Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 99: Thế giới nứt ra

Chương 99: Thế giới nứt ra

3:51 chiều – 28/05/2024
“Em đói bụng!” Mạnh Kiều chóng mặt, nhưng cô căn bản không chống lại được mùi đồ ăn nóng hầm hập.

Nghiêm Mục nhìn tiệm lẩu tự dưng xuất hiện, rơi vào trầm tư.

Hai người nhảy xuống thảm cỏ rộng rãi, các tòa cao ốc, văn phòng xung quanh càng ngày càng vặn vẹo. Trong giây lát, ngoài tiệm lẩu ra, có thêm rất nhiều bóng dáng người bán hàng. Mạnh Kiều nhíu mày: “Sao em cảm thấy… nơi này quen thế nhỉ?… Đây có phải…” Cô đột nhiên hiểu ra gì đó, nhỏ giọng hô: “Thế giới song song!”

“Đúng vậy, đừng tới gần.” Nghiêm Mục bình tĩnh nói: “Lùi ra sau, đừng đụng đến mấy thứ này.”

Cảnh tượng kỳ quái vặn vẹo như ảo ảnh thành phố trên biển, trong chốc lát xuất hiện, trong chốc lát lại biến mất.

Mạnh Kiều ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tất cả thay đổi thất thường trước mắt, hiểu ra gì đó: “Động đất… Trước đến giờ đều không phải động đất…”

“Có lẽ là một loại va chạm không gian.” Nghiêm Mục nhớ đến lời Bạch Thần nói: “Hai thế giới song song xuất hiện khe hở, cửa lớn mở ra, có lẽ giữa hai không gian đã tiến hành va chạm vào nhau, dẫn đến động đất.”

Thời gian động đất không lâu, nhưng lại gây cho Mạnh Kiều đủ chấn động. Sau khi ý thức được đây không phải động đất, cô cảm thấy tam quan của mình đều sụp đổ. Nếu đây không phải động đất thì… cô nghĩ tới một ý tưởng càng thêm kỳ lạ.

Trên đường về, Mạnh Kiều cúi đầu mân mê ngón tay, trong miệng nhỏ giọng thì thầm: “Một cái, hai cái, ba cái tay, hai cái đầu…”

“Đang đếm cái gì?” Nghiêm Mục hỏi.

Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn anh: “Những người dị dạng đó, chúng ta từng gặp rất nhiều tổ hợp.”

“Ừm.” Thật ra Nghiêm Mục cũng suy nghĩ mãi về chuyện này. Nếu nguyên nhân dẫn đến người dị dạng không phải virus, mà giữa người dị dạng không có quy luật lây truyền gì, cũng không phải cắn người mà biến thành giống trong phim, liên tưởng đến động đất vừa rồi, anh có một suy đoán lớn mật.

Nghiêm Mục nói: “Có thể do động đất, em nghĩ thế nào về vấn đề này?”

“Tiểu Kiều chết lúc nào?” Mạnh Kiều đột nhiên hỏi câu này: “Em nhớ rõ Bạch Thần từng nói thời gian cô ấy chết vừa hay là lúc em khỏi hẳn bệnh. Em vẫn luôn tưởng rằng nhiệm vụ khiến em khôi phục thành dáng vẻ ban đầu. Nhưng thật ra là vì Tiểu Kiều đã chết?

Cô nghĩ tới đây, trong lòng ớn lạnh.

Vậy mà sức khỏe của cô lại được đổi lấy thông qua cái chết của một người khác.

Nghiêm Mục xoa đôi tai bị lạnh đến đỏ lên của cô: “Chúng ta chưa từng gặp người dị dạng có trên hai đầu, cũng không gặp có trên bốn tay hoặc chân. Cho dù tổ hợp thế nào thì đây có lẽ là một nguyên tắc. Nói cách khác, số lượng này đều không vượt qua số lượng hai người gộp vào.”

Vừa rồi nhìn thấy nhà cửa vặn vẹo và một nửa toà nhà văn phòng một nửa tiệm lẩu phối hợp kỳ quái, Nghiêm Mục như được chỉ dẫn, anh đã biết người dị dạng tạo thành thế nào. Có lẽ không gian va chạm dẫn đến người của hai thế giới song song dung hợp với nhau. Điều này cũng giải thích được vì sao sau khi Tiểu Kiều chết, Mạnh Kiều lại khôi phục như lúc ban đầu. Bởi vì sinh mệnh ở bên kia đã không còn nữa.

Phát hiện này khiến Mạnh Kiều khó có thể chấp nhận, điều này còn quái đản hơn cả nhiễm virus. Bàn tay lạnh lẽo của Nghiêm Mục đặt ở sau cần cổ của cô, khiến Mạnh Kiều bình tĩnh lại từ trong hơi lạnh. Hai người uể oải trở lại bệnh viện, San San và Hạ Tinh Thần nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Mạnh Kiều thì cho rằng cô bị thương ở đâu.

San San sờ soạng một lượt, mới phát hiện chẳng qua trạng thái tinh thần của chị cô bé không tốt lắm.

“Chị ấy làm sao vậy?” San San hỏi Nghiêm Mục.

