Suỵt, chạy mau, bác sĩ tới!
Leng keng ——
Các người chơi thân mến,
Hôm nay là thời gian tổng kết điểm tích lũy hàng tháng, để giúp mọi người hoàn thành nhiệm vụ điểm tích lũy tốt hơn, nhận được nhiều điểm hơn, giờ đây mọi người sẽ được vào phó bản mới.
Ba tiếng sau phó bản sẽ bắt đầu phân chia, truyền tống. Nếu như muốn ghép đội, mời ngài và đồng đội duy trì khoảng cách trong vòng một mét. Chúng tôi sẽ ưu tiên ghép đội, xin cảm ơn.
Cảm ơn ngài đã gắng sức hiểu cho, mời các người chơi cố gắng kiếm điểm tích lũy.
Mạnh Kiều thoáng cái như biến thành con mèo xù lông, hung ác trừng mắt nhìn Nghiêm Mục, cơn giận không thể nuốt trôi.
Miệng người đàn ông này từng được khai quang đấy à? Nói cái gì là ra cái đó, nói nhiệm vụ đến là nhiệm vụ đến ngay! Còn chưa tính, đây lại là nhiệm vụ bắt buộc, mọi người đều phải tham gia.
“Tôi thật sự…” Mạnh Kiều nắm chặt tay gõ lên cái bàn bên cạnh, cô không dùng lực nên trên bàn chỉ phát ra những âm thanh trầm đục.
“Ghép đội không?” Nghiêm Mục hỏi.
“Được, anh chạy không thoát đâu, anh phải dẫn tôi vượt ải.” Mạnh Kiều hung dữ nhìn anh.
“Xem ra nhiệm vụ bắt buộc sẽ tiến hành hàng tháng, không ai có thể trốn thoát. Nhiệm vụ bắt buộc lần trước là trường Trung học Hạnh Nhạc. Bởi vì có người mới nên độ khó không quá cao. Không biết lần này sẽ thế nào.” Nghiêm Mục phân tích.
Mạnh Kiều không để ý đến lời nói của anh, ngẫm nghĩ một lát: “Theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Tìm một số trang bị!” Mạnh Kiều mặc quần áo tử tế, bi thương khoác cái balo đã rách nát của mình lên vai: “Thức ăn, đèn pin, pin, bật lửa, diêm, thuốc.”
Nghiêm Mục chưa kịp nói gì thì Mạnh Kiều đã một mình lao xuống lầu.
Nhà thuốc của bệnh viện cộng đồng gần như đã bị cướp sạch trong vòng hai ngày nay, Mạnh Kiều đành phải bỏ Betadine, cồn, băng gạc, tăm bông và thuốc hạ sốt còn dư lại vào ba lô. Người đàn ông nhìn cô không ngừng di chuyển như con hamster nhỏ, cái gì cũng muốn, cái gì cũng bỏ vào, cái gì cũng lấy.
“Này này này, sao anh đứng xa vậy? Một mét, một mét đó.” Mạnh Kiều vẫn không quên quy tắc ghép đội trong nhiệm vụ.
“Ở đây, đừng ồn.”
Sau đó, hai người đi siêu thị tìm một lượng lớn nhu yếu phẩm hàng ngày. Ba lần Mạnh Kiều vào nhiệm vụ luôn bị bất ngờ không kịp đề phòng, vì lần này được báo trước, cô nhất định phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng một phen, phòng ngừa chu đáo. Cô nhét đầy cái balo nhỏ của mình, sau đó lại nhét viên sữa, kẹo vào trong hai túi của Nghiêm Mục, nói hoa mỹ là duy trì lượng đường trong máu để đầu óc hoạt động tốt hơn.
Nghiêm Mục nhếch môi, tùy ý để cô gái đi.
Vừa hết ba tiếng đồng hồ, hệ thống lại lên tiếng.
Leng keng ——
Đường vào phó bản nhiệm vụ bắt đầu, đang tải.
Cảnh vật xung quanh sụp đổ trong nháy mắt, biến hóa, rồi dựng lại.
Một màn sương đen dày đặc bao trùm hai người, cho đến khi Mạnh Kiều ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, căn phòng tối mù mới dần dần sáng lên.
Cô và Nghiêm Mục đứng trong hội trường trống rỗng, bên cạnh có ít nhất mười mấy người chơi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mới biết mình đã bị truyền tống đến nhiệm vụ.
