Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 21: Bích họa hai mặt

Chương 21: Bích họa hai mặt

2:33 chiều – 28/05/2024
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục, sau đó lăn một vòng từ giường trên xuống giống tập thể dục.

“Đi đâu? Xem gì? Đang mưa to đó!”

Nghiêm Mục đứng lên nhìn ngoài cửa sổ: “Ở trung học Hạnh Nhạc, cuối cùng em có thể rời đi là vì tìm được tờ báo kia, biết Trương Manh không tìm thấy lớp trưởng và Trương Siêu. Trong quá trình điều tra cũng biết di ảnh có thể giữ mạng, tổng hợp rất nhiều tin tức điều kiện với nhau cuối cùng giải quyết rồi rời khỏi trường học. Chúng ta chỉ có thời gian ba ngày, bản đồ này lại là một trấn nhỏ. Em không kiếm nhiều tin tức là muốn chờ chết hả?”

Mạnh Kiều bĩu môi: “Không phải có anh ở đây à? Tôi thấy lần trước anh rất thành thạo. Tôi và anh ngủ một phòng, dù sao anh cũng phải giúp tôi.”

Nghiêm Mục:…

Cô ra vẻ âm mưu thực hiện thành công nhìn người đàn ông: “Vậy đi thôi, xem khắp nơi đã.”

Bên ngoài mưa dầm liên miên, khu vực hoạt động của mấy người chỉ ở chính điện và hai tầng của bọn họ. Tượng thần ở tầng một trong nhà không có chỗ nào kỳ lạ, ở đại điện ngoài pho tượng rắn chín đầu ra thì cũng không nhìn ra manh mối gì.

Mạnh Kiều đi vài vòng ở chính điện cũng không hiểu ra sao: “Thủ quán kia đâu, chúng ta có thể đi hỏi xem.”

Hạ Tinh Thần tìm một vòng cũng không thấy bóng người: “Không biết, có thể đã đi ra ngoài?”

“Thủ quán kia không ở nơi này. Kỳ lạ.” Mạnh Kiều bĩu môi.

Cô gái đứng trước tượng thần rắn chín đầu, trước mặt vừa hay có một ống xiên tre. Cô chắp tay trước ngực quy củ hạ tay đặt trên đất, sau đó cúi người dập đầu ba lần lạy ba cái, đứng dậy rút ra một xiên tre trong ống quẻ. Mạnh Kiều che xiên tre lại, chậm rãi lộ ra một khe hở, nheo mắt cẩn thận nhìn chằm chằm chữ trên xiên tre.

Nghiêm Mục ở bên cạnh chú ý đến động tác nhỏ của Mạnh Kiều: “Rút thăm à? Đoán mệnh?”

Mạnh Kiều: “Anh không hiểu đâu.”

Cô mở tay ra, kết quả trong lòng giật thót.

Hung.

Sắc mặt Mạnh Kiều hơi đổi rồi lại làm như chưa từng xảy ra việc gì nhét xiên tre vào trong ống thẻ.

Không nhìn thấy, không nhìn thấy! Không tính, không tính!

Nghiêm Mục buông quyển sách nhỏ trong tay đi tới. Anh vòng qua Mạnh Kiều, trực tiếp lấy ống thẻ kia. Ống tre bị lắc rung động xôn xao rồi lạch cạch rớt ra một xiên tre.

Người đàn ông nhặt lên nhìn, sau đó nhét vào trong tay Mạnh Kiều, tự mình tiếp tục đi tìm manh mối.

Hạ Tinh Thần cảm thấy chơi vui, chạy chậm đến cạnh Mạnh Kiều ngó trái ngó phải giống kẻ bám đuôi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Mạnh Kiều mở bàn tay nắm chặt ra, phần đuôi xiên tre viết chữ: Cát.

Cô gái nhíu đôi mày nhỏ: “Hả? Kiểu gì đây?”

Nghiêm Mục không ngẩng đầu: “Cái này gọi là người sẽ thắng trời, em bớt chơi mấy thứ mê tín phong kiến đi.”

Mạnh Kiều: “…??”

Tuy cứ thấy là lạ, nhưng rốt cuộc trái tim của cô gái nhỏ vẫn buông lỏng. Cô nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ: “Mượn lời tốt của anh, vậy coi như lần này có thể thuận lợi vượt qua nhiệm vụ. Tuy nơi này kỳ lạ, nhưng có chỗ nào trong trấn nhỏ mà không kỳ lạ. Chi bằng, chi bằng tìm cái dù đi dạo một vòng.”

