Phật Sinh về phòng, duỗi lưng một cái rồi lên giường đánh một giấc thật say. Thẳng đến giữa trưa thì mới bị Mai Hương đánh thức. Mai Hương nói: “Vương phi, mau thức dậy. Chiều này chúng ta phải đi chùa Bạch Hạc. Ngài cũng đừng quên đấy.” Phật Sinh dụi dụi mắt, dựa vào gối mềm ngồi dậy, chùa Bạch Hạc? Chùa Bạch Hạc gì? Không phải Hoắc Đình Vân vừa mới ngã bệnh ư? Sao lại đi ra ngoài nhanh như thế? “Vương gia không phải đang bệnh sao? Chẳng lẽ chúng ta đi một mình?” Phật Sinh hỏi. Mai Hương lắc đầu, giúp nàng sửa sang lại đầu tóc: “Tất nhiên là không phải, vương gia sẽ cùng đi với chúng ta.” Phật Sinh xoay người xuống giường: “Nhưng hắn chẳng phải đang bị bệnh sao?” Vẻ mặt của Mai Hương đột nhiên trở nên nghiêm túc, thanh âm cũng thấp xuống, nhưng mà trên mặt vẫn giữ lấy ý cười: “Chính là vì bệnh cho nên mới muốn đi. Vô Giác đại sư ở chùa Bạch Hạc rất tài giỏi. Lần trước vương gia của chúng ta ốm đau không dậy nổi, Vô Giác đại sư đã tới giúp vương gia khu trừ xúi quẩy. Sau đó vương gia thật sự đã tỉnh.” Phật Sinh tự nhiên là không tin mấy thứ quái lực loạn thần này, chỉ có điều nghe Mai Hương nói thế thì nàng cũng chỉ có thể đáp: “Thì ra là thế, vị đại sư này đúng là thần nhân.” Mai Hương gật đầu: “Đúng thế. Vô Giác đại sư cũng chính là người đã xem bát tự cho vương gia và vương phi đấy. Ngài và vương gia đúng là trời sinh một đôi.” Phật Sinh gật đầu, sau đó không một dấu vết nói sang chuyện khác, hỏi về tình huống của Hoắc Đình Vân. Mai Hương nói: “Vương gia đã khỏe hơn rồi, chỉ là còn hơi suy yếu, vẫn phải nằm trên giường để nghỉ ngơi. Vương phi hôm qua chăm sóc vương gia cả đêm, vương gia có lẽ sẽ rất cảm động.” Bởi vì Phật Sinh đối xử với Hoắc Đình Vân rất tốt, cho nên Mai Hương cũng thân cận với nàng hơn. Nghe Mai Hương nói vậy, Phật Sinh thầm thở phào một hơi. Dù sao thì Hoắc Đình Vân đối xử tốt với nàng, nàng đều ghi tạc trong lòng, tất nhiên là cũng ngóng trông hắn mau khỏe lại. Hiện tại vết thương của nàng cũng đã lành bảy tám phần, đã tới lúc có thể rời đi. Hôm nay nàng cùng Hoắc Đình Vân tới chùa Bạch Hạc để dâng hương, nơi đó ngư long hỗn tạp, nàng có thể lợi dụng cơ hội để chuồn đi. Hôm qua lúc nàng ra ngoài cũng đã đi hỏi thăm tình huống. Ngụy Khởi hình như cũng không tra xét nghiêm ngặt lắm. Nếu lúc này nàng không rời đi thì chỉ sợ sau này sẽ xảy ra biến cố. Chỉ là ý định ban đầu của nàng là sẽ ở lại U Vương Phủ tới khi nào Hoắc Đình Vân chết thì mới đi… Nhất thời, trong lòng nàng cảm thấy khá xoắn xuýt. Aizz. Phật Sinh ở trong lòng thở dài một hơi, nàng tạm thời vứt mấy suy nghĩ này sang một bên, đi theo Mai Hương tới thăm Hoắc Đình Vân. Sắc mặt của Hoắc Đình Vân đã tốt hơn khá nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn lúc này có hơi yếu ớt hơn mấy ngày trước. Phật Sinh ngồi xuống bên cạnh, sau đó sai người bưng thức ăn lên. Hoắc Đình Vân trêu chọc: “Lòng dạ của nương tử ác độc quá, ngồi bên cạnh để ta nhìn nàng ăn, điều này quả thật là cực hình mà.” Phật Sinh sững sờ. Hướng Cổ đang đứng ở bên cạnh nói: “Vương phi, vương gia đang bệnh, không thể ăn mấy món này.” Hướng Cổ mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, vẫn muốn dò xét xem nàng có phải là đang đại trí giả ngu hay không. Có lẽ trên người của nàng có một thứ gì đó không để cho người khác biết, cho nên mới dám đi ám sát Ngụy Khởi? Phật Sinh cũng không biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vị Hướng tổng quản này đúng là dữ quá… Huống chi lúc ấy nàng quả thật là không cẩn thận nên mới nhận nhiệm vụ đó. Nếu nàng sớm biết mình