Bốn người vội rút lui khỏi cửa, trốn trong cầu thang thoát hiểm ở phía bên kia hành lang. Bác sĩ khoa phụ sản Jonna và điều dưỡng Coco đẩy cánh cửa căn phòng bọn họ vừa vào ra.
Hai người cứ lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, sao ngày càng mất nhiều búp bê nhỉ?”
Coco nói: “Búp bê không thể thiêu hủy, đúng rồi, cô cất búp bê của Emma chưa?”
Jonna cau mày nói: “Tôi đặt trong phòng rồi, tôi sẽ không làm qua loa việc này. Có điều tôi luôn cảm thấy bất an, chúng ta có thể giam giữ chúng nó sao?”
“Sao lại không thể? Cũng đã làm nhiều năm như vậy rồi.”
Cuối cùng bác sĩ và điều dưỡng đi vào trong rồi đóng cửa lại.
Mạnh Kiều thấp giọng hỏi Nghiêm Mục: “Bọn họ chạy không thoát, nên bây giờ chúng ta đi thiêu hủy búp bê nhé?”
Hạ Linh phụ họa: “Tôi ủng hộ, những đứa bé kia quá đáng thương.”
Cốc Thu nói: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.”
Nghiêm Mục: “Với tình hình hiện tại, tôi luôn cảm thấy chúng ta vẫn còn có một điều gì đó chưa hiểu hết được, ví dụ như đưa Palo giáo đến nơi này có tác dụng gì, và xương kia là của ai.”
Bốn người bắt đầu đi ra ngoài, Mạnh Kiều nói tiếp: “Em nghĩ vấn đề anh nói là mức độ thăm dò cốt truyện, lần này chúng ta không hoàn thành với mức độ cao cũng được mà.”
Ngoài trời nắng chói chang, trời xanh mây trắng.
Mạnh Kiều quyết định ăn hai cái bánh nhỏ trước, sau đó mới nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, cô không ngừng lặp đi lặp lại “đến nơi đến chốn”, cảm thấy mình đã sắp tìm được cách ra.
Hạ Linh duỗi vai nói: “Đừng rối rắm nữa, tôi nghĩ chúng ta cứ làm đi, dù sao cũng có khả năng chịu sai sót mà.”
“À…” Hạ Linh thần bí nói: “Vì các người là bạn nên tôi nói các người biết. Thực ra sau khi rời khỏi phó bản việc hiếu – hỷ, tôi nhận được đạo cụ dùng một lần, có thể quay lại một thời điểm cụ thể. Thứ này trực tiếp đảo ngược không gian, nói chính xác là đạo cụ du hành thời gian, khi sử dụng thì gần giống với việc chúng ta đã trải qua ở phó bản việc hiếu – hỷ.”
Ý của Hạ Linh rất rõ ràng, không cần sợ sai, mình có đạo cụ có thể thử. Mà đạo cụ này không giống với cái của Mạnh Kiều, nó có thể quay ngược toàn bộ hoàn cảnh, không hạn chế thời gian, không khác gì xuyên qua thời gian, thời gian quay về là mười lăm phút. Cho dù muốn dùng nó để quay về kỷ Jura xem khủng long thì chắc cũng có thể.
Cốc Thu không ngăn cản Hạ Linh để lộ bài tẩy, bởi vì trong mắt anh ấy, Mạnh Kiều đã từng dốc toàn lực cứu anh ấy, cũng không có gì giấu diếm, trong lòng anh ấy coi Mạnh Kiều và Nghiêm Mục như bạn thân có thể thổ lộ tình cảm.
“Cậu hào phóng thật đấy, gì cũng nói tôi nghe.” Mạnh Kiều nói.
Hạ Linh nhún vai: “Dù sao thì tôi cũng biết thiên phú của chị, giữa chị em với nhau thì phải thành thật trao đổi bí mật rồi.”
Mạnh Kiều nhún vai: “Được, chị em.”