Hội trường tổ chức sự kiện rộng khoảng hai trăm mét vuông, phía trước là một sân khấu nhỏ và một tấm rèm nhung đỏ đã rách tả tơi. Trong hội trường để mấy cái ghế nhựa. Dải đèn dài phía trên đầu nhấp nháy ánh sáng trắng xanh, chiếu các bức tường xung quanh thành màu trắng mờ. Trong đại sảnh có năm cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là song sắt.
“Á, không phải là phó bản viện điều dưỡng nữa đấy chứ! Tôi không muốn bị xác sống già đuổi theo nữa đâu!” Trong đám người có người gào thét một tràng kinh thiên động địa.
“Chỗ này không phải là nhà tù chứ?” Trong đám người có một cô gái hoảng sợ hỏi.
Mạnh Kiều nghe tiếng nhìn sang, phát hiện một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục JK (*). Cô gái nép mình vào một góc, run lẩy bẩy không dám cử động.
(*) JK là thuật ngữ dùng để miêu tả một loại thời trang hay hình ảnh của phụ nữ trẻ Nhật Bản. Thuật ngữ này bắt nguồn từ “Joshikousei” (女子高生) tức là học sinh trung học nữ, và “Kosupure” (コスプレ) tức là cosplay. Từ đó tạo thành “JK” để ám chỉ phong cách thời trang của phụ nữ trẻ Nhật Bản, đặc biệt là học sinh trung học. Phong cách mặc JK thường có những đặc trưng như váy ngắn, blazer dài, tất cao, giày cao gót và các phụ kiện như túi xách, băng đô, dây chuyền… Phụ nữ trẻ Nhật Bản thích mặc JK để tạo ra một hình ảnh đáng yêu, trẻ trung và năng động.
“Cmn thật đáng ghét!”
“Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy? Nhiệm vụ chạy trốn hay nhiệm vụ sinh tồn?”
Xôn xao bàn tán.
Nghiêm Mục nhìn xung quanh một vòng, tính cả bọn họ thì tổng cộng có hai mươi hai người.
Đây cũng là nhiệm vụ có số lượng người tham gia lớn nhất.
Suỵt, chạy mau, bác sĩ tới!
Địa điểm phó bản: Bệnh viện tâm thần Nhạc Thành
Gợi ý phó bản: 531
Mô tả phó bản: Các người chơi dựa vào gợi ý hoàn thành nhiệm vụ, xin tuân thủ quy tắc của bệnh viện tâm thần. Nhiệm vụ lần này không giới hạn thời gian, qua màn là được. Nếu như một người qua màn, coi như toàn bộ thành viên qua màn. Sau khi qua màn sẽ cho điểm tích lũy dựa trên biểu hiện của mỗi người. Xin cảm ơn.
Mọi người xôn xao.
“Cái quái gì vậy! Thông báo vậy là xong à! Không phải nói nếu nhiệm vụ thất bại thì có thể trừ điểm tích lũy rời khỏi nơi này sao? Sao lại không có câu này?” Trong đám người có một người đàn ông làm tài chính mặc tây trang mặt đỏ đến mang tai, tức giận bất bình: “Cmn, cái quái gì vậy!”
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi đã bạc màu ở bên cạnh vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, yên tĩnh chút đi, không có chuyện gì lớn đâu.”
“Mẹ kiếp, đừng chạm vào tao!” Người làm tài chính lập tức bùng nổ: “Có ý gì hả, ý gì hả? Có phải là sẽ không ra được không? Nhiệm vụ thất bại thì phải làm sao, nói như không có nhiệm vụ thất bại vậy?”
Trong lòng ai cũng biết rõ nguyên nhân khiến người làm tài chính kia điên cuồng, trước đây mỗi nhiệm vụ đều sẽ cộng điểm, nếu nhiệm vụ thất bại thì khi hết thời gian, rời khỏi nhiệm vụ sẽ bị trừ điểm tích lũy tương ứng. Thế nhưng trong quy tắc của nhiệm vụ lần này không có điều này, thậm chí nhiệm vụ này cũng không cho bọn họ mục tiêu, chỉ có một gợi ý.
531.
Cái này là gì?
Mạnh Kiều xoa xoa thái dương, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục đứng trong bóng tối không nói lời nào, giống như một pho tượng sừng sững.
Đám người xì xào không ngừng, tất cả người chơi nghe quy tắc đều bùng nổ. Anh kéo Mạnh Kiều vào một góc, tránh xa cuộc chiến nước bọt của đám đông.
“Anh nghĩ ra gì rồi à?” Mạnh Kiều ngẩng đầu hỏi.
“Không có.” Nghiêm Mục thành thật trả lời.
