Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 97: Tránh xấu hổ

Chương 97: Tránh xấu hổ

3:49 chiều – 28/05/2024
Ở thành phố Giang Kinh, trời lạnh hơn bình thường.

Nghiêm Mục tìm cho Mạnh Kiều một cái áo lông trắng, trông cô gái như được bọc trong kem sữa, dưới chân còn mang đôi ủng đi tuyết lông xù. Cô nắm tay Nghiêm Mục, sau khi ra khỏi thế giới song song sầm uất phồn hoa, cô không quen với cảnh tượng hoang vắng đìu hiu như vậy.

Hai người đi theo biển chỉ dẫn đến Bệnh viện Nhân dân, tòa nhà tiêu điều màu trắng trong đêm trông hết sức lạnh lẽo. Trong tòa nhà không bật đèn, giống như không có người ở, nhưng hàng rào bảo vệ trước cửa vẫn mang đến cảm giác như trước.

Bảo vệ giữ cửa đã đổi thành quân nhân chuyên nghiệp, nghi ngờ nhìn Mạnh Kiều và Nghiêm Mục.

Lúc này, trong cửa bệnh viện truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Em ở đây! Em ở đây! Chị ơi!”

Hôm nay San San trằn trọc trên giường, không ngủ được, trong lòng luôn có dự cảm sắp xảy ra chuyện gì đó. Ai ngờ lúc dựa vào cửa sổ lại nhìn thấy Mạnh Kiều xuất hiện trên đường.

Cô bé lay Hạ Tinh Thần tỉnh lại, hưng phấn chạy xuống lầu, hét lên: “Chị ơi! Em biết chị sẽ quay lại mà!”

Hai người đã chia tay, gần một tháng không gặp.

Mạnh Kiều trông vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng San San rõ ràng đã khác, dường như cô bé đã cao hơn, vẻ ngây thơ trong sáng trong mắt cũng bớt đi, ngược lại trở nên trưởng thành hơn. Hạ Tinh Thần chạy ở phía sau San San, vốn còn tưởng San San nhìn nhầm, lúc phát hiện ra đúng là Mạnh Kiều và Nghiêm Mục, cậu cũng lao tới ôm lấy cô gái đang đứng ở cửa.

“Tôi còn tưởng sẽ không gặp lại chị nữa…” Hạ Tinh Thần cũng giống San San, nước mắt nước mũi tèm lem: “Tôi tìm chị lâu lắm rồi, chỉ là nghĩ đến anh Nghiêm Mục cũng đi tìm chị, tôi yên tâm hơn nhiều. Anh Nghiêm Mục rất lợi hại, anh ấy sẽ bảo vệ chị.”

Nghiêm Mục nhìn Hạ Tinh Thần ôm Mạnh Kiều, lại nghe lời khen chân thành thật lòng của cậu, trong lòng lại cảm thấy không được tự nhiên khó tả.

San San kéo tay Mạnh Kiều đi vào trong, dáng vẻ kiên cường mà cô bé giả vờ bấy lâu nay cuối cùng cũng sụp đổ: “Chị… em chỉ còn mỗi chị thôi… chị đừng xảy ra chuyện gì nữa nhé…” Nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy dọc theo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô bé.

Mạnh Kiều ngồi xổm xuống hôn lên trán cô bé như bố mẹ San San: “Đừng khóc, không phải giờ chị đã về rồi sao.”

Mạnh Kiều dễ dàng bế San San lên, cô đã khỏe hơn trước nhiều, San San bỗng đỏ mặt: “Em lớn rồi, không cần bế nữa…” Nhưng mà cô bé rất hưởng thụ dựa vào lòng Mạnh Kiều: “Chị về rồi, tốt quá…”

San San nhẹ hơn trước một chút, nhưng không hốc hác gầy gò, có vẻ Hạ Tinh Thần đã chăm sóc cô bé rất tốt. Cô cúi đầu cảm ơn Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần cũng rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Có thể gặp được San San là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi.”

Cậu xoa xoa đầu cô bé, vẻ mặt hiền lành. Những người khác bị tiếng của bọn họ đánh thức cũng mở cửa ra xem, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ, vào giờ phút hỗn loạn này có thể đoàn tụ với người thân còn tốt hơn bất cứ điều gì.

San San vòng tay qua cổ Mạnh Kiều, đôi bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt chị gái, khẽ “bụp” một cái: “Mỗi tối em đều phải nhìn xem chị đã về chưa, quả nhiên hôm nay chị đã về. Em không bao giờ muốn… chia xa với chị nữa, dù có làm nhiệm vụ em cũng chịu.”