Bốn người ngồi trong quán cà phê ăn một bữa đơn giản, Mạnh Kiều gắp một cái bánh sandwich gà sốt xoài trong đĩa, bắt đầu tổng kết: “Bác sĩ và điều dưỡng nơi này phong ấn anh linh để cho mình sử dụng, mà anh linh muốn rời khỏi đây nên xin chúng ta giúp đỡ. Điều duy nhất tôi lo lắng là, một khi thả anh linh ra thì chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Câu này cũng nói ra suy nghĩ trong lòng Nghiêm Mục.
Nếu thả tất cả anh linh ra ngoài thì có xảy ra chuyện gì kinh khủng hay không?
Giáo lý của Palo giáo đóng vai trò gì ở đây?
Điều gì đang ẩn giấu dưới vẻ ngoài tưởng chừng như bình lặng này?
Hạ Linh không ngờ lại còn lớp suy tư sâu như thế, cậu ấy cũng có lý lẽ của mình: “Tôi nghĩ chuyện này bắt đầu là bác sĩ giam cầm anh linh, mà kết thúc hoặc là ma quỷ lộng hành, hoặc là chúng ta làm được đến nơi đến chốn, giải cứu những anh linh này.”
“Tôi giữ nguyên ý kiến.” Mạnh Kiều nói: “Chi bằng cứ đến phòng lưu trữ xem có phát hiện gì mới không.”
“Chúng ta chia nhau ra hành động đi, nếu như cứ trì hoãn, e là sẽ xảy ra thêm nguy hiểm nữa.” Nghiêm Mục vẫn luôn im lặng suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng: “Em với anh đi một vòng hải đảo, chuyện đến phòng lưu trữ phiền Hạ Linh và Cốc Thu nhé. Chúng ta cần phải kiểm tra hồ sơ bác sĩ và hồ sơ bệnh nhân.”
Cốc Thu nói: “Yên tâm.”
Sau khi rời quán cà phê, bốn người chia thành hai nhóm mà đi.
Khu nghỉ dưỡng chỉ chiếm phần phía Nam hải đảo, quả thực bọn họ chưa từng đến phía Bắc. Theo nhân viên khu nghỉ dưỡng nói thì phía bắc cũng là khu nghỉ dưỡng nhưng vẫn đang trong quá trình sửa chữa, nên cấm du khách qua đó để đảm bảo an toàn. Tuy nhiên trên con đường dẫn đến phía Bắc chỉ đặt rào chắn và biển báo.
Bên ngoài biển báo là hai hàng cây rất cao, tán lá xum xuê, vừa kéo che chắn khu vực phía Bắc. Hơn nữa vì phía Nam không có nhà cao tầng, nên bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy toàn bộ hòn đảo, xem ra nhân viên ở đây đang cố ý che giấu phía Bắc.
“Kiến trúc khu B không cao, còn không cao bằng cái cây này, xem ra phía Bắc phải có cái gì đó.” Mạnh Kiều nói.
Nghiêm Mục xoa xoa đầu cô.
Toàn bộ khu vực phía Bắc được bao bọc bởi một lan can theo phong cách tranh sơn dầu hải đảo, hai người khoét ra một lỗ trên miếng vải nhựa bảo vệ, rồi chui vào. Toàn bộ khu vực phía Bắc chưa có một tòa nhà nào được xây dựng hoàn chỉnh, hiện thực đập vào mắt là khung cảnh hoang tàn và những ngôi nhà tồi tàn của người dân bản địa trên đảo. Nhà được làm bằng gỗ, gỗ màu nâu sẫm thấm đẫm vết trắng của muối biển.
Hoàn toàn trái ngược với khu phía Nam hoa lệ tươi sáng.
Mà khu phía Bắc cũng không hề có đội thi công nào, xem ra hòn đảo này chỉ vừa được tập đoàn DA mua lại.
Tập đoàn DA.
Cũng chính là tập đoàn tương ứng với tập đoàn khách sạn mà Mạnh Kiều ngủ ở thế giới song song. Nhưng ở đây không phải ở Trung Quốc, cho nên không có tượng thần Tương Liễu.