Cô gái bước nửa gót sen ra ngoài.

“Mưa lớn thế này, có thể đập cho em thành cái sàng đấy. Hơn nữa nhỡ đâu quy tắc chết người trong nhiệm vụ ở nơi này là người gặp mưa đều sẽ chết thì sao?” Nghiêm Mục ở trong góc lật xem một quyển nhật ký làm việc.

Mạnh Kiều vừa nghe, lập tức lùi chân về: “Đừng dọa người ta!”

Nghiêm Mục dựa vào vách tường cũng không định đi ra ngoài. Anh tìm được một quyển nhật ký làm việc ố vàng nói: “Nhật ký làm việc viết thời gian dâng hương cúng bái, nhưng thời gian viết đều là 5 năm trước. Tên mới nhất đều là Bạch Ngộ Thu, phía sau là hai chữ ‘thủ quán’, hẳn là thủ quán Bạch vừa rồi. Mấy tờ trước viết tên Quan Nương, vậy hẳn là nữ cư sĩ trong đạo quán như chúng ta hay gọi? Nơi này gọi chung là Quan Nương.”

“Anh giải thích như vậy cũng có lý.” Mạnh Kiều gật gật đầu: “Quỷ Quan Nương… Quỷ Quan Nương. Đó là có Quan Nương biến thành quỷ?”

Cô gái vừa nghĩ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đầu rắn. Cô đi vòng quanh tượng thần, phát hiện ở một chỗ hẻo lánh có một chữ ‘Khiết” được viết ngoáy.

Kỳ lạ! Sao có chữ ở đây?

Hạ Tinh Thần như suy tư gì đó: “Quan Nương này có thể có năng lực khác không?”

“Lên đồng?” Mạnh Kiều hỏi: “Cũng có lý á… Này này… Đừng kéo tôi…”

Cô gái cho rằng ai đó đang kéo góc áo mình, kết quả cúi đầu mới thấy khóa kéo kẹt trong một khe hở. Mạnh Kiều dùng tay kéo ra.

“Kẽo kẹt…”

Phía dưới tượng thần hình rắn có một cửa nhỏ bị đóng, bởi vì khóa kéo trên áo kẹt vào mà mở ra.

“Mau tới đây! Có cửa!”

Hạ Tinh Thần và Nghiêm Mục thò qua, bên trong cửa nhỏ chật chội lại âm u.

Mạnh Kiều nhìn chung quanh, chắp tay trước ngực: “Đắc tội rồi, đắc tội rồi.” Sau đó từ bên cạnh xé một miếng vải râu ria.

Nghiêm Mục: “Em làm gì?”

Mạnh Kiều: “Làm đuốc.”

Nghiêm Mục đứng ở trước Mạnh Kiều, bật đèn pin lên.

Mạnh Kiều:…

Nghiêm Mục chui vào trong cửa nhỏ đầu tiên, đường ngầm tối mù được chiếu sáng ngời. Trên vách tường xi măng màu xám hai bên có thể thấy được các hình vẽ cảnh rắn khổng lồ ăn thịt người, cúng bái rắn khổng lồ, người rắn hợp nhất, hình ảnh máu tanh lại kỳ quái. Theo cầu thang hẹp một đường đi xuống, trước mắt đột nhiên rộng mở thông suốt. Một sảnh rộng bằng chính điện xuất hiện ở trước mắt ba người.

Mũi Mạnh Kiều nhanh nhạy: “Một mùi mốc và mùi tanh, không phải là máu chứ?”

Nghiêm Mục không nói gì, soi đèn pin lên mỗi góc một lần cũng không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào. Trong sảnh lớn trống trơn bày một pho tượng đầu rắn loại nhỏ, ngoài thứ này ra, trên mặt đất chỉ có chín tấm đệm hương bồ bẩn thỉu.

“Đây là chỗ niệm kinh tu hành? Thật kỳ lạ.” Mạnh Kiều vẫn luôn cảm thấy kiến thức phong tục địa phương của mình cũng đủ nhiều, nhưng cô đi vào nơi này lại phát hiện mình không hiểu gì cả.