Mạnh Kiều nhìn lướt qua đám người, ánh mắt đột nhiên thay đổi. Mắt cô dán chặt vào một người phụ nữ không hòa hợp với mọi người ở góc chéo, cô ấy vẫn để mái tóc vàng dài buông xõa, quần kaki, đôi bốt màu nâu sẫm cao quá đầu gối, mặc áo sơ mi đơn sắc bỏ vào quần. Quan trọng nhất là, cả khuôn mặt của cô ấy đều bị mặt nạ kim loại che khuất, ngay cả mũi và miệng cũng không lộ ra ngoài.
“Cô gái mặt nạ…” Mạnh Kiều khẽ lẩm bẩm: “Sao cô ấy lại ở đây…”
Nghiêm Mục cũng chú ý tới người phụ nữ đeo mặt nạ thản nhiên mà bình tĩnh như hạc giữa bầy gà trong đám đông, không hề bị người khác làm cho bối rối, hơn nữa ánh mắt của cô gái đeo mặt nạ không hề cố kỵ mà nhìn thẳng vào hai người họ.
Thậm chí Mạnh Kiều có thể cảm nhận được đôi mắt đẹp mà nhạy bén của người đối diện qua chiếc mặt nạ.
“Anh nói xem cô ấy là người nước ngoài à?” Mạnh Kiều thúc khuỷu tay vào Nghiêm Mục: “Tôi luôn muốn nhuộm tóc màu vàng, nhưng lại không dám. Cái màu này vẫn luôn là màu tôi để trong lòng, trông đẹp thật.”
Như một thiên thần.
Cả người cô gái đeo mặt nạ toát ra khí chất ‘người lạ đừng đến gần’, tuy rất khí nhưng lại không xứng với vóc dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, cao gần bằng Mạnh Kiều của cô ấy.
Trong đám đông có người chú ý đến cô gái ăn mặc kỳ lạ này, bọn họ đánh giá cô ấy rồi xì xào bàn tán. Cô gái mặt nạ mặc kệ những những chi tiết không quan trọng đó, dứt khoát kéo cửa hội trường ra, đi thẳng ra ngoài.
Đi.
“Tôi thích cô ấy.” Mạnh Kiều vui vẻ cười nói: “Giống như nữ chính trong tiểu thuyết của tôi, có cá tính, tôi thích!”
Nghiêm Mục nhìn chằm chằm cô gái đeo mặt nạ rời đi, anh không thể nói rõ được hơi thở không phải người sống toát ra từ người đó là gì.
“—— Cộc —— Cộc —— Cộc ——”
Tiếng bốt của cô gái đeo mặt nạ vang lên trong hành lang trống trải bên ngoài, người trong phòng bắt đầu rục rịch, chuẩn bị rời khỏi hội trường đơn sơ này.
“Đi thôi, đi thôi.” Người đàn ông làm tài chính cũng muốn đi theo bước chân của cô gái đeo mặt nạ rời khỏi đây, ai ngờ ông ta vừa bước chân ra, cửa hội trường đã mở, một ông cụ cao gầy bước vào.
Ông cụ đeo cặp kính đen, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mặc áo blouse trắng dài, trong túi còn cài một cây bút đen, trông giống giáo sư nghiên cứu già hòa ái dễ gần trong trường đại học.
Phía sau ông cụ là các nhân viên y tế cũng mặc áo blouse trắng.
Đứng trước mặt mọi người, ông ấy hắng giọng, bắt đầu khàn khàn nói: “Các đồng chí phóng viên, tôi là Giám đốc Bệnh viện Tâm thần Nhạc Thành. Đây là ngày khai trương đầu tiên của Bệnh viện Tâm thần Nhạc Thành, hoan nghênh các bạn đến tham quan. Chúng tôi đã sắp xếp xong nơi ở cho các vị rồi, y tá của chúng tôi sẽ đưa chìa khóa phòng cho các vị, chúc mọi người có một chuyến tham quan vui vẻ. Có bất kỳ vấn đề gì, các vị có thể liên hệ nhân viên công tác của chúng tôi.”
Cô y tá nhỏ phía sau mỉm cười bước tới: “Mời mọi người đi cùng tôi, tôi sẽ giới thiệu bệnh viện của chúng tôi để cho mọi người hiểu rõ hơn.”
Cô ấy chào hỏi mọi người, giọng nói ngọt ngào khiến bầu không khí đáng sợ và u ám thoáng cái biến mất.
“Mời các vị đi theo tôi, đừng đi loanh quanh.” Cô y tá nhỏ mỉm cười vẫy tay:
“Đến đây, đến đây, nhìn phía này.”
