Giữa đêm đã xảy ra chuyện kinh dị, trên mặt mọi người lập tức hiện lên biểu cảm kinh hoàng sợ hãi. Còn một lúc nữa mới đến hừng đông, nhưng ba người Trương Tuấn, Triệu Nhất Minh, Vương Tranh Tranh sợ có xác chết biết đi vọt vào trong phòng cắn xé bọn họ thành mảnh nhỏ cho nên bịt kín mít cửa và cửa sổ.
Mà bên Mạnh Kiều lại ngủ ngon lành. Theo lời cô nói, vừa rồi không chết thì hiện tại cũng không phải chết, sầu lo mất hồn mất vía không bằng ngủ thêm một giấc, đến lúc đó cũng tiện có sức mà dùng.
Cô nói vậy và cũng làm đúng như vậy. Cô cảm thấy mình vừa đặt lưng ngủ thì gà đã gáy sáng. Hương Hương đã sớm ngồi dậy, nhưng cô ấy vẫn luôn sợ hãi không dám mở cửa. Cô ấy chỉ vịn vào khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài sân lại là cảnh màu trắng lờ mờ. Mạnh Kiều mở mắt than một câu: “Em cảm thấy bên ngoài hơi giống canh cá trích.”
Nghiêm Mục: Quả nhiên cô nhóc đói bụng.
Hương Hương lại nhìn bên ngoài chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, khóe miệng cô ấy đã vô thức tự cắn đến chảy máu bởi vì căng thẳng: “Hôm trước nổi sương mù, hôm nay sương mù lớn hơn nữa. Tôi cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả ngày hôm kia nữa.”
“Có thi có oán, dĩ nhiên nhiều âm khí có sương mù.” Mạnh Kiều mặc xong quần áo thì nhảy từ trên giường đất xuống dưới. Cô quay đầu lại hỏi Hương Hương: “Em đi theo chị hay ở trong phòng?”
Hương Hương suy nghĩ: “Em vẫn ở trong phòng thôi. Bên ngoài sương mù lớn quá sợ lạc anh chị.”
Mạnh Kiều mở cửa đi ra ngoài với Nghiêm Mục, mà Cốc Thu và Hạ Linh vẫn đang ngủ. Cô cầm gậy gỗ, áng chừng trong tay: “Anh nói xem cái này đánh được không? Anh không được cách em xa quá đâu.”
Đầu ngón tay Nghiêm Mục khẽ gõ gậy gỗ, gậy gỗ tản ra nhiệt độ cực nóng trong lòng bàn tay Mạnh Kiều, màu nâu gỗ biến thành màu kim loại sáng ngời, vậy mà khúc gỗ có thể biến thành một ống thép dưới thiên phú của Nghiêm Mục. Mạnh Kiều nhìn vũ khí mới trong tay, không thể tin nổi há to miệng: “Em thích cái này nha… Em muốn đổi với anh… Vẫn là kỹ năng có tính công kích dễ giữ mạng. Thế nào?”
Người đàn ông xoa xoa đầu cô, hỏi ngược lại: “Là sự bảo vệ của anh chưa cho em được cảm giác an toàn à?”
“Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.” Mạnh Kiều nói với giọng sắt son.
Nghiêm Mục nhướng mày: “Anh là người khác?”
Mạnh Kiều trịnh trọng gật đầu: “Ừm! Em cảm thấy vậy.”
Nghiêm Mục:…
Thôi, có lẽ cô cảm thấy ngoài ‘bản thân’ ra thì đều coi như người khác.
Trời tờ mờ sáng, thật ra tầm nhìn trong sương mù tốt hơn hôm trước, có thể thấy rõ trong khoảng 20 mét. Thôn xóm yên tĩnh, từng nhà đóng chặt cửa, thậm chí không nghe thấy cả tiếng gà gáy chó sủa. Đi trên đường, Mạnh Kiều thoáng nhìn trong sân một căn nhà có thi thể máu thịt lẫn lộn đang nằm, bên cạnh thi thể là hai ba con quạ ăn xác thối. Lúc đi qua nhà con gái trưởng thôn, ở góc tường còn có hai cái đầu búp bê bị giẫm bẹp.