“Một lát là tốt thôi.” Nghiêm Mục trả lời: “Đi lấy ít đồ ăn cho chị em đi.”

Hạ Tinh Thần lo lắng nhìn Mạnh Kiều, đạo cụ của cậu ấy chỉ có thể chữa vết thương ngoài da. Nghiêm Mục nói: “Bên ngoài quá lạnh, cô ấy bị lạnh tới hỏng rồi.”

Hạ Tinh Thần gật đầu đi lấy nước ấm.

Ngay lúc hai người rời đi, Mạnh Kiều nặng nề nói: “Cho nên, người dị dạng là con đường đến thế giới song song.”

“Em cũng có thể cho rằng như vậy.” Nghiêm Mục nói: “Nhưng hiện tại người dị dạng không phải thứ chúng ta cần quan tâm, đấy không phải là việc quan trọng cần ưu tiên. Đã trung tuần tháng 11, qua hai tuần nữa sẽ phải tham gia nhiệm vụ cưỡng chế. San San và Hạ Tinh Thần còn chưa chuẩn bị tốt, hơn nữa bọn họ cần lấy được điểm tích lũy ở đây đủ nhiều, nếu không cho dù có thể sống sót ra khỏi nhiệm vụ thì cũng không thể làm nên chuyện gì.”

Lúc này Mạnh Kiều mới hoàn hồn, nhỏ giọng chửi thề một câu.

Nghiêm Mục sờ đầu cô: “Đừng chửi bậy. Sẽ tốt thôi, có anh ở đây.”

“Buổi chiều bắt đầu đi học!” Mạnh Kiều đứng lên sửa sang lại quần áo của mình.

Bởi vì không có hệ thống sưởi, toàn bộ bệnh viện đều lạnh lẽo. Tuy rằng ở trong phòng nhưng vẫn có thể thở ra hơi trắng. Sau khi bốn người cơm nước xong thì xoa xoa tay quay về phòng.

Thật ra Nghiêm Mục không hề lạnh chút nào, thiên phú làm thể chất của anh tăng cường rất nhiều. Mà xét đến cùng Hạ Tinh Thần là đàn ông con trai cho nên sẽ càng thêm đỡ lạnh. Chỉ có San San và Mạnh Kiều co hết người lại, mặc quần áo dày đắp chăn không muốn ra ngoài.

Mạnh Kiều ủ chân của mình trong ngực người đàn ông, sự lạnh lẽo mới được giảm bớt. Nghiêm Mục nắm bàn chân của cô, để cô đặt lên bụng của mình. San San cũng lạnh, đành phải đặt chân nhỏ vào trong túi áo của Mạnh Kiều.

Ba người hình thành một tư thế kỳ lạ.

Nghiêm Mục cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách bèn dùng tờ giấy to gấp rồi dán thành lò sưởi nhỏ trên tường. Lò sưởi trên tường lại một lần nữa hóa thép ra dáng ra hình đứng ở bên cạnh San San và Mạnh Kiều. Anh lại bỏ vào lò sưởi một ít báo chí cũ và bó củi tìm từ ngoài về. San San ngầm hiểu, khẽ động tay, ngọn lửa chậm rãi cháy lên.

Không tới ba phút, nhiệt độ của phòng tăng lên ít nhất năm, sáu độ. Biểu cảm cứng đờ trên mặt Mạnh Kiều cũng thả lỏng hơn: “Vẫn nên ấm áp như này…”

Vì thế, dưới sự ấm áp của lò sưởi, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục bắt đầu làm giáo viên giúp Hạ Tinh Thần với San San phân tích lại mỗi một nhiệm vụ hai người tham gia, cũng nói thẳng ra kinh nghiệm nhiệm vụ của mình, giải thích rõ ràng logic và lý do của mỗi hành động phía sau.

Hạ Tinh Thần nghe như lọt vào sương mù, nhưng San San lại thông minh đều nhớ kỹ.

“Vậy chị, em có một câu hỏi!” San San ngoan ngoãn giơ tay phát biểu.

“Ừ?”

“Trong thí nghiệm khí độc, chị làm thế nào để sống sót? Vấn đề này chị không nói rõ ràng.” San San nghĩ trăm lần cũng không ra, lẩm bẩm hỏi.

“Cái này…” Mạnh Kiều đưa ánh mắt cầu cứu Nghiêm Mục.

Hạ Tinh Thần nhịn cười, dịu dàng nhìn hai người tương tác. Mạnh Kiều bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, lại cảm thấy dường như không phải cậu ấy đang nhìn mình.

Nghiêm Mục nghiêm trang nói: “Bởi vì anh tìm y tá lấy được bình oxy, đưa không khí mới mẻ vào trong khoang miệng cô ấy. Cho nên nói cho em biết, nếu đã tiến hành tham dự thì phải chuẩn bị thật kỹ càng.”

Mạnh Kiều: Bình oxy con mọe nó ấy…

Nghiêm Mục: “Hửm? Anh nói không đúng à?”

Mạnh Kiều cười: “Đúng vậy, đúng.”

Dù sao cuối cùng hiệu quả vẫn giống nhau.

