Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y Đỉnh đầu Thời Niệm Niệm vẫn đang còn tròng chiếc áo đồng phục mà Giang Vọng đưa kia. Đồng phục mang theo nhiệt độ cơ thể, có mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn giữa khoang mũi. Cô cũng không duỗi tay kéo đồng phục xuống, tầm mắt cụp xuống, gấp tờ giấy đã nhăn nhúm lại thành hai, nhét vào túi tiền. Trước sau khoảng năm phút đồng hồ, có một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, là Giang Vọng. Cô đội đồng phục ngẩng đầu lên. “Nàng dâu mới* đấy à.” Anh cười trêu chọc. (*) Đoạn này Niệm Niệm trùm áo lên đầu giống như tân nương trùm khăn voan zị đó =))))Miệng Thời Niệm Niệm mở ra, do dự vén chiếc áo lên. Trước mắt như vừa trải qua một trận mưa máu gió tanh, mấy nam sinh kia ngã hết trên mặt đất, quần áo Trình Kỳ một mảng dơ bẩn, mấy nữ sinh khác thì núp trong góc. Cô nhìn về phía khuôn mặt của Giang Vọng: “Chỗ này của anh…” Cô chỉ vào chỗ bên cạnh khoé mắt mình. “Không sao.” Giang Vọng chẳng quan tâm nói. Thời Niệm Niệm gấp quần áo hai cái, duỗi tay trả lại: “Cảm ơn…” “Em cầm cho tôi đi.” Thời Niệm Niệm thu tay về, hai tay vòng qua ôm áo trước ngực. Giang Vọng đi về phía trước, Thời Niệm Niệm nhìn đám người kia, rồi rất nhanh thu ánh mắt về, chạy chậm theo. Giang Vọng đi đến bãi đỗ xe, lấy chìa khoá xe ra từ trong túi sau đó ngồi vào ghế lái, Thời Niệm Niệm đứng bên cạnh không nhúc nhích. Cô không ngờ là anh lái xe đến, rồi sau đó lại nghĩ, anh bằng tuổi Hứa Ninh Thanh, khi Hứa Ninh Thanh tốt nghiệp cấp ba thì cậu liền mua xe cho hắn, nên Giang Vọng có lái xe cũng không bất ngờ lắm. “Qua đây đi.” Giang Vọng hạ cửa kính xe xuống gọi cô. Cô đến gần một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi phải về, về nhà.” Gió thổi qua, tóc đuôi ngựa của người thiếu nữ buông phía sau, chiếc cổ trắng nõn tinh tế. Khuỷu tay Giang Vọng đặt cạnh cửa sổ xe, nghe vậy quét mắt nhìn cô một cái từ trên xuống dưới: “Em cứ như vậy mà về nhà?” Trên người cô đều bẩn hết, quần áo dính đầy bùn đất. Cô bất động, Giang Vọng cứ chờ như vậy, cuối cùng bước đến vài bước kéo ghế sau ra ngồi vào. Lái xe đến trước một cửa hàng, sắc trời đã tối sầm, gió đêm không còn nóng như ban ngày nữa mà mang cảm giác lạnh lẽo của đầu thu. Thời Niệm Niệm vừa xuống xe đã bị Giang Vọng kéo cánh tay đến trước mặt, ngón tay móc cái áo khoác đồng phục của cô lên, cô không tránh kịp, Giang Vọng đã kéo khoá kéo của cô xuống. Sau đó cúi người lần nữa lấy cái áo khoác của mình trong xe ra ném cho cô: “Mặc của tôi đi.” “Không cần…anh, mặc đi.” “Tôi không lạnh.” Giang Vọng rũ mi xuống nhìn cô, “Cái của em quá bẩn.” Áo khoác quả thật đã bẩn, đều là vết bùn, xung quanh có người đến người đi, nếu quẹt phải người khác thì cũng không tốt, hơn nữa cô với bộ dạng nhếch nhác này mà đi bên cạnh anh, chắc Giang Vọng sẽ thấy mất mặt. Thời Niệm Niệm do dự hai giây, rồi cởi chiếc áo khoác bị bẩn ra, không để vào trong xe mà gấp hai nếp rồi nhét vào cặp sách. “Cảm ơn.” Mùi thuốc lá vương trên áo khoác anh lại lần