“Chúng ta đi đâu?” Mạnh Kiều hỏi.
“Đến nhà Tam Cẩu Tử nhìn xem.” Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều lại hỏi: “Nếu ông ta sống lại thì sẽ không về nhà à?”
Nghiêm Mục cười: “Đúng là anh không nghĩ tới điều này. Hơn nữa, chắc bọn chúng không có tư duy của con người.”
Hai người đi vào nhà Tam Cẩu Tử, khẽ gõ cửa gỗ cũ nát, bên trong truyền ra giọng nữ mỏng manh: “Cẩu Tử, Cẩu Tử hả?” Bà vợ ngốc của Tam Cẩu Tử mở cửa. Nhưng sau khi nhìn thấy là hai gương mặt xa lạ, biểu cảm vui sướng của cô ấy nhanh chóng chuyển thành thất vọng. Cô ấy ngơ ngẩn đánh giá người trước mắt, lắp bắp hỏi: “Cô, cô cậu, là, ai?”
Người trong thôn nói bà vợ ngốc chỉ có chút vấn đề về trí thông minh, nhưng vẫn có năng lực sinh hoạt một mình. Mà Tam Cẩu Tử cũng là khi tốt khi xấu, có khi có thể bình thường giao lưu, có khi hò hét lung tung. Nhìn thấy bà vợ ngốc có thể nói chuyện bình thường, Mạnh Kiều khẽ thở phào, chỉ vào thẻ làm việc trên cổ: “Chúng tôi thuộc đoàn làm phim, đến điều tra phỏng vấn.”
Bà vợ ngốc hiển nhiên không hiểu “phỏng vấn” là có ý gì. Cô ấy ngoẹo đầu, trong miệng lắp bắp không nói rõ ra được một câu hoàn chỉnh. Cô ấy ngơ ngác một lúc mới hỏi: “Cẩu Tử, của tôi đâu? Cô cậu thấy Cẩu Tử không? Cẩu Tử…”
Tam Cẩu Tử bị người trong thôn lựa chọn trở thành tế phẩm.
Ông ta sẽ không trở lại.
Nhưng Mạnh Kiều không nói lời tàn nhẫn này cho bà vợ ngốc, cô chỉ nhỏ giọng an ủi vài câu: “Ông ta đi ra ngoài. Chị hỏi người trong thôn xem, chắc là người trong thôn biết ông ta đi đâu.”
“Người trong thôn biết… Thôn… người trong thôn biết…” Vết bớt màu đỏ tươi trên mặt bà vợ ngốc nhìn cực kỳ bắt mắt, miệng tái nhợt run rẩy, hàm răng khấp khểnh màu vàng run lên. Đôi mắt màu nâu nhạt của cô ấy lo sợ nghi hoặc lại mơ hồ: “Đi, tôi phải đi hỏi xem, tôi phải đi hỏi xem! Đi hỏi xem… Đi hỏi xem…” Bà vợ ngốc lầm bầm lầu bầu, bắt đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi người.
Mạnh Kiều nhíu mày, xoay người đi vào trong nhà Tam Cẩu Tử. Nhà ông ta chỉ có hai gian phòng, nhưng ngoài dự đoán là không có mùi tanh tưởi, thậm chí khiến Mạnh Kiều cảm thấy khá ấm áp. Bên bệ bếp đặt một bó gỗ làm củi và cỏ khô chỉnh tề, trong một góc phòng bếp là một lu nước to. Trên gờ bệ bếp để hai quả trứng gà.
Mà một gian khác chỉ có một cái giường sắt kẽo kẹt và tủ bằng gỗ rách rưới. Mạnh Kiều lắc đầu, cô không biết mình muốn nhìn cái gì, nhưng nơi này cũng không có thứ mà bọn họ cần.