Từ hội trường đi ra là sảnh lớn cầu thang của bệnh viện tâm thần, hiện tại họ đang ở tầng ba, từ cửa sổ kính sát sàn có thể nhìn thấy phía xa xa là núi non trập trùng. Bốn bề quanh đây toàn là núi, trông như một hòn đảo đơn độc.
Cô y tá nhỏ đứng ở giữa sảnh lớn, chỉ vào lối đi hai bên trái phải: “Đây là tòa nhà chính, chúng ta đang ở tầng ba. Tầng ba là hội trường và nhà ăn, tầng hai là văn phòng của chúng tôi, phòng hồ sơ, tầng một là nơi tư vấn tâm lý, thực hiện liệu pháp khay cát (*). Nơi đây chủ yếu là tòa văn phòng.”
(*) Liệu pháp khay cát (Trò chơi trên cát) thường được sử dụng cho những người đã trải qua một sự việc tổn thương như lạm dụng hay một tai nạn thảm khốc. Liệu pháp sử dụng cát, nước và nhiều loại tiểu cảnh khác nhau để tạo ra những câu chuyện thể hiện thế giới nội tâm của một người, giúp người đó nhận thức được những thách thức chưa biết trong quá khứ hoặc hiện tại trong cuộc sống.
“Mọi người nhìn sang bên phải xem, lối đi này là khu bệnh nhân, nhà ăn của bọn họ và khu trị liệu đều ở phía bên tòa nhà phía Tây. Mà bên trái là khu tiếp đón của chúng tôi, cũng là nơi nghỉ ngơi của mọi người. Chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ mọi người tới ở thôi. Nếu có bất cứ vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi, hoặc đến phòng trực ban tìm nhân viên công tác khác. Cảm ơn mọi người đã đến tham quan, hy vọng các vị có thể đưa tin chân thật.”
Cô y tá nhỏ cúi đầu nhận lấy chiếc hộp người bên cạnh đưa tới: “Tôi tới đưa chìa khóa cho mọi người, nếu trên đó viết số phòng bao nhiêu thì mọi người cứ theo số phòng đó mà ở.”
Một loạt hành động này diễn ra, cứ như bọn họ là phóng viên thật chứ không phải người chơi tham gia nhiệm vụ. Tuy bệnh viện tâm thần đã cũ nát nhưng môi trường hoàn toàn khác với các phó bản quỷ dị, nơi đây quá yên bình.
Mà dưới cảnh yên bình này, lại có chút làm người ta phải khiếp sợ.
“Ừm…” Trong đám người có một sinh viên đại học tóc ngắn giơ tay lên: “Tôi muốn hỏi, tôi có thể đổi phòng được không? Nếu như tôi không muốn ngủ một mình thì có thể ngủ chung với người khác không?”
Không hổ là người chơi cũ, quy tắc đầu tiên khi vào nhiệm vụ chính là phải đảm bảo an toàn cho mình.
Cô y tá nhỏ gật đầu, giọng điệu vẫn bình thường: “Được chứ, cô muốn đổi thế nào cũng được.”
“Vậy thì có giờ giới nghiêm không? Buổi tối chúng tôi có được ra ngoài không?” Một thanh niên khác trong đám người hỏi.
“Được chứ, các vị là khách của chúng tôi, không phải bệnh nhân, mọi người muốn làm gì cũng được cả, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến tiến trình công việc thường ngày của chúng tôi thôi.” Cô y tá nhỏ kiên nhẫn trả lời từng vấn đề: “Cẩn thận là chuyện tốt, chỉ là ở chỗ chúng tôi rất an toàn, cho nên xin mọi người cứ yên tâm.”
Không có cấm kỵ, năm tháng có vẻ rất bình lặng.
Ánh mắt Mạnh Kiều không hề rời khỏi cô y tá nhỏ một giây, trông cô ấy không giống đang nói dối, trên mặt cũng không có chút sợ hãi nào.
Kỳ lạ.
Trong nhiệm vụ trường Trung học Hạnh Nhạc, ngay từ đầu cô đã biết trường học có người chết. Còn trong nhiệm vụ Quỷ Quan Nương, tết Trung Nguyên và cung miếu đều toát ra bầu không khí đáng sợ. Chỉ có ở đây, trong hành lang còn trồng đầy cây cối hoa cỏ, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, ngoại trừ vị trí địa lý bên ngoài thì chẳng có gì bất thường.
“Chúng tôi có thể phỏng vấn bác sĩ không?” Nghiêm Mục hỏi.
Mọi người đều im lặng.
Người đàn ông này không muốn sống đặt thẳng vào vấn đề chính rồi.