Hạ Tinh Thần nhìn bích họa trên tường: “Cũng có thể là chỗ trừ tà, đuổi quỷ hoặc là tiến hành nghi thức khác.”

Bích họa trong sảnh dùng thuốc màu bằng chu sa miêu tả ra một vài cảnh tượng quái dị. Có một vòng người ngồi dưới đất, cắt cổ tay nuôi nấng rắn lớn. Cũng có hai người nằm ở giữa sảnh, trong hình ảnh, linh hồn rời khỏi cơ thể nói chuyện với nhau. Cũng có cảnh một loạt người hôn mê, hồn phách rời cơ thể đi địa phủ… Bên cạnh mỗi hình ảnh đều phối hợp hình vẽ bùa chú và chú ngữ xem không hiểu. Mà mặc kệ hình ảnh biến hóa thế nào, địa điểm của cảnh đều là cái sảnh dưới chân bọn họ.

Mạnh Kiều cảm thán: “Chúng ta sẽ không trực tiếp đi vào ổ cướp chứ?”

Hạ Tinh Thần đã bị bích hoạ xung quanh làm cho quá sợ hãi, giọng cũng run rẩy như cừu con: “Không, không thể nào chứ?”

“Nếu sắp chết ở chỗ này, vậy quá tổn thương lòng tự tôn của tôi rồi. Dẫu sao tôi biểu hiện đâu có tệ lắm ở nhiệm vụ trước đâu nhỉ?” Mạnh Kiều nhún nhún vai.

“Tôi dựa gần chị một tí.” Hạ Tinh Thần nói rồi chạy đến bên cạnh Mạnh Kiều: “Nơi này thoạt nhìn âm trầm khủng bố, sao anh còn tiếp tục ở đó được chứ?”

“Dùng nắm tay nói chuyện thì sẽ không sợ hãi.” Mạnh Kiều nghiêm túc trả lời: “Cậu nên luyện lại lá gan đi.”

Nghiêm Mục nghe thấy tiếng động hai người đứng chung một chỗ, hừ một tiếng.

Ngón tay Mạnh Kiều cọ thuốc màu trên vách tường: “Nếu không đi tìm ông bác buồn nôn kia tìm trợ giúp à? Cũng không biết ông ta có thiên phú hoặc là đạo cụ gì mà có thể chắc chắn vậy. Thật muốn mở mang một tí.”

Hạ Tinh Thần không rời Mạnh Kiều một tấc: “Chị… chị đừng dùng tay chạm vào! Nhỡ đâu không sạch sẽ thì sao!”

Âm thanh sâu kín của Nghiêm Mục từ một bên khác truyền đến: “Không sạch sẽ thì rửa tay.”

Ở trong mắt anh, Hạ Tinh Thần giống như một con chó trắng nhỏ, chỉ biết run rẩy cọ ở bên cạnh cô gái. Mạnh Kiều không ngại Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần khiến cô có một cảm giác khó nói, cảm giác như có một đứa con trai. Rất thân thiết, rất đáng yêu, nhưng cô sẽ không động lòng chút nào. Cô cảm thấy mình luôn có một loại ý thức trách nhiệm phải chăm sóc chó lạc cho tốt.

Nghiêm Mục: “Em lại đây.”

Mạnh Kiều đi qua.

Nghiêm Mục: “Xem ra nơi này hẳn là chỗ tiến hành nghi thức, vẽ hết thuyết minh thao tác ở trên tường. Thị trấn chỉ có một cung miếu, nếu nữ quan trước đây biến thành quỷ thì nên xuất phát từ Bạch Giác Quán.”

Mạnh Kiều nhìn anh một cái: “Vậy hiện tại cô ta sẽ không nhìn chúng ta đấy chứ?”

Hạ Tinh Thần và Mạnh Kiều không hẹn mà cùng nhìn hành lang tối đen.

“Không… Không thể nào…” Trong lòng thiếu niên phát run, không kiềm được lại lùi về phía sau một bước.

“Cô ta không phải kẻ bám đuôi, sẽ không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm cậu.” Đèn pin của Nghiêm Mục lóe lên trong bóng đêm.

Hạ Tinh Thần nghe hiểu câu này: “Anh… Có phải đang mắng tôi không?”

Mạnh Kiều: “Đúng rồi đó. Lúc ngủ cậu đánh chết anh ấy đi.”