Ra khỏi nhà Tam Cẩu Tử, tiếng thét chói tai của trẻ con truyền đến từ cách vách, tiếng kêu sắc nhọn khiến da đầu Mạnh Kiều tê dại. Chạy đến nhìn, chỉ thấy bà vợ ngốc bóp chặt cổ một đứa bé, lạnh giọng hỏi: “Cẩu Tử đâu? Cẩu Tử đâu? Trả Cẩu Tử lại cho tao!” Đó là một trong số những đứa trẻ hư ngày ấy bắt nạt Tam Cẩu Tử. Mặt đứa nhóc đỏ bừng, mắt thấy sắp chết vì không thở được.
“Ông ta đã chết! Ông ta đã chết!” Một đứa nhóc khác hô to: “Trưởng thôn trói ông ta đi rồi! Trói lên trên núi rồi!”
Bà vợ ngốc hơi sững sờ sau đó hất tay một cái, sức lực lớn đến nỗi đứa nhóc chạm vào tường đất phát ra một tiếng vang trầm. Cô ấy điên cuồng lắc đầu liều mạng gào rống như dã thú: “Không, không, không… Không thể nào!” Đứa nhóc bị dáng vẻ đáng sợ này làm cho sợ hãi, không quan tâm tới đồng bạn mà nhấc chân lên chạy mất.
Bà vợ ngốc run rẩy như bị điện giật lao về phía sau núi. Cô ấy chạy rất nhanh, ngay cả Nghiêm Mục cũng không đuổi kịp. Nói là chạy, không bằng nói cô ấy lao trên mặt đất như một con thú.
Bên kia.
Tối hôm qua Hạ Linh đã bị kinh sợ, cho nên ở với Cốc Thu đến tận giữa trưa mới thật cẩn thận ra cửa. Biết chồng mình có thực lực có thể đối đầu với xác chết biết đi, bấy giờ Hạ Linh mới yên tâm. Hai người chuẩn bị đến nhà trưởng thôn tìm xem có manh mối mới không. Mà Hương Hương vẫn luôn ở trong phòng nghe thấy cách vách có tiếng động. Cô ấy nhìn qua cửa sổ thấy Vương Tranh Tranh chạy từ bên ngoài về với sắc mặt trắng bệch, mà Triệu Nhất Minh và Trương Tuấn đang trò chuyện gì đó, vai sát vai đi ra ngoài.
Cho dù trong phòng ngủ không có máy sưởi nhưng Hương Hương vẫn lựa chọn ở nguyên trong phòng. Ở trong lòng cô ấy chỉ có nơi này mới là an toàn nhất.
Sau khi Trương Tuấn và Triệu Nhất Minh rời đi, trong sương trắng mơ hồ xuất hiện bóng dáng màu đen. Hương Hương ghé vào bên cửa sổ muốn nhìn cho kỹ, chợt phát hiện đây là xác chết biết đi tối hôm qua. Gương mặt bọn chúng dữ tợn đi theo phía sau hai người kia.
Làm sao bây giờ? Trương Tuấn sẽ chết sao? Có cần nói cho bọn họ không?
Hương Hương bắt đầu rối rắm.
Lúc này xác chết biết đi không phát hiện cô ấy ở trong phòng, nhưng nếu thông báo cho Trương Tuấn và Triệu Nhất Minh thì sẽ hấp dẫn xác chết biết đi đến, cô ấy chắc chắn phải chết!
Hương Hương bịt chặt miệng. Đứng trước sinh tử, cuối cùng cô ấy vẫn quyết định làm như không thấy. Dẫu sao bản thân mình sống mới là quan trọng nhất, phần còn lại thì phải xem tạo hóa của người khác. Cô ấy bịt chặt cửa, lại ngồi xổm dưới chân tường. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào sẽ không có ai phát hiện trong phòng này còn có một người.
Vương Tranh Tranh nói mình không thoải mái, vì thế Trương Tuấn và Triệu Nhất Minh bèn tự đi ra ngoài tìm manh mối. Tuy hai người cũng rất sợ hãi, nhưng ngày hôm qua Mạnh Kiều nói bởi vì bọn họ không phải thôn dân, mà nguyền rủa và phong tục chỉ ứng nghiệm ở trên người thôn dân, cho nên lúc này hai người mới lấy can đảm chuẩn bị tìm tòi trong thôn. Nhưng đi một lúc lâu, trong thôn lại không phát hiện một bóng người nào, phía trước và phía sau đều là sương ẩm.