“Nấm sắp mọc rồi, nấm mặn.” Mạnh Kiều chọc vào gỗ, muối trên đầu ngón tay cô biến thành bụi.
Xa xa có ba bốn ngôi nhà gạch thấp tầng, trông không hợp với phong cách của toàn bộ hòn đảo.
Nghiêm Mục cúi đầu nhìn mặt đất, đó là một nền xi măng lớn, nhìn qua không giống như mới đổ, mà đã chừng ba bốn mươi năm. Nền xi măng dơ bẩn còn có vết nứt mờ mờ, cỏ dại mọc ra từ các vết nứt, sức sống mãnh liệt của chúng lại mang theo một cảm giác quỷ dị.
Trong nhà gỗ không có gì, chỉ có một cái giường rơm rách nát, dưới gầm giường có vài con bọ cánh cứng màu đen đang bò. Mạng nhện giăng khắp các góc, trắng hếu làm Mạnh Kiều không dám đến gần, một con nhện vàng đen bám vào mạng, hoa văn màu đen trên lưng nó trông giống một cái mặt người vặn vẹo.
Hai người tiếp tục đi sâu hơn vào bãi cỏ hoang, đi qua một cái giá cao. Giá sắt đã rỉ sét, cao khoảng hai mét, lớp rỉ sét màu nâu đỏ như phủ một lớp da người. Mạnh Kiều muốn đến gần để nhìn rõ lớp rỉ sét và hoa văn ban đầu của giá sắt, nhưng đột nhiên bị Nghiêm Mục kéo ra.
“Đừng nhúc nhích, đó là máu.”
Nghiêm Mục dùng chân đẩy đám cỏ dại ra, dưới đám cỏ dại là những vết màu nâu sẫm, những vết đó đã ăn sâu vào nền xi măng, hòa vào làm một. Giữa giá treo một cái móc câu, nó đung đưa trong gió biển, nhìn như sắp rơi ra.
Nghiêm Mục nói: “Ở đây dùng để treo cổ.”
Theo ánh mắt của người đàn ông, Mạnh Kiều dường như nhìn thấy một thi thể treo lơ lửng trên giá, máu không ngừng chảy xuống tứ chi, tạo thành một vũng màu bên dưới. Trên móc câu còn dính lại da thịt của người đó, từ từ cơ của thi thể càng bị kéo giãn, thi thể bị chim biển gặm nhấm, bị gió biển va quật, nặng nề rơi xuống nền xi măng, xung quanh tràn ngập dịch thi thể đục ngầu.
Mạnh Kiều bĩu môi: “Anh đừng nói nữa, em thấy buồn nôn quá.”
Nghiêm Mục nói: “Trên hòn đảo khép kín này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất bi thảm.”
Gió thổi tấm vải trắng đã bạc màu, nhưng có thể nhìn được hóa ra tấm vải này vốn là màu xanh đậm, nó khiến Mạnh Kiều nhớ đến loại vải thô dùng cho việc đồng áng. Cô nhặt mảnh vải lên, cầm trên tay, bên tai bỗng vang lên tiếng reo hò, sau đó là tiếng nổ và tiếng rên rỉ. Âm thanh đó lại biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại tiếng cầu cứu vang vọng trong đầu cô.
“Đệch, hôm qua anh đoán đúng rồi.” Mạnh Kiều nói: “Chắc chắn ở đây đã có rất nhiều người chết, cho nên em nghĩ ở đây không nên làm khu nghỉ dưỡng.”
Hai người đi đến tòa nhà nhỏ bị sập, giữa những viên gạch có một chiếc giường khung sắt cũ kỹ, gạch phủ đầy rêu nhiệt đới, sờ vào trơn trượt, Mạnh Kiều có linh cảm, ở đây ít nhất đã có hàng chục người chết. Trong những khoảng trống giữa các viên gạch, cô có thể mơ hồ nhìn thấy ghế làm bằng kim loại, cưa điện, thậm chí là cả roi tre rải rác.
