Hai anh linh thấy Mạnh Kiều phát hiện ra bọn chúng thì vội bỏ chạy.
Mạnh Kiều xoa mi tâm, sau đó ý thức được còn có một đứa bé đã thành hình, trước giờ số lượng bóng quỷ mà cô nhìn thấy luôn chỉ… có một.
Tại sao?
Bởi vì cô đã xé rách một con búp bê nên thả ra một con, sau đó đứa bé đó xuất hiện mê hoặc Hạ Linh, thiêu hủy con búp bê khác, cho nên bây giờ đã biến thành hai cái bóng. Vậy bọn chúng phải mê hoặc bọn cô một lần nữa, sau đó thả hết bọn chúng ra sao?
Đây chẳng phải là chơi domino à?
Nghe có vẻ đơn giản nhỉ.
Khi Mạnh Kiều quay lại, cô nhìn thấy Nghiêm Mục đang nói chuyện với điều dưỡng ở bên cạnh. Cô kiểm tra người đàn ông từ trên xuống dưới, phát hiện anh không trúng chiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Nghiêm Mục dựa vào bệ cửa sổ, hơi cúi người, ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào người anh, giống như một quầng sáng lấp lánh. Trên môi anh mỉm cười dịu dàng, không quá gay gắt, thoải mái hơn lần đầu gặp nhau rất nhiều.
Mạnh Kiều không thể nhớ được vẻ ngoài lạnh lùng và sắc bén của Nghiêm Mục lúc đầu, có lẽ bởi vì trong phó bản này đều là người quen nên không cần phải đề phòng gì, hoặc là… có lẽ anh đã bị cô cảm hóa rồi?
Cốc Thu từng phàn nàn, khi anh ấy trao đổi manh mối với Nghiêm Mục, người này hỏi ngược lại anh ấy có ăn sủi cảo không, cái tính ăn hàng này quả thực ngày càng giống Mạnh Kiều.
Khuôn mặt của cô điều dưỡng đỏ bừng nghe Nghiêm Mục hỏi, nhưng vẫn lịch sự trả lời vấn đề của anh.
“Cám ơn.” Nghiêm Mục và điều dưỡng nói chuyện năm phút đồng hồ.
“Không có gì, anh có vấn đề gì thì có thể tìm tôi.” Cô điều dưỡng thấy nghi lễ của Azan sắp kết thúc nên vội chào tạm biệt, lại đưa thẻ công tác của mình cho Nghiêm Mục xem, nói có gì cần thì mình sẽ giúp một tay rồi chạy đi như thỏ con.
Mạnh Kiều đi tới: “Nói cái gì đó?”
Nghiêm Mục nói: “Vừa rồi có người nói nhỏ là may là đứa bé này không sinh ra, nếu không sẽ không tốt cho Trương Tiểu Thanh. Đứa trẻ sinh ra không thuận lợi, cô ta đã phải chịu đựng gian khổ như vậy, nếu sinh ra thật nói không chừng là oan thân chủ nợ muốn mạng cô ta.”
Mạnh Kiều sửng sốt: “Ác vậy à?”
Nghiêm Mục nói: “Cho nên anh hỏi điều dưỡng, điều dưỡng nói đây là giáo đồ Palo giáo, bọn họ tin rằng không nên sinh con vào tháng quỷ, cho nên khi mang thai các giáo đồ đều vô cùng chú ý chuyện này. Nhưng Trương Tiểu Thanh không phải giáo đồ, nên không biết.”
Mạnh Kiều vốn tưởng đây là chuyện xưa cướp tử thai làm thành bùa ngải, không có liên quan quá nhiều đến Palo giáo, tôn giáo này chỉ là một bối cảnh, nhưng bây giờ nhìn lại càng làm cô cảm thấy mơ hồ.
“Sao em cảm thấy mọi chuyện ngày càng phức tạp nhỉ?” Mạnh Kiều thở dài.
Sau khi ra khỏi khu B, bốn người tìm một quán cà phê bên bờ biển, bắt đầu xem lại tất cả manh mối đã có được. Mạnh Kiều uống sinh tố dừa vani, ngồi khoanh chân trên ghế lông màu trắng, bên mép còn có một vòng “râu bạc”. Hạ Linh không chen vào được cuộc thảo luận của mọi người, nên đành đào cát trên đất cạnh mọi người.
“Nào nào, chúng ta sắp xếp lại đi, bây giờ loạn quá, đầu óc em sắp nổ tung rồi.” Mạnh Kiều duỗi eo.
Bây giờ là giờ thứ hai mươi tư bọn họ vào trong phó bản này.
Những manh mối đã biết bao gồm:
Đầu tiên, bọn họ đang ở trên một hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á, hầu hết mọi người nơi này thờ Palo giáo.