Vừa dứt lời.

Đột nhiên.

Một bóng hình lướt qua trong bóng đêm.

“Hì hì hì…”

“Hì hì hì…”

Mạnh Kiều nháy mắt cứng đờ. Chẳng lẽ cái miệng này của mình linh quá rồi!

Theo khóe mắt, trong khoảng đen đặc mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng đứng ở trước mặt ba người.

Nghiêm Mục dùng đèn pin đảo qua lần nữa, sáng choang trống rỗng không có gì, chỉ có hành lang và cầu thang chật chội.

“Có… có người…” Hạ Tinh Thần thấy bóng dáng kia thì run cả chân. Hai tay cậu bám vào cánh tay Mạnh Kiều, bàn tay lạnh lẽo khiến Mạnh Kiều bị lạnh giật mình một cái.

Mạnh Kiều muốn nhìn quanh trong bóng đêm, vừa rồi đúng là cô bị hoảng sợ. Thế này giống như quỷ trong game kinh dị đột nhiên chạy ra lộ diện dọa người, qua hai giây, chờ bạn hoàn hồn thì sẽ không cảm thấy kinh sợ nữa. Nhưng lúc ấy cô thật sự đã nuốt một ngụm nước bọt xuống.

“Lúc này cậu biết kéo tôi? Lần trước thấy tôi thay quần áo thì mặt đỏ như quả đào đông lạnh ấy? Không phải nói không thể tùy ý chạm vào cánh tay con gái à?”

Hạ Tinh Thần lúng túng buông lỏng cánh tay Mạnh Kiều ra, nhưng sợ hãi khiến cậu không thể không nhích đến Mạnh Kiều thật gần.

“Vì sao cậu không đi tìm Nghiêm Mục? Anh ấy có thể cho cậu cảm giác an toàn hơn tôi.” Mạnh Kiều tiến lên một bước, muốn nhìn xem rốt cuộc có thứ gì ở cầu thang, nhưng lại bị Hạ Tinh Thần vô thức muốn túm chặt cánh tay cô.

“Chậc.”

“Cái gì… Âm thanh gì đấy?” Hạ Tinh Thần sợ tới mức run run: “Có phải nó đến… Có phải nó lại đến nữa không?”

Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục trong bóng đêm, nghiến răng nghiến lợi: “Nghiêm Mục!”

Giọng Nghiêm Mục không hề có gợn sóng: “Tôi làm sao?”

“Anh đừng dọa cậu ấy!” Hiếm có khi Mạnh Kiều phải gắt lên với người đàn ông: “Anh vừa dọa cậu ấy là cậu ấy túm lấy tôi!”

Nghiêm Mục:…

“Lạch cạch.”

Nghiêm Mục đóng đèn pin lại, nháy mắt cắt ánh đèn. Ánh huỳnh quang màu tím tản ra từ trong đèn pin.

Mạnh Kiều nhìn thấy một cô gái tóc tai rũ rượi đứng ở cửa cầu thang. Cô ta mặc trường bào giống hệt thủ quán Bạch, tóc đen dài chảy xuôi máu sền sệt! Tiếng cười hì hì hì lại từ góc tối cầu thang truyền vào.

Cô gái nhanh chóng nhặt ngọn nến cháy một nửa ở bên cạnh lên ném về phía trước: “Má ơi, Quỷ Quan Nương!”

Ngọn nến đánh lên vách tường phát ra âm thanh trầm đục.

Hạ Tinh Thần không kiềm được trốn ra phía sau Nghiêm Mục: “Có có có… có quỷ!”

Nghiêm Mục nhíu mày: “Đừng gọi bậy, là bích hoạ.”

Cô tập trung nhìn kỹ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi ảo giác máu tươi xuất hiện có lẽ là thuốc màu khắc sâu trong bích họa. Mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy bức tranh cô gái mặc đồ trắng được vẽ bằng chất liệu huỳnh quang trên tường.

Mạnh Kiều: “Hai loại bích hoạ. Có vấn đề à!”

Nghiêm Mục chuyển ánh đèn, lúc này Mạnh Kiều mới càng cảm thấy sởn tóc gáy. Vừa rồi bích hoạ hiến tế đỏ như máu còn chưa là gì cả, trước mắt cô là rất nhiều gương mặt tươi cười giống nhau như đúc!