phải chịu tội thế này thì vào ngày hôm đó, nàng tình nguyện đánh gãy tay gãy chân đồng thời móc mù mắt mình luôn cho rồi. Phật Sinh à một cái, cảm thấy hơi có lỗi, thế là cố gắng níu kéo lại một chút: “Hay là vương gia cứ nhìn ta ăn đi, lúc ta ăn cơm thì… nhìn rất ngon miệng. Lúc trước, khi ta không…” Nói tới đây, nàng đột nhiên đổi giọng, chuyển từ không có cơm ăn thành không thể ăn cơm: “Không thể ăn cơm thì thường hay gọi một tiểu tỳ có tướng ăn tốt tới rồi bảo nàng ấy ăn cơm. Còn ta thì sẽ ngồi một bên nhìn nàng ấy ăn, khi ấy bản thân cũng được an ủi phần nào.” Thấy nàng nói có dáng có hình, Hoắc Đình Vân cũng chợt cảm thấy hứng thú: “Thật vậy chăng?” Phật Sinh gật đầu: “Đúng thế.” Hướng Cổ đứng ở bên cạnh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng không chuyển mắt. Hắn ta nghĩ thầm, nàng có thể giấu thánh vật của Thiên Mật Tộc ở đâu? Chẳng lẽ còn có một cứ điểm khác? Hoặc nàng ta đang giấu nó ở đâu đó trong vương phủ này? Phật Sinh vừa nghiêng đầu thì đã nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Hướng Cổ. Hướng tổng quản này hình như có gì đó là lạ, nàng tới vương phủ lâu như vậy, những ngày trước đều rất tốt, sao hôm nay hắn ta lại nhìn nàng như thế? Chẳng lẽ đã phát hiện ra thân phận của nàng? Phật Sinh có chút thấp thỏm, để cho đám Mai Hương giúp mình chia thức ăn. Chắc không phải đâu, những người kia đều chết cả rồi, không ai có thể nhận ra nàng là giả được… Huống chi nếu hắn ta đã biết thì đương nhiên sẽ nói cho Hoắc Đình Vân. Nàng nhìn vẻ mặt của Hoắc Đình Vân, chẳng có gì lạ thường. Phật Sinh nén lại sự bất an trong lòng. Có lẽ do tâm trạng hôm nay của vị Hướng tổng quản này không tốt lắm… Mai Hương và Hạ Hà rất nhanh đã chia xong đồ ăn, sau đó cả hai đồng thời lùi sang một bên. Phật Sinh ngửi mùi cơm chín trên bàn, mấy thứ phiền não gì gì đó ngay lập tức bị nàng ném ra sau đầu. Món giò heo kho tàu của vương phủ thật sự quá ngon! Béo mà không ngấy, vào miệng là tan, thịt nạc tơi xốp, ngay cả thịt mỡ cũng trở nên mềm dẻo thơm ngọt. Cộng thêm nước chấm tươi ngon hợp vị, quả thật là mỹ vị của nhân gian. Nàng có thể ăn hết mười chén cơm! Phật Sinh vẫn luôn muốn hỏi đầu bếp xem món này nấu thế nào, nhưng thân phận lại không cho phép. một tiểu thư nhà quan được nuông chiều từ bé sao có thể hỏi mấy việc này cho được? Thế là nàng chỉ có thể lén lút nhấm nháp rồi tự mình viết lại. Hôm qua nàng ra ngoài, cũng thuận tay bỏ thực đơn vào bao quần áo. Đợi tới khi nàng rời khỏi U Vương Phủ thì vẫn có thể tự làm ăn. Phật Sinh gắp một miếng thịt nạc mỡ bỏ vào miệng, sau đó lại lùa vài đũa cơm. Nếu đã nói là ăn cho vương gia xem, vậy thì nàng cũng đâu cần phải giữ dáng ăn cho nhã nhặn làm gì đúng không? Phật Sinh dùng khóe mắt lén lút quan sát đám nha hoàn trong phòng, hình như vẫn còn tốt… Các nàng mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng ở mức kinh ngạc mà thôi. Lúc này Phật Sinh mới cười nhìn về phía Hoắc Đình Vân. Hoắc Đình Vân cũng bị cái dáng vẻ của nàng chọc cười: “Nương tử ăn ngon miệng quá, hay là nàng giúp bản vương ăn thêm một chén cơm đi.” Phật Sinh mở to mắt, còn có loại chuyện tốt này à? Ngày trước nàng có thể ăn tới ba chén cơm cùng một lúc, nhưng bây giờ nàng là tiểu thư khuê các, sao có thể ăn nhiều như vậy chứ? Cho nên mỗi khi tới bữa cơm thì nàng đều cố gắng kìm nén, chỉ ăn một chén cơm thì đã bỏ xuống nói mình no rồi. Hôm nay được Hoắc Đình Vân cho phép, Phật Sinh tự nhiên là mừng rỡ không thôi, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nét dè dặt. “Thật ra ta ăn cũng không nhiều. Nhưng không hiểu sao hôm nay khẩu vị lại khá tốt, vì vương gia, ta nhất định sẽ cố gắng ăn nhiều thêm một chén!” *** *** Đám hầu dọn chén đũa xuống. Phật Sinh đứng ở bên bên, nhìn Hướng Cổ đỡ Hoắc Đình Vân dậy. Hoắc Đình Vân ho khan dữ dội, thở hắt ra một cái rồi mới đứng lên. “Nương tử.” Hoắc Đình Vân bỗng nhiên quay người, vươn tay về phía Phật Sinh. Phật Sinh vội vàng đi tới dìu hắn một tay. “Chuyến đi tới chùa Bạch Hạc hôm nay không phải là chuyện lớn gì, nương tử chớ nên lo lắng.