Nhà thờ phía Tây khu nghỉ dưỡng là nơi của Palo giáo, nơi đó đặt búp bê dành cho các anh linh không được sinh ra. Dựa theo giải thích của Palo giáo thì búp bê này đại diện cho số mệnh, có thể bảo vệ cha mẹ, cho nên bọn họ sẽ làm các nghi lễ để siêu độ thi thể, cất giữ búp bê. Nhưng đồng thời, dựa theo giáo lý thì không được sinh con vào tháng quỷ.
Thứ hai, chồng của Trương Tiểu Thanh ngoại tình, cô ta sinh thai lưu vào tháng quỷ, mà cô ta cũng không phải tín đồ của Palo giáo. Mà Trương Tiểu Thanh cũng là NPC duy nhất gặp quỷ cho đến nay.
Thứ ba, tình trạng tuổi tác của một số bác sĩ và điều dưỡng trong khu chuẩn bị mang thai không tương ứng với tình hình thực tế, hoặc là bọn họ có kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ cao siêu, hoặc là dùng tà thuật.
Thứ tư, Mạnh Kiều có một số phỏng đoán không chắc chắn.
Cô đoán những con búp bê của Palo giáo chỉ là thứ dùng để qua mặt người ngoài, bọn họ sẽ đưa hồn phách trẻ con từ thi thể vào trong búp bê qua nghi lễ cúng bái, sau đó hấp thu lực lượng của những con búp bê này nhờ thờ cúng. Nhà thờ là nguồn năng lượng của cả khu nghỉ dưỡng này, ví dụ như có thể nâng cao tỷ lệ mang thai cho toàn bộ khu nghỉ mát, hoặc là những lợi thế khác về tài phú.
Thứ năm, thiêu hủy búp bê sẽ thả anh linh ra.
Anh linh không có năng lực quá lớn, chỉ mong muốn người chơi có thể giải cứu bọn chúng ra khỏi búp bê, không bị người khác chi phối, để có thể đầu thai lần nữa. Mà Hạ Linh cũng thấy có người đang dùng phù chú và bình mỡ xác chết thủy tinh để làm bùa ngải.
“Được rồi, năm manh mối này hình như không có mối liên hệ đặc biệt nào, đặc biệt là bác sĩ Lisa kia.” Mạnh Kiều xòe tay, làm ra vẻ bất lực.
“Palo giáo là tôn giáo địa phương, nhưng chỉ có người giàu có tin thờ. Đầu giường của tôi có một quyển sách về Palo giáo, đêm qua tôi đã đọc sơ qua một lần. Thực ra ngoại trừ thờ nữ thần sinh sản, tin rằng anh linh có thể mang lại phước lành thì còn có một điều đáng quan tâm nữa. Trong sách nói trẻ con là thứ thuần khiết nhất trên thế giới, có thể trấn áp mọi tà ma, chuyển hóa lực lượng ác ma thành tài phú dồi dào. Những tài phú này chảy vào nhân gian theo chỉ dẫn của nữ thần sinh sản.”
Cốc Thu nói.
Hạ Linh nghe Cốc Thu nói, cau mày làm ra vẻ không tin nổi, như muốn hỏi: Tối qua anh còn thời gian đọc sách à? Tối qua anh giày vò em chưa đủ sao?
Cốc Thu nhướng mày.
“Xong rồi, xong rồi, anh chưa nói dứt lời còn đỡ, anh nói xong tôi cảm thấy vừa là ác ma vừa là nữ thần, tôi vẽ hẳn trận triệu hồi luôn rồi.” Mạnh Kiều hớp một ngụm nước dừa: “Anh Nghiêm, anh nói gì đi.”
“Thật ra anh còn có một suy đoán, không liên quan gì đến manh mối về ác ma và anh linh, tạm thời anh sẽ không nói ra, anh sợ nói rồi sẽ khiến mọi người hiểu lầm.” Nghiêm Mục nói.
Anh quay lại hỏi Hạ Linh: “Cậu có thấy bất kỳ đặc điểm sinh lý nào của người dùng bùa ngải trong hoàn cảnh ở đây không?”
“Chỉ có cảm giác là phụ nữ thôi.” Hạ Linh lắc đầu.
Nghiêm Mục gật đầu.
Cốc Thu móc từ trong túi ra một viên sỏi nhỏ, đặt lên bàn kính: “Suýt nữa quên mất, còn có cái này.”
Buổi trưa, con búp bê trong tay Hạ Linh cháy thành tro, trong đó lại rơi ra một phù chú chữ đen, Mạnh Kiều cầm lấy nhìn xem: “Tôi thật sự không biết, các người đừng nghĩ tôi hiểu hết mấy cái quái lực loạn thần chứ.”
Cô bất lực quay sang mặt trời, cẩn thận quan sát, sau đó bỏ vào tay Nghiêm Mục rồi nói tiếp: “Có điều mảnh đá này quả thật có hiệu quả trấn áp tai họa, giống như đặt đồ bằng ngọc vào đầu lưỡi thi thể có thể tránh được thi biến. Nhưng ở đây giống như tôn giáo hỗn hợp hơn, chiêu trò của Trung Quốc không có tác dụng đâu. Nếu y theo giải thích của em, vậy thì cộng thêm một cho “nhà thờ trấn áp anh linh” đi.”