“Ghế kim loại…” Mạnh Kiều lẩm bẩm.
Nghiêm Mục lấy ra bốn viên gạch, nói: “Kim loại dẫn điện.”
Hai người đứng trên đống đổ nát nhìn xuống, trong cát bụi xen lẫu máu có quần áo, ga giường, giày, thậm chí cả lịch treo tường dành cho nữ. Lịch rất cũ, có lẽ là từ sáu mươi bảy mươi năm trước, Mạnh Kiều muốn đi xuống theo khe hở, nhưng Nghiêm Mục lại nói: “Nếu xảy ra động đất thì ở đây sẽ sụp đổ, chúng ta chỉ cần biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, và có liên quan gì với manh mối chính thôi.”
Mạnh Kiều hậm hực thu tay lại.
Khi Mạnh Kiều nhảy xuống từ đống đổ nát, đế giày của cô bị dính ít sơn màu vàng.
“Này! Những thứ này hình như là đồ mới, cảm giác như sắp bị mặt trời thiêu đốt nên dính dính. Anh xuống đây xem đi!” Mạnh Kiều nói.
Nếu cả hai đứng đủ cao, lớp sơn màu vàng sẽ tạo thành một hình tam giác ngược bao phủ khu phế tích, giống hệt biểu tượng của Palo giáo.
Có vẻ như nơi này thực sự có liên quan đến Palo giáo, điều này khiến Mạnh Kiều nhớ đến những gì Cốc Thu đã đề cập trước đó. Palo giáo tin anh linh có thể trấn áp mọi tai họa, cũng có thể chuyển hóa tất cả lực lượng tai họa thành tài phú và may mắn.
Tài phú.
Là chỉ khu nghỉ dưỡng xa hoa bên kia sao?
Hai người đứng trên một tảng đá ở bãi biển, Nghiêm Mục chỉ vào căn nhà gạch đổ nát: “Đây chắc là một tòa nhà ba tầng, lâu năm không tu sửa nên bị sập, không giống là bị nổ hư. Kiến trúc chia làm hai tòa đông và tây, ở giữa có một sân chơi nhỏ, phía sau còn có một tòa nhà khác, trong rừng cây cách đó không xa.”
Một phần năm địa hình hải đảo là đồi núi, mà đồi núi vừa khéo lại lấn về phía Bắc, giữa rừng cây rậm rạp có vài ngôi nhà thấp bé, cây cối um tùm, đồi núi lại có thảm thực vật tươi tốt nhưng không cao. Vì ở đây không có người ở nên tuyến thực vật từ từ bao phủ đất xi măng lúc đầu.
Tòa nhà thấp đổ nát, nhưng trong mắt Mạnh Kiều nó vẫn là một tòa nhà cao tầng.
Bức tường màu xám vàng lốm đốm những dấu tay sẫm màu, kích thước lòng bàn tay cỡ gần bằng Mạnh Kiều.
Phụ nữ.
Tòa nhà nhỏ có hai tầng, cầu thang đầy cỏ dại mọc lên từ những kẽ hở trên sàn, do thực vật phát triển cộng thêm lâu năm không được sửa chữa nên cầu thang gỗ đã bị gãy, Nghiêm Mục đành phải gia cố lại cầu thang, rồi đỡ Mạnh Kiều đi lên. Cách bố trí của tòa nhà này giống nhau từ trên xuống dưới, trông giống như trạm y tế hoặc một căn phòng nhỏ trong khách sạn.
“Nơi này dùng để làm gì?” Mạnh Kiều nhẹ nhàng bước đi, sợ đột nhiên sẽ xuất hiện một cái hố.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Nghiêm Mục đột nhiên nói.
“Hở?”
“Rời khỏi đây, chỗ này không tốt với sức khỏe của em.” Nghiêm Mục rất chắc chắn.
“Hả?” Mạnh Kiều còn chưa khám phá xong ngôi nhà thì Nghiêm Mục đã bóp cổ tay cô rồi nói: “Nghe lời.”