nữa phả vào khoang mũi cô, quần áo của anh lớn hơn của cô nhiều, tay áo trùm hết tay, che khuất nửa cặp đùi. Cô nhẹ nhàng hít hít cái mũi, kéo khoá kéo đến trước ngực. Hình dáng mơ hồ nơi ngực khiến cho khoá kéo dừng ở một đường cong hơi nhô lên. Giang Vọng nghiêng đầu, mất tự nhiên khụ một tiếng, quay đầu đi về phía cửa hàng kia. Thời Niệm Niệm bình tĩnh cụp mắt theo sau, im lặng đi theo anh vào trong, vào đến cửa hàng sáng sủa mới nói: “Anh đưa…tôi, tới chỗ này, làm, gì vậy?” “Em có muốn mua một bộ quần áo sạch sẽ rồi lại về nhà không?” Cô nhẹ lắc đầu, từ chối. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà sớm một chút. “Vậy xem một bộ phim nhé?” “Tôi muốn…về.” “Tôi cứu em, không phải em nên báo đáp tôi một chút sao?” Giang Vọng nghiêng đầu, nhìn đỉnh đầu thiếu nữ cười khẽ, “Xem một bộ phim thôi, không quá đáng chứ?” Cô không đáp lời, không đồng ý, không từ chối, vẫn đi theo anh về phía trước. Giang Vọng xem như cô đồng ý, lấy di động ra mua vé. Quốc khánh sắp đến, mọi người đều mong chờ kì nghỉ này, hiện giờ toàn là những bộ phim chưa từng nghe tên đang chiếu. Anh đưa điện thoại qua: “Em tự nhìn xem muốn chọn bộ nào?” Cô vuốt giao diện, nhìn một lát, chọn một bộ phim văn nghệ, bên dưới chấm 5.8 điểm. Giang Vọng xem xét một lát, một lúc lâu sau thì cười: “Em đây là chọn bộ có thời lượng ngắn nhất đấy à?” Cô lẳng lặng nói: “Tôi muốn, về…sớm một chút.” Giang Vọng quả thật là bị cô giày vò nhưng lại không tức giận nổi. Không có học sinh cấp ba nào đi xem phim vào giờ này. Thời Niệm Niệm với một thân đồng phục đứng ở kia rất dễ thấy, đứng bên cạnh là một thiếu niên cao gầy đẹp trai, khoé mắt có vết máu rất nhạt, hơn nữa áo đồng phục trên người cô không vừa người, rõ ràng là của nam sinh kia. Khiến cho mọi người thường nhìn qua. Thời Niệm Niệm nghiêng nghiêng đầu, tránh những ánh mắt đó. Cũng may rất nhanh đã đến giờ kiểm vé vào phòng. Người thế mà lại rất đông, rạp chiếu phim có khoảng hai phần ba bị người lấp đầy, Giang Vọng mua vé ngồi ở hàng cuối cùng. Thời Niệm Niệm đi vào, tìm được chỗ rồi ngồi xuống. Giang Vọng đưa bắp rang vừa mua bên ngoài cho cô. Cô nói tiếng cảm ơn, nhận lấy hộp bắp rang rồi đặt giữa chỗ hai người ngồi. Bộ phim bắt dầu, ánh đèn trong phòng tắt hết, Thời Niệm Niệm không tự chủ được mà nắm chặt tay áo. Cô có bệnh quáng gà, trong tình huống tối đen cô sẽ rất không có cảm giác an toàn, cũng may không đến một lúc thì màn hình lập tức sáng lên. Điều hoà trong rạp chiếu để rất thấp, Thời Niệm Niệm có mặc áo khoác nên còn tốt, khoé mắt cô liếc sang Giang Vọng một cái, anh nhìn qua chẳng thấy lạnh chút nào. Tuỳ tiện ngồi, lười biếng dựa vào chỗ, cằm khẽ nâng, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên màn ảnh, nhìn qua chẳng hề hứng thú. Tình tiết mở đầu nhàm chán khiến cả rạp chiếu tràn ngập tiếng tán gẫu nho nhỏ cùng với tiếng nhai bắp rang “rột roạt”. Tiếng ăn bắp rang của Thời Niệm Niệm rất nhỏ, Giang Vọng nghe tiếng cũng có thể cảm nhận được cô ăn cẩn thận bao nhiêu, sợ làm phiền người khác