Nghiêm Mục ở một bên nhìn hai chị em đoàn tụ, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng hiếm có, Hạ Tinh Thần đi bên cạnh Mạnh Kiều, khóe mắt thoáng thấy Nghiêm Mục đang đi phía sau, bèn dừng lại hỏi: “Anh Nghiêm, gần đây hai người thế nào? Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Trở lại “phòng bệnh” San San ở, bốn người mở lòng trò chuyện một số sự việc xảy ra gần đây. Trong đó, Mạnh Kiều nói rất ít, còn San San thì vẫn nói liên tục. Cha mẹ của San San đã qua đời trong khi làm nhiệm vụ, cô bé vốn đang có một gia đình hạnh phúc lại biến thành trẻ mồ côi, niềm trông cậy duy nhất của cô bé chỉ có mỗi chị họ Mạnh Kiều.

Khi Mạnh Kiều rời đi, cô bé và Hạ Tinh Thần bị cưỡng ép kéo vào một phó bản, bởi vì phó bản bắt buộc hàng tháng có thể tạo đội với người ở gần mình, cho nên lúc đó những người ở trong tòa nhà chính phủ và người phụ trách chỗ lánh nạn – Bạch Mộ Nhiễm tạo thành một đội. Mặc dù một đội như vậy có thể không phải là không thể phá vỡ, nhưng bọn họ dễ mở lòng hơn những người chơi đang tàn sát lẫn nhau khác.

Phó bản của bọn họ có ba mươi người chơi. Bối cảnh nhiệm vụ là trong một khu dân cư kiểu Nhật cổ xưa. Người chơi phải giải quyết các sự kiện linh dị bên trong tòa nhà, tìm được sợi dây nữ quỷ đã dùng để thắt cổ. Bọn họ đi khắp nơi trong phó bản, chết không ít người, cuối cùng phát hiện được nữ quỷ đã dùng chính tóc của mình để thắt cổ. Cuối cùng mọi người tìm thấy thi thể của nữ quỷ ngâm trong bể nước, lấy tóc của cô ta đi thiêu mới kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Tinh Thần và San San vẫn luôn đi theo Bạch Mộ Nhiễm, nên không gặp phải chuyện gì đáng sợ, nhưng bọn họ lại gặp phải một vấn đề tương đối nghiêm trọng —— điểm tích lũy.

Mạnh Kiều nghe xong nhìn về phía Nghiêm Mục, điểm tích lũy của bọn họ vẫn luôn thuộc hàng cao nhất trong thành phố, cho nên hoàn toàn không lo nghĩ vấn đề không đủ điểm. Nhưng phần lớn đều là những người bình thường như Hạ Tinh Thần và San San, không có năng lực tự vệ, không thích chủ động thăm dò manh mối, cuối cùng điểm tổng nhận được không cao.

Cô nghĩ đến đêm cuối cùng bọn họ ở thế giới song song, những người có điểm tích lũy quá thấp biến thành bột đen trước mắt bọn họ.

Nghiêm Mục hỏi: “Hiện tại hai người có bao nhiêu điểm?”

San San khựng lại, bối rối nhìn chị gái mình, như muốn hỏi: Thông tin bí mật như vậy có thể nói cho người đàn ông này biết không?

Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Nghiêm Mục, khí thế chín chắn mang theo áp bách của người đàn ông này giống như chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu cô bé, giống hệt giáo viên dạy Toán trong lớp, khiến cô bé cảm thấy sợ hãi, ánh mắt cũng có phần ngơ ngác.

San San nhích lại gần Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều bật cười: “Anh đang dọa em gái em đấy! Dịu dàng chút, dịu dàng chút.”

Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Mục cảm thấy quẫn bách như vậy, anh nhìn vào đôi mắt rất giống Mạnh Kiều của San San, cố gắng tỏ ra dịu dàng.

Anh không biết làm sao như thế khiến Mạnh Kiều che miệng cười điên cuồng.

Cô chưa bao giờ vui vẻ như vậy, vừa cười to, vừa dùng tay vỗ nhẹ vào chân Nghiêm Mục: “Anh nhìn đi, lần đầu tiên gặp anh, vẻ mặt em cũng như thế đó! Sợ anh muốn chết!”

Nghiêm Mục cau mày, móc một viên kẹo ở trong túi ra đưa cho San San.

San San nhận kẹo nhưng vẫn nghi ngờ nhìn người đàn ông thân mật với chị gái mình, rồi lại nhìn chị gái đang cười ngặt nghẽo: Kẹo này em được ăn không chị?

Mạnh Kiều không kiềm được vẻ mặt, chớp mắt cười nói: “Đây là anh rể của em đấy.”

San San sững sờ ba giây.

Mặc dù Hạ Tinh Thần đã đoán được, nhưng cậu cũng mở to mắt nhìn Mạnh Kiều, hơi kinh ngạc.

San San bỗng đưa tay phủ lên bụng Mạnh Kiều, không thể tin được nói: “Chị ơi, chị sắp sinh em bé ạ?”