Từ giữa tháng 11 đến cuối tháng 11, ngoài tiến hành huấn luyện trí nhớ và phân tích nhiệm vụ, Nghiêm Mục cũng bắt đầu tiến hành huấn luyện thể lực với hai người. Ở trong nhiệm vụ, người có thể chạy luôn có thêm một phần cơ hội sinh tồn.

San San vốn có ấn tượng rất tốt với anh rể, qua những ngày huấn luyện ma quỷ, cô nhóc thở hổn hển, còn khổ hơn cả chạy 800m trong trường học.

Nhưng cuộc sống như vậy bình yên và tốt đẹp.

Lúc đến gần thời gian nhiệm vụ cưỡng chế, bệnh viện đã xảy ra một chuyện lớn. Tuần cuối cùng của tháng 11, mỗi ngày luôn có hai ba người mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác. Mạnh Kiều luôn rất mẫn cảm với chuyện này, yêu cầu Nghiêm Mục phải trông nom San San 24/24 tiếng, không thể xảy ra bất kỳ sự cố gì.

Quả nhiên, lúc San San tắm rửa, một bóng đen muốn lẻn vào nhà tắm túm San San ra, ai ngờ Mạnh Kiều vẫn luôn canh giữ ở chỗ tối ngoài cửa.

Người nọ hốt hoảng chạy trốn, tốc độ cực nhanh, có lẽ dùng đạo cụ tăng tốc nào đó.

Ngày hôm sau, Bạch Mộ Nhiễm lập tức xuất hiện. Anh ấy thông báo tất cả mọi người sống trong bệnh viện tập trung ở vườn hoa nhỏ. Mà vườn hoa nhỏ có mười mấy thi thể. Thi thể sắp xếp chỉnh tề, cách chết không giống nhau, nhưng có thể nhìn thấy là bọn họ đều bị bất ngờ tập kích.

Bạch Mộ Nhiễm tìm được người đàn ông tối qua muốn giết chết San San. Gã ta bị dây tường vi phá đất chui lên trói chặt, đưa lên giữa không trung. Mỗi một lần giãy giụa, dây leo đều quấn càng ngày càng chặt.

Bạch Mộ Nhiễm không quan tâm người đàn ông gào rống, lạnh lùng nhìn về phía mọi người: “Nếu bị tôi phát hiện có người giết người ở chỗ tránh nạn, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì thì đều sẽ bị trừng phạt như nhau.”

San San đón ánh mặt trời nhìn bóng người vặn vẹo, Mạnh Kiều vốn muốn che tầm mắt của cô bé, San San lại nói: “Chị, em nên trưởng thành rồi.”

Người đàn ông giết người cướp điểm tích lũy bị đông chết trên dây leo, trở thành hình người khắc băng ở cửa bệnh viện.

Những ngày tiếp sau đó, không còn xảy ra mất tích.

Nhưng Mạnh Kiều biết nhiệm vụ cưỡng chế sẽ mang đến đào thải điểm tích lũy, cho nên những người còn sống đều đang ngo ngoe rục rịch. Có một bộ phận người rời khỏi bệnh viện tự tìm đường ra, mà phần lớn thì chờ đợi nhiệm vụ kế tiếp giống Mạnh Kiều.

Ngày đầu tiên của tháng 12, âm thanh hệ thống quen thuộc rốt cuộc xuất hiện.

… Leng keng

Các người chơi thân mến! Xin chào, nhiệm vụ cưỡng chế hàng tháng sẽ mở ra vào 3 tiếng sau. Nếu cần tổ đội, mời đội viên giữ khoảng cách với nhau trong vòng một mét, hệ thống sẽ tiến hành tập hợp ghép đôi. Cảm ơn bạn đã hiểu, chúc bạn thuận lợi qua ải nhiệm vụ.

Nên đến thì sẽ đến.

Mạnh Kiều nhìn về phía không trung, nói: “Em hy vọng nhiệm vụ lần này tốt một tí.”

“Tốt một tí?” Nghiêm Mục cười.

“Thì ít nhất phải ở tốt, tốt nhất là nhà ở cảng biển, bồn tắm mát xa, phòng đơn, cảnh sắc hợp lòng người còn có món Pháp để ăn.” Mạnh Kiều nghiêm túc ước ao: “Tốt nhất là mùa hè, còn có bể bơi tư nhân. Bể bơi không có quỷ, sẽ không giết người. Lại hy vọng chuẩn bị cho em một bộ bikini, thật sự đã lâu rồi em không được bơi!”

Mạnh Kiều bắt đầu nhìn lên trời cầu nguyện: “Tôi hy vọng ở cạnh biển, thời tiết phải ấm áp, ăn ngon càng tốt!”

San San: Chị điên rồi…

Hạ Tinh Thần: Không đến mức vậy chứ…

Nghiêm Mục:…

Thời gian vừa đến, cảnh tượng chung quanh bắt đầu trắng xóa. Hơi nước màu trắng ôn hòa ập vào trước mặt, tiếng mưa rơi đập lên phiến đá xanh tí tách trong trẻo truyền vào trong tai.