xem phim, hàm răng chậm rãi cắn xuống. Cô ăn mấy miếng, nghiêng đầu, đưa bắp rang tới trước mặt anh. “Hửm?” Tay cô chống trên tay vịn, nghiêng nghiêng về phía anh. Đuôi ngựa quẹt qua cánh tay anh. Đè tiếng nói nhỏ: “Anh cũng ăn đi.” Giang Vọng: “Tôi không thích đồ ngọt.” Cô “ồ” một tiếng, lần nữa lùi về. Phim vẫn chưa kết thúc nhưng cũng đã có hơn phân nửa người lục tục đi ra. Thời Niệm Niệm cũng cảm thấy chẳng thú vị, cô có chút mệt mỏi, che miệng ngáp một cái. Giang Vọng nghiêng người: “Hay là ra nhé?” Cô tự nhiên không có ý kiến, hai người đi ra ngoài, Thời Niệm Niệm hơi hơi cúi người, vừa đi ra ngoài vừa nhẹ giọng nói xin lỗi với mấy người bị quấy rầy. Đã sắp 8 giờ. Đến chỗ rẽ đường càng tối, Thời Niệm Niệm không nhìn thấy rõ gì cả. Cô muốn lấy di động, kết quả không cẩn thận dẫm vào khoảng không, trực tiếp ngã xuống, cánh tay phải bám vào tường mới đứng vững. Giang Vọng không kịp đỡ cô. Vừa nâng mắt liền thấy cô sờ soạng vách tường, hoàn toàn là trạng thái không nhìn rõ. Anh đi lên trước, muốn đỡ cô, tầm mắt lại dừng trên môi cô đầu tiên. Anh nhìn chằm chằm thật lâu, trong ánh mắt có tia sáng u ám. Sau đó khẽ liếm môi, anh ỷ vào cô nhìn không rõ mà đứng trước mặt cô, kề sát. Rồi cúi người. Liền nghe được tiếng cô: “Giang Vọng…” Động tác của anh dừng lại. Thời Niệm Niệm đứng ở một bên, vươn tay về phía trước: “Anh ở đâu vậy, tôi…không nhìn, thấy.” Anh khẽ mắng một tiếng “Fuck”, thẳng lưng lên, búng một cái vào tai cô: “Ở đây.” Đến bên cạnh xe, Giang Vọng đi về phía ghế lái, quay đầu lại nhìn, Thời Niệm Niệm dừng trước một cửa hàng nhỏ. Cô lấy mấy đồng tiền xu từ trong ví đựng tiền lẻ, nhận lấy một cái túi từ tay người bán hàng. Khi cô đi đến Giang Vọng mới chú ý tới trong tay cô đang cầm theo một quả trứng gà nóng hổi. “Đói bụng à?” Giang Vọng hỏi. Bàn tay mảnh khảnh của cô đưa qua, cánh tay dưới ánh trăng loé sáng tinh tế: “Cho anh.” Giang Vọng nhướng mày, không hiểu lắm. Thời Niệm Niệm ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, ngón trỏ chỉ vào khoé mắt mình: “Nếu không…sẽ sưng lên.” Anh không đưa tay nhận, tiếng nói mang theo ba phần ý cười, không quá nghiêm chỉnh: “Vậy em làm cho tôi đi.” Anh vì cô nên mới bị thương, vì thế Thời Niệm Niệm thu tay về lấy trứng gà ra, lòng bàn tay nghiền ra, lột hết vỏ trứng gà rồi lại đưa cho anh lần nữa. Đầu ngón tay trắng nõn trong suốt, nhẹ nhàng cầm quả trứng. Giang Vọng cười. Gương mặt anh vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, lần đầu tiên Thời Niệm Niệm nhìn thẳng anh khi cười, yết hầu lưu loát lên xuống, khoé miệng hơi nhếch lên, vẫn lười biếng tản mạn như thường. Vì để khớp với chiều cao của Thời Niệm Niệm, đôi chân dài lùi ra ngoài một bước, anh cúi người, mặt kề sát vào cô. Một khối hình vuông lộ ra từ cổ áo anh, trên cổ có một sợi dây màu đen. “Em làm cho tôi đi.” Khoảng cách gần quá. Hơi nóng bốc lên. Thời Niệm Niệm giật mình. Người này…cố ý. Cô bỏ quả trứng đã bóc vỏ vào tay anh: “Tự anh…làm đi.”Hết chương 12.Chương 13 sẽ được post vào ngày 30/10/2019.