Châu Nhã Lâm cầm phần bánh trên tay, ánh mắt có chút dè chừng nhìn chăm chăm người đối diện, nhíu mày hỏi:– “Anh cho tôi thật à?”Khi không dạo gần đây con người khó gần này lại đối xử tốt với mình như vậy tất nhiên cô phải nghi hoặc trước những biểu hiện kì lạ này của Tiêu Sĩ Quân. Quan sát gương mặt đa nghi của người trước mặt, Tiêu Sĩ Quân khẽ bật cười liền sau đó dõng dạc đáp:– “Yên tâm, tôi không có đầu độc cô đâu. Mà tại sao người như tôi lại phải đầu độc cô chứ?”Nghe những lời này khiến Châu Nhã Lâm lúc này mới gạt bỏ đi những ngờ hoặc mà gỏn gọn nói cảm ơn đến anh liền sau đó cầm lấy phần bánh đi trở vào trong thì đã nghe giọng nói ở phía sau vang lên:– “Cô mở ra ăn tại đây đi.”Châu Nhã Lâm trợn tròn mắt trước yêu cầu này của Tiêu Sĩ Quân mà há hốc miệng hỏi lại:– “Hả? Ăn…ăn ngay luôn sao?”– “Đúng vậy, để tôi còn đứng tại đây chịu trách nhiệm nếu như cô xảy ra chuyện.”Đến lúc này mà anh còn nói những lời châm chọc cô về những câu nói lúc nãy. Ngay lập tức, cô cẩn thận bóc chiếc bánh ra mà chuẩn bị cho vào miệng. Bất ngờ, chiếc bánh trên tay cô nhanh chóng bị Tiêu Sĩ Quân cướp lấy. Anh lập tức cắn nhẹ một góc liền sau đó hướng thẳng đến cánh môi mềm mại của người con gái mà chậm rãi chuyền miếng bánh từ môi mình sang môi cô khiến cô phút chốc đứng lặng người, cổ họng bất giác nuốt xuống, đồng thời cảm nhận dư vị ngọt ngào được truyền đến từ cánh môi người đối diện. Một lúc sau, Tiêu Sĩ Quân rời khỏi môi cô liền sau đó nở nụ cười thích thú thế nhưng chỉ trong vài giây đã nhanh chóng thu lại mà trở về vẻ mặt thường ngày, gỏn gọn nói:– “Tôi cũng đã kiểm định mức độ an toàn của chiếc bánh này rồi. Rất ngon và ngọt cho nên cô cứ việc an tâm.”Dứt lời, anh xoay người rời đi trước biểu cảm vẫn còn ngơ ngác của Châu Nhã Lâm. Vẻ mặt cô đơ cứng trước hành động khi nãy. Chẳng biết là đúng như những gì anh nói rằng hành động đó chỉ là để kiểm định mức độ an toàn của chiếc bánh hay thực ra chỉ là cái cớ để anh tự tiện hôn lấy môi cô. Về phía Tiêu Sĩ Quân, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc hiện lên rõ ràng, vừa đi vừa bật cười thích thú, khóe môi khẽ cong nhẹ:– “Đúng là ngốc không chỗ nói. Châu Nhã Lâm, em còn bị tôi trêu chọc dài dài.”Quay trở lại phòng đã thấy Luận Minh đang nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sự uất ức. Khi không anh lại phải tăng ca một cách vô lý. Hơn thế nữa, chiếc bụng nhỏ chỉ toàn bánh của anh bây giờ cảm thấy vô cùng khó chịu mà nhíu mày lên tiếng:– “Nhị thiếu, chỉ là mua một cái bánh thôi mà. Anh có cần phải mua nhiều thứ rồi bắt tôi phải ăn thử trước không?”Trước những lời trách móc từ phía Luận Minh, Tiêu Sĩ Quân không những không lắng nghe mà ngồi tựa lưng lên ghế, thi thoảng đưa tay chạm nhẹ lên môi mình mà bỗng nhiên bật cười hạnh phúc khiến người bên cạnh có chút lo lắng.– “Nhị thiếu, anh làm sao vậy?”Luận Minh vẫy vẫy nhẹ tay trước gương mặt đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Một lúc lâu sau, Tiêu Sĩ Quân mới bừng tỉnh liền lạnh giọng đáp lại:– “Đừng thắc mắc nhiều làm gì. Cậu mau chóng hoàn thành xong công việc ngày hôm nay mới được phép về nhà.”Nghe đến đây khiến Luận Minh như bừng tỉnh mà lật đật mở đống tài liệu trên bàn mà tăng tốc nhập vào máy tính bên cạnh.Quay trở về phía nhà họ Dương, kể từ sau khi Châu Nhã Lâm đến Tiêu gia làm việc, cô rất ít khi quay trở về nhà khiến Dương Tấn Sinh đêm ngày không khỏi trông mong cho nên hôm nay quyết định đi đến Tiêu gia tìm cô thì bị Thục Uyên nhìn thấy mà nhanh chóng đi đến nói chuyện với con trai.– “Tấn Sinh, con lại định đi đâu thế?”– “Con đến Tiêu gia đưa Nhã Lâm trở về nhà.”Vẻ mặt Dương Tấn Sinh vô cùng gấp rút mà lên tiếng đáp, cánh tay anh lúc này đã bị mẹ mình giữ chặt lại. Bà mang đến một tách trà nóng đưa về phía anh mà lên tiếng:– “Trời cũng đã khuya rồi chi bằng để sáng mai rồi hẳn tính tiếp.”Nghe đến đây, hàng lông mày anh khẽ nhíu lại mà mạnh tay giật lấy tách trà khỏi tay bà, sau đó uống cạn một hơi đáp:– “Con sẽ hủy hôn với Thanh Thanh, người con gái mà con yêu chỉ có thể là Nhã Lâm mà thôi.”Dứt lời, anh dõng dạc bước thẳng ra phía cửa, nhưng chưa được vài giây sau thì đầu óc anh bắt đầu choáng váng mà ngã lăn ra sàn.