Cốc Thu hỏi Nghiêm Mục: “Anh cảm thấy nơi này có ác ma sao?”
Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều.
“Từ hôm qua đến hôm nay, chuyện duy nhất xảy ra với chúng tôi chỉ là tôi nhìn thấy đứa bé đáng thương và Nghiêm Mục bị bỏ thuốc kích dục.” Mạnh Kiều ôm má, vẻ mặt bất lực.
“Hả! Thuốc kích dục!” Hạ Linh chợt hiểu ra, không nghịch cát nữa: “Tôi nói mà, sao trưa nay các người lại thần bí thế!”
Mạnh Kiều đỡ trán.
Vậy mà mình lại nói ra chuyện này.
Không nên…
Sắc mặt Nghiêm Mục không hề thay đổi.
Hạ Linh đứng dậy, muốn hỏi tiếp xem cảm giác thế nào, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã xuống hố cát mình vừa đào, Mạnh Kiều bật cười: “Cậu còn hóng hớt, cho cậu hóng hớt này, ngã xuống rồi!”
Hạ Linh bị kẹt một chân trong hố cát, chỉ có thể trợn mắt, đưa tay cho Cốc Thu nói: “Chồng ơi, giúp em một tay với, em không đứng dậy được.”
Cốc Thu giúp một tay.
Kéo lên không khó, nhưng trong quá trình đó Hạ Linh cảm thấy rất kỳ lạ, hình như có thứ gì đó trượt qua bắp đùi cậu ấy. Hạ Linh mặc quần đùi, da tiếp xúc trực tiếp với cát nên càng nhạy cảm.
“Hình như bên dưới có thứ gì đó.” Hạ Linh nói: “Chờ một chút, để em sờ thử trước, em sợ mọi người kéo em lên thì nó chạy mất.”
Cốc Thu không yên lòng nắm lấy cánh tay của cậu ấy, tùy ý để Hạ Linh cúi xuống sờ sờ.
Mạnh Kiều cũng nắm tay Hạ Linh, cô sợ trong cát xuất hiện thứ gì đó kéo cậu sinh viên vận động kém này đi. Nhưng chuyện kinh khủng không xảy ra, Hạ Linh mò mẫm một lúc thì thở phào: “Tìm được rồi, tìm được rồi, nhìn xem là gì?”
Ba người cùng dùng sức, Hạ Linh được kéo ra khỏi cát như một con chuột chũi.
Tuy nhiên.
Thứ cậu ấy cầm trên tay là một khúc xương trắng lấp lánh.
Hạ Linh: Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
– Ahhhhhh!
Khúc xương bị cậu ấy ném ra xa ba mét.
Mạnh Kiều cảm giác như mình sắp bị biến thành tượng đứng giữa gió biển.
Nghiêm Mục nhặt khúc xương về, so sánh tay mình: “Xét về chiều dài thì có lẽ là xương trụ cẳng tay của phụ nữ.”
Mạnh Kiều nói: “Dưới đất này sẽ không chôn ai đâu nhỉ.”
Hạ Linh nhảy lên bậc thềm: “Chị chị chị chị chị đừng làm tôi sợ!”
“Cho em xem nào.” Mạnh Kiều cầm lấy xương trụ cẳng tay.
Cơ thể cô run rẩy một lúc.
Mạnh Kiều:?
Không có?
Nghiêm Mục hỏi: “Em nhìn thấy cái gì?”
Mạnh Kiều nói: “Em cảm thấy hơi đau, giống như bị dao đâm xuyên qua vậy.” Cô nhìn xuống bụng dưới của mình, xác nhận không có vết thương mới lạ nào rồi mới nói tiếp: “Em không thấy được hình ảnh nào khác. Có lẽ đây là cảm giác trực quan nhất trước khi chết. Nhưng mà, không phải tất cả mọi đồ vật em cầm đều có thể thấy rõ cảnh trước khi chết, tốt nhất là phải có thi thể còn nguyên vẹn, nếu không sẽ giống cuốn nhật ký thí nghiệm trong bệnh viện tâm thần, em chỉ có thể nhìn thấy một số đoạn ngắn quan trọng.”
Vậy là có người đã giết chết chủ nhân của khúc xương này.
Nghiêm Mục nhìn cái hố Hạ Linh vừa đào, bởi vì tốc độ ra tay của người trưởng thành khá nhanh nên cái hố đã sâu chừng một mét.
“Mọi người nghĩ bên dưới có bao nhiêu thi thể?”
Bao nhiêu…
Cốc Thu nói: “Chỉ cần chúng ta phát hiện hai thi thể trở lên thì có khả năng đây là một vụ thảm sát.”
Bởi vì một thi thể thì có thể là ngoài ý muốn hoặc cướp bóc, nhưng từ hai trở lên sẽ trở thành một tảng băng trôi, bọn họ cần phải đào móc từng tầng.
Mạnh Kiều: “Thứ sáu, trên bờ biển có thi thể.”