Trương Tuấn xoa xoa tay nói: “Nhiệm vụ này thật sự phiền, tôi còn muốn nhanh nhanh về nhà đây!”
Sắc mặt Triệu Nhất Minh sầu lo, nhắc đến thế giới hiện thực trên mặt anh ta càng buồn bã: “Ai mà không thế chứ? Nửa năm trước tôi mới vừa thăng chức, chưa được hưởng mấy ngày lành, kết quả virus tới, nhiệm vụ cũng tới. Sau đó vợ tôi mất.” Tuy rằng người đàn ông trung niên không rơi lệ, nhưng giọng nói đã nghẹn ngào.
Trương Tuấn cũng thở dài: “Ai mà không thế đây! Nữ thần của tôi khó khăn lắm mới đồng ý yêu tôi. Lần trước tôi… ôi, lần trước phát tiền lương đã là ba tháng trước rồi, mua cho cô ấy một sợi dây chuyền Swarovski. Còn chưa tặng, cô ấy đã chết. Nữ thần của tôi cũng khổ lắm, chồng trước là gay, cô ấy kết hôn rồi mới phát hiện. Sau khi ly hôn thì ở bên tôi, chúng tôi cũng coi như bạn học cũ bảy tám năm… Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy đây?” Anh ta nói xong hốc mắt cũng đỏ, nói đến chuyện cũ trong lòng nghẹn muốn chết, trái tim như bị một cây dao cùn lăng trì từng mảnh.
Triệu Nhất Minh tìm được bạn đồng bệnh tương liên, phần lớn mọi người không giống Mạnh Kiều và Hạ Linh tìm được nửa kia của mình ở trong nhiệm vụ.
“Này, an ủi thì an ủi, anh đừng vỗ cổ tôi, ngứa lắm.” Trương Tuấn nói.
Triệu Nhất Minh đi song song với anh ta sửng sốt: “Hả? Tôi không vỗ anh!”
Anh nhìn về phía Trương Tuấn, phía sau lưng anh ta vậy mà có một xác chết biết đi thịt thối sinh giòi dính sát vào.
Triệu Nhất Minh hô to: “Chạy! Chạy mau!”
Nhưng mà, trong khoảnh khắc, Trương Tuấn còn chưa kịp phản ứng, bàn tay thối rữa đã bóp chặt cổ anh ta.
Trương Tuấn liều chết giãy giụa, nhưng anh ta nào có sức lớn như xác chết biết đi. Cổ anh ta lập tức bị đè ép thành miếng thịt, máu phun ra, chất lỏng nóng hổi phun lên mặt Triệu Nhất Minh. Người đàn ông vừa rồi nói chuyện với Triệu Nhất Minh, đột nhiên biến thành tử thi hốc mắt nổ tung, đầu lưỡi lè ra. Triệu Nhất Minh sửng sốt ba giây, rồi phát ra tiếng thét chói tai kịch liệt, anh ta cất bước chạy.
Lúc này vừa hay gặp được Hạ Linh và Cốc Thu đi ra từ trong nhà trưởng thôn. Hai người nhìn thấy toàn thân Triệu Nhất Minh đầy máu nghiêng ngả lảo đảo chạy đến: “Có, có, có! Có quỷ! Có quỷ á á á á á!”
Ngày hôm qua nói sẽ không chết người.
Nhưng hôm nay, Trương Tuấn đã chết.
Chết ở trước mặt đồng đội.
Hạ Linh và Cốc Thu quay về đoạn đường đó dưới sự dẫn dắt của Triệu Nhất Minh, chỉ có tứ chi lẻ loi hỗn độn rải rác trên đất, xác chết biết đi đã không thấy bóng dáng.
Cốc Thu nhìn về phía nơi xa: “Tìm Mạnh Kiều.”