Mạnh Kiều:??

Lần này đổi lại thành Nghiêm Mục bật cười.

Đứa trẻ này chưa từng được tiếp xúc với giáo dục giới tính, cũng không biết nhiều về hôn nhân, tình yêu, yêu đương. Cô bé cho rằng gọi anh rể nghĩa là đã kết hôn và đang mang thai. Đôi mắt to đen láy của San San liếc nhìn ngón áp út của hai người, rồi trề môi hỏi: “Anh rể dùng cái này để cầu hôn chị sao? Sao không có kim cương?”

Mạnh Kiều xoa xoa thái dương, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cô bé biết sự thật “tàn nhẫn”: “Ừm… hiện tại chị… vẫn chưa có em bé.”

San San mở to mắt: “Tại sao ạ? Không phải hôn nhau là có em bé hay sao ạ? Chắc chắn chị với anh ấy đã hôn môi rồi.”

Mạnh Kiều: Có ai cứu tôi không… Có ai… cứu tôi!

Lẽ nào tôi còn phải chịu trách nhiệm giáo dục giới tính cho San San sao?

Đừng nha!

Tôi khổ quá mà!

Nghiêm Mục cong môi cười xấu xa, mờ ám nhìn cô gái. Anh đột nhiên cảm thấy cô bé trước mặt rất thông minh đáng yêu.

Người đàn ông thì thầm: “Sẽ có.”

Mạnh Kiều hét lên: “Nghiêm Mục! Em đánh chết anh!”

Trong mắt Hạ Tinh Thần hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, cậu không nhìn đôi trẻ trước mặt mà nhìn bầu trời đêm tối tăm, trong hốc mắt buồn bã rưng rưng nước mắt.

San San lại sờ bụng Mạnh Kiều, vẻ mặt càng khó hiểu hơn: “Hả? Vậy tại sao bây giờ vẫn chưa có?”

Mạnh Kiều liếc nhìn Nghiêm Mục: “Anh có trách nhiệm đến trường tìm sách giáo khoa Sinh Học về đây!” Sau đó quay sang nói với San San: “San San, hôn môi sẽ không mang thai được đâu.”

San San có chút thất vọng, nhưng vẫn không tin lời của Mạnh Kiều: “Hả? Bạn em nói hôn nhau sẽ có em bé mà. Vậy hai người đã hôn rồi đúng không? Bây giờ vẫn chưa có em bé, nhưng sau một khoảng thời gian nữa sẽ có em bé đúng chứ?”

Mạnh Kiều quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa: “Muộn rồi, em không buồn ngủ à?”

“Không buồn ngủ.” San San lắc đầu: “Em vẫn còn muốn nói chuyện với chị.” Cô bé kéo góc áo của Mạnh Kiều, cuối cùng nhét viên kẹo Nghiêm Mục cho mình vào miệng.

“Đi thôi, chị ngủ với em.” Mạnh Kiều đứng dậy.

San San áy náy nhìn Nghiêm Mục: “Đêm nay chị ngủ với em, ngày mai sẽ ngủ với anh nhé.” Sau đó cô bé lại nói nhỏ với Mạnh Kiều: “Bố mẹ em vẫn luôn ngủ chung với nhau, nếu mẹ không ngủ với bố, bố sẽ tức giận. Anh rể sẽ không giận chứ?”

Nghiêm Mục nhướng mày.

Trong lòng Mạnh Kiều: Anh dám có ý kiến?

Trong lòng Nghiêm Mục: Anh không ấu trĩ đến mức tranh giành tình cảm với em gái em.

Vì vậy, Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần ngủ một phòng, còn Mạnh Kiều và San San ôm nhau chen lấn trên giường.

Màn đêm yên tĩnh, Nghiêm Mục không ngủ, ánh mắt không ngừng rơi trên người Hạ Tinh Thần, mãi đến khi Hạ Tinh Thần nói: “Anh Nghiêm, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Nghiêm Mục nhìn cậu, ánh mắt không còn ý cười như trước: “Cậu quen Mạnh Kiều?”

Lời nói của anh rõ ràng không phải nói đến Mạnh Kiều hiện tại, mà là Mạnh Kiều trước kia. Dù nhìn từ góc độ nào thì các hành động của Hạ Tinh Thần, đều có cảm giác chăm sóc thanh mai trúc mã.

“Không biết.” Hạ Tinh Thần lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo, ngước mắt nhìn về phía Nghiêm Mục: “Anh biết hết rồi… đúng không?”

Trong bóng tối, bầu không khí hơi căng thẳng và kỳ lạ.

Nghiêm Mục trầm giọng nói: “Cậu không phải người thế giới này, Hạ Tinh Thần. Cậu biết Mạnh Kiều, nhưng không phải Mạnh Kiều này, đúng chứ?”

Mọi thứ đều đã được giải thích.