Chính xác mà nói, hình vẽ hai cô gái sinh đôi xuất hiện chi chít ở mỗi một góc bích hoạ!

Trần nhà, mặt đất, bốn phía vách tường đều có thể nhìn thấy một cặp sinh đôi mỉm cười quái đản.

Đầu tóc các cô rũ rượi, đồng tử co thành một lỗ kim màu đen, khóe miệng kéo đến mang tai, tay nắm tay đứng ở xung quanh ba người.

Một luồng gió lạnh tiến vào từ cửa nhỏ, Hạ Tinh Thần sợ tới mức sống lưng lạnh toát.

Từng đôi mắt của cặp sinh đôi trên bích họa nhìn ba người chằm chằm.

Mạnh Kiều: “Quỷ Quan Nương sẽ không thông qua đôi mắt này nhìn chúng ta chứ!”

Nghiêm Mục: “Em đừng ở chỗ này bịa chuyện nữa, cứ thích tự mình dọa mình. Đi thôi! Nơi này không có gì có thể xem. Muốn đến thì đã đến từ sớm rồi.”

Nghiêm Mục nói đúng.

Hạ Tinh Thần bị dọa đến môi trắng bệch, gật đầu: “Đi thôi, đi thôi.”

Sao có thể để Mạnh Kiều đi đầu chứ?

Thiếu niên từ sau lưng Mạnh Kiều tiến lên, đi hai bước rồi, giọng hơi khàn khàn vì vừa rồi hét chói tai: “Kiều Kiều đi theo tôi. Anh Nghiêm đi cuối đi.”

“Cậu không sợ à?” Mạnh Kiều nhìn cậu: “Vậy cậu đi trước đi.”

Bóng dáng thiếu niên chắn bóng quỷ trên vách tường, Mạnh Kiều hít sâu một hơi, theo sát Hạ Tinh Thần. Tầng hầm ngầm đúng là không có gì để xem, có vẻ là chỗ hiến tế hoặc là cử hành nghi thức lớn. Không bằng ngày mai tìm nhiều người cùng nhau xuống dưới, ba người bị bích hoạ nhìn chằm chằm cũng quá quỷ dị rồi.

May mắn không xuất hiện cảnh tượng lúc sợ lúc hét dọa người như trong tiểu thuyết.

Ba người bò lên, Mạnh Kiều mới nhẹ nhàng thở ra, hít thở hai hơi không khí trong lành, bên ngoài tối om trời mưa chưa dứt.

Màn đêm buông xuống.

Trên đường phố của trấn nhỏ không có đèn đường. Vùng đất trũng giữa núi đen nhánh, bên ngoài thật sự duỗi tay không thấy năm ngón.

Ba người chen chúc về ký túc xá trong gió mưa bay bay. Mạnh Kiều lật tới lật lui không yên phận ở giường trên: “Nữ Quan Nương, Quỷ Quan Nương. Nữ Quan Nương thành Quỷ Quan Nương.”

Nghiêm Mục: “Lúc em tự hỏi thì luôn lảm nhảm như vậy à?”

Tóc Mạnh Kiều rũ xuống, thò nửa cái đầu từ giường trên cười tủm tỉm nhìn xuống Hạ Tinh Thần và Nghiêm Mục ở phía dưới: “Đúng vậy! Nếu không im lặng rất đáng sợ. Anh không phát hiện tôi bị lảm nhảm à? Tác giả đều lảm nhảm, nếu không sao có thể viết ra nhiều tiểu thuyết vậy chứ?”

Nghiêm Mục dựa vào tường, ngồi bên cạnh Hạ Tinh Thần: “Tôi thấy em không biết sợ. Tác dụng phụ của thuốc à?”

“Hả?”

“Ừm, quả nhiên không phải người bình thường.” Nghiêm Mục gật gật đầu: “Giảm phản ứng cảm xúc với các kích thích bên ngoài, thuốc sẽ có tác dụng phụ.”

“Ví dụ?”

“Hói đầu.”

Mạnh Kiều:…

Hạ Tinh Thần nói chen vào: “Không đâu! Sao Kiều Kiều có thể rụng tóc được? Chị đẹp như vậy.”

Mạnh Kiều: “Đúng vậy! Tôi đẹp vậy nên không hói đầu. Không bằng hai người kể chuyện cho tôi trước khi ngủ, nếu không tôi không ngủ được.”

