cô rút ngắn thời gian về thăm nhà, chỉ về tối thứ bảy và rời đi vào chiều chủ nhật. Gia đình không cho cô cảm giác ấm cúng, chỉ có rời đi mới đỡ tổn thương.“Tôi ở với bạn, cũng an toàn. Cám ơn anh đã quan tâm.” Giọng Thụy Khanh khách sáo hờ hững.Như sợ Minh Hoàng sẽ hỏi tiếp, Thụy Khanh giả vờ đứng dậy vào trong tìm ba mẹ Vân Tú xin phép ra về. Minh Hoàng đúng là muốn hỏi thêm, nhưng với thái độ thiếu thân thiện của cô, anh biết có hỏi nữa cũng chẳng thu được kết quả. Anh không hiểu mình đã gây ra lỗi lầm gì mà mỗi lần thấy anh, Thụy Khanh chỉ muốn tránh xa.Tự nhiên trong lòng buồn bực mà bản thân anh cũng không hiểu nguyên nhân từ đâu. Chỉ vì Thụy Khanh không chịu tiếp chuyện với anh, thái độ của cô xa cách khiến Minh Hoàng kém vui. Rõ ràng lúc trước chỉ cần nghe nhắc đến tên hai chị em nhà cô, anh đã phản cảm, chưa cần nói đến chuyện gặp mặt.Thế mà giờ đây, người ta không chủ động tiếp cận, thì anh cảm thấy bực dọc vô cớ. Anh cũng không biết mình bị bệnh gì. Lúc trước nhà Thụy Khanh muốn liên hôn thì anh ghét bỏ, giờ người ta lạnh nhạt, anh lại không thoải mái. Có lẽ thần kinh anh thật sự có vấn đề.Ở trong phòng bếp, chị Vân cố giữ Thụy Khanh: “Ở lại thêm chút nữa đi Khanh, mình ra phòng khách ngồi chơi.”Thụy Khanh không muốn ngồi cùng Minh Hoàng thêm một giây phút nào nữa, nên vội vàng từ chối: “Dạ thôi ạ. Để em về, trời cũng tối rồi. Mai em có giờ kiến tập sớm. Xin phép anh chị.”Đúng là thời gian đã trễ, sợ Thụy Khanh đạp xe về đường xa nguy hiểm, nên dù rất muốn giữ cô lại, tạo cơ hội cho Minh Hoàng gần gũi cô, ba mẹ Vân Tú cũng không nỡ. Bé Tú nghe cô giáo về, lật đật để điện thoại xuống lôi kéo Thụy Khanh một lúc, nhưng rồi cũng bất lực, đành theo mẹ ra cổng tiễn cô giáo.Minh Hoàng thấy Thụy Khanh dẫn xe về, tự nhiên anh cũng hết hứng thú ở lại. Tuy nhiên vợ chồng bạn thân đang nhìn anh đầy thắc mắc, nếu không giải thích, anh nghĩ mình khó lòng ra khỏi cửa nhà họ đêm nay. Nhưng thật tình mà nói, giờ anh chỉ muốn nối gót theo Thụy Khanh, còn tinh thần nào đâu mà đối phó với bạn thân. Minh Hoàng không nhận ra tâm trạng của anh bất giác đã bị Thụy Khanh chi phối rồi.(Còn tiếp)