Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Đi Về Phía Chân Trời Chương 58: Nhà Tù Bách Hải

Chương 58: Nhà Tù Bách Hải

5:07 sáng – 29/05/2024

Một lúc sau, ngay khi nhìn thấy người phía trước, Châu Nhã Lâm không kiềm được nổi xúc động mà chạy đến ôm chầm lấy anh, vui mừng nói:

– “Sĩ Quân, anh trở về thật rồi.”

Tiêu Sĩ Quân ánh mắt trìu mến nhìn người con gái, khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt đen láy của cô, giọng ôn nhu nói:

– “Nhã Lâm, thời gian qua khiến em lo lắng rồi.”

Toàn bộ cảnh tượng đều được thu vào mắt của người đằng sau. Tiêu Sĩ Trung đôi mắt thoáng đượm buồn mà không nói bất cứ lời gì. Ngay khi anh toang xoay người trở lên trên lầu liền nghe giọng nói của người đằng sau, Tiêu Sĩ Quân trầm giọng nói:

– “Anh hai, em thật sự xin lỗi khi buộc tội mẹ của anh trước tất cả mọi người.”

Liền lập tức, khóe môi Tiêu Sĩ Trung khẽ cười nhẹ mà gỏn gọn đáp:

– “Không sao. Anh không giận em đâu. Người nên xin lỗi phải là anh mới đúng. Thật ra từ bấy lâu nay, mẹ của anh vốn gây ra nhiều phiền phức đến em và những người vô tội. Đã đến lúc bà ấy nhận lấy quả báo của chính mình tạo ra.”

Dứt lời, Tiêu Sĩ Trung hai tay nắm chặt tay vịn của chiếc xe lăn mà đứng bật dậy bước từng bước về phía trước. Lúc này, Tiêu Sĩ Quân vô cùng bất ngờ mà há hốc miệng, anh ngạc nhiên hỏi:

– “Anh…anh có thể đi lại được rồi sao?”

Người trước mặt khẽ gật nhẹ đầu. Châu Nhã Lâm đứng gần đó vội kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian anh không có mặt tại nơi này. Việc Tiêu Sĩ Trung có thể đi lại được là trong một lần anh bất chấp mọi nguy hiểm mà chạy thật nhanh bảo vệ cho cô.

Tiêu Sĩ Trung ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn về người con gái đang đứng bên cạnh mĩm cười nhìn em trai liền sau đó anh nở một nụ cười nhẹ mà bước lại gần Tiêu Sĩ Quân, đối diện nhìn anh thẳng thắng nói:

– “Anh có chuyện này muốn nói cho em biết. Thật ra, người con gái mà anh thích bấy lâu nay chính là Nhã Lâm. Đối với anh, cô ấy giống như bầu trời xanh giúp anh nhận ra giá trị của bản thân. Đã có lúc anh hoàn toàn gục ngã và cho rằng một kẻ tàn phế như anh sống trên đời này có ý nghĩa gì chứ? Mãi cho đến khi gặp cô ấy, anh có thêm nhiều niềm vui và cô ấy chính là mục tiêu để anh tiếp tục sống trên cõi đời này.”

Nói rồi, anh hướng mắt nhìn về phía Châu Nhã Lâm, trầm giọng nói:

– “Nhã Lâm, cảm ơn em rất nhiều vì đã giúp đỡ anh suốt thời gian qua.”

Dứt lời, Tiêu Sĩ Trung khẽ cầm lấy bàn tay của em trai đặt lên tay của người con gái mà anh luôn dành rất nhiều tình cảm, mĩm cười nói:

– “Thực ra anh đã sớm biết chuyện tình cảm của hai người, thế nhưng anh vẫn muốn nói ra cảm xúc trong lòng bởi lẽ, anh nghĩ rằng đã đến lúc những cảm xúc ấy nên được xóa khỏi tâm trí mình.”

Ngừng một lúc, Tiêu Sĩ Trung căn dặn người trước mặt:

– “Sĩ Quân, hãy giữ thật chặt người con gái tốt bụng này. Anh đã làm tròn lời hứa bảo vệ Nhã Lâm suốt khoảng thời gian em vắng nhà. Cũng đã đến lúc, trách nhiệm ấy thuộc về em. Người sẽ đồng hành cùng cô ấy suốt quãng đời còn lại.”

Dứt lời, anh xoay người rời bước từng bước dõng dạc trở lên trên lầu. Một giọt nước mắt hạnh phúc khẽ lăn dài liền nhanh chóng đã bị bàn tay anh lau sạch. Mặc dù đưa ra quyết định là thế, nhưng suy cho cùng chuyện tình cảm không thể nói buông là buông. Tuy nhiên bản thân anh lại không muốn vì sự cố chấp, ích kỷ của bản thân mà gây ra những sai lầm không đáng có, giống như mẹ của mình vậy. Sự ganh ghét, đố kị đã biến Chương Khã trở nên tàn ác mà sát hại không biết bao nhiêu người vô tội. Ân oán của đời trước cứ thế mà tạo nên những bi kịch cho đời sau và bây giờ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện tại đây.

Nhà tù Bách Hải…

Chương Khã trong bộ dáng thẫn thờ, tóc tai có chút rối bù mà ngồi lặng yên ở một góc. Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng giam mở ra, một dáng người quen thuộc chậm rãi bước vào, đi bên cạnh là hai viên cảnh sát với giọng nói băng lạnh, gỏn gọn ra lệnh:

– “Được rồi. Mau vào trong đi.”

Hai mắt Chương Khã tròn xoe nhìn người trước mặt, bà ta ngạc nhiên hỏi:

– “Lý Lệ Xuân? Là cô sao?”

Nghe hỏi, Lý Lệ Xuân chỉ biết ngước mặt nhìn lên trần nhà liền sau đó cười lạnh đáp:

– “Hai chúng ta cả đời luôn tìm cách hạ bệ đối phương. Cứ ngỡ khi trước chịu cảnh chung chồng nào ngờ đến lúc cuối đời lại phải cùng nhau trải qua những ngày tháng sống trong cảnh tù tội. Chương Khã, có lẽ kiếp này, tôi với cô không thể nào tách biệt nhau được.”