Nghiêm Mục cười trầm thấp: “Em thành niên chưa?”

Giọng điệu của Hạ Tinh Thần lại cực kỳ dịu dàng: “Chị mau quay lên đi, cứ thế này đầu sung huyết không tốt đâu. Tôi kể cho chị, muốn nghe gì?”

Mạnh Kiều cũng không biết: “Gì cũng được, truyện cổ tích đi.”

Hạ Tinh Thần vui vẻ cười, tắt đèn: “Ngủ đi, tôi kể cho chị.”

“Ngày xửa ngày xưa, đại ma vương thống trị quốc gia. Có một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, rất thông minh dẫn theo em gái cô ấy, tránh né sự điều tra của quân đội đại ma vương.”

“Vì sao muốn điều tra bọn họ?”

“Bởi vì đại ma vương cảm thấy bọn họ là dị đoan, cần bị xử tử. Bố mẹ cô gái nhỏ đã bị bắt bởi vì phản đối đại ma vương. Cô gái nhỏ và em gái của cô gái sống trong chuỗi ngày trốn đông trốn tây. Mãi đến một ngày cô ấy gặp một cậu nhóc có cùng cảnh ngộ. Cậu nhóc dẫn cô ấy đến một lâu đài sắt thép bí mật, nói cho cô ấy chỉ cần ở lại nơi này thì đại ma vương sẽ không tìm được cô ấy. Vì thế cô gái nhỏ và em gái ở lâu đài, quen biết rất nhiều bạn bè đồng cảnh ngộ. Các cô lấy được thân phận mới dưới sự trợ giúp của chủ lâu đài, thay đổi dáng vẻ mới, cũng bắt đầu cuộc sống mới. Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt, cô gái nhỏ trưởng thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều…”

Mạnh Kiều đi vào mộng đẹp trong câu truyện cổ tích của Hạ Tinh Thần.

Trong ký túc xá yên tĩnh phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Câu chuyện đột nhiên dừng lại, Nghiêm Mục nhắm mắt lại ngồi trên giường, mà Hạ Tinh Thần thì nhìn về nơi không trung xa xa đen như mực.

***

Lý Bách nằm ở trên giường, hút một điếu thuốc mang từ thế giới hiện thực đến.

Không ai có thể giết chết ông ta, bởi vì Lý Bách có một đạo cụ phòng ngự tuyệt đối. Dưới sự bao phủ của đạo cụ, ký túc xá là một không gian kín tuyệt đối. Không có bất kỳ ma quỷ nào có thể phá cửa sổ vào, ông ta có thể bình yên vô sự ở chỗ này vượt qua đến kết thúc nhiệm vụ. Dù sao ông ta có đủ điểm tích lũy, cho nên mặc kệ nhiệm vụ thành công hoặc là thất bại, ông ta đều có thể đi ra ngoài.

Lý Bách nhàn nhã nằm trên giường, kéo bộ đồ thể dục màu lam của mình ra.

Ông ta lấy một lon Coca trong ba lô, vui vẻ uống. Đạo cụ này có thể cứu tính mạng của ông ta vài lần. Tuy rằng mỗi lần làm mới địa điểm phòng ngự thì đều cần chờ thời gian làm lạnh, nhưng ông ta cảm thấy căn phòng nhỏ này rất an toàn, trong chốc lát chưa đổi chỗ ngay được.

Người đàn ông nằm đó vui vẻ.

Ban đêm gió lạnh thổi vào.

Hôm nay hai cô gái nhỏ kia thật sự không quá đáng yêu nhưng chết thì thật đáng tiếc. Ngày mai ông ta có thể khoe khoang thêm một phen, như vậy đêm mai sẽ không cần một mình trằn trọc khó ngủ nữa. Vẫn là nhiệm vụ lần trước tốt, có cô gái nhỏ ban đầu mạnh miệng, không lâu sau đã nũng nịu nhào vào trong ngực, thật là thoải mái. Phụ nữ là vậy đấy, cho cô ta mấy bài học là biết ngay mình tốt!

Trong đầu Lý Bách hiện ra dáng vẻ của Trương Xán Xán và Mạnh Kiều, ảo tưởng hình ảnh khó coi chọc cho ông ta vui sướng.