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt của Phật Sinh, chậm rãi nói. Phật Sinh hiểu đây là lời an ủi, cho nên gật đầu đáp: “Ừm, ta hiểu rồi.” Hướng Cổ, Mai Hương và Hạ Hà tất nhiên là cũng đi cùng. Phật Sinh đỡ Hoắc Đình Vân lên xe ngựa, lại dìu hắn ngồi xuống, làm xong thì bản thân mới vào góc để ngồi. Khi xe ngựa chạy tới cửa thành thì binh lính thủ thành tiến lên kiểm tra theo thông lệ. Phật Sinh không hiểu, hỏi Hoắc Đình Vân: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại kiểm tra nghiêm ngặt thế này?” Hoắc Đình Vân nói: “Vài ngày trước Ngụy đốc công bị ám sát, bởi vậy bọn họ đang tra tìm hung thủ.” Phật Sinh đương nhiên là minh bạch người mà đám người này đang tìm chính là nàng. Với cường độ tra xét thế nào, nếu chỉ dựa vào lực lượng của bản thân nàng thì không thể nào trốn được khỏi thành. Hôm nay theo Hoắc Đình Vân ra ngoài trái lại là một cơ hội tốt… Nàng nhìn Hoắc Đình Vân, lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng. Nhưng không lâu trước đây nàng còn nói phải tống chung cho hắn. Nếu hôm nay bỏ chạy… thì có mất đạo nghĩa quá không? Tuy rằng cả đời này của nàng cũng đã làm không ít mấy chuyện mất đạo nghĩa như thế. Xe ngựa ung dung rời khỏi thành, chạy về hướng của chùa Bạch Hạc. Phật Sinh xoắn xuýt một đường, cuối cùng vẫn quyết định, đạo nghĩa không thể nào quan trọng hơn tính mạng được. Nếu như bị Ngụy Khởi bắt được thì cái mạng nhỏ này của nàng chắc chắn sẽ khó giữ được. Có thể chạy thì cứ chạy trước đã. Còn về việc tống chung cho Hoắc Đình Vân. Đợi khi nào hắn quy thiên rồi thì nhất định sẽ phải hạ táng, tới lúc đó nàng lại nghĩ cách tống chung cho hắn. Phật Sinh ở trong lòng hạ quyết định, nhưng rồi nàng lại có hơi ảo não. Nếu biết hôm nay sẽ chạy thì hôm qua nàng đã đem theo đồ vật bên người rồi. Thôi vậy, tính mạng quan trọng hơn, chỉ cần còn sống thì lo gì không có cơ hội về lấy. Tiếng chặc lưỡi của nàng bị Hoắc Đình Vân nghe được, hắn mở mắt ra, ân cần hỏi: “Nương tử, nàng sao vậy?” Phật Sinh lắc đầu, hư tình giả ý nói: “Không có gì, ta chỉ đang lo lắng cho bệnh tình của vương gia mà thôi. Haiz, đại sư nói mệnh cách của ta có thể xung hỉ cho vương gia. Nhưng lâu như vậy rồi, vẫn không thấy vương gia có chuyển biến tốt đẹp.” Hoắc Đình Vân đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, trấn an nói: “Đây không phải là vấn đề của nương tử, thật ra ta cũng đã quen rồi. Ta không yếu ớt đến mức như nàng tưởng tượng đâu.” Lúc hắn nói lời này thì trong mắt cũng hiện lên ý cười, chỉ tiếc Phật Sinh đang cúi đầu nên không phát hiện. Phật Sinh ừm một tiếng, tới lúc ngẩng đầu thì Hoắc Đình Vân đã trở về bình thường. Tay của Hoắc Đình Vân rất lạnh, ngón tay thon gầy, khớp xương rõ ràng, nếu cái tay này có thể múa kiếm thì nhất định sẽ rất đẹp. Phật Sinh bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu như có kiếp sau thì tốt rồi. Kiếp sau nàng sẽ đầu thai vào một gia đình tốt, sau đó tái giá cho Hoắc Đình Vân. Phật Sinh nghĩ thế cũng không phải là vì nàng thích hắn hay thế nào. Chẳng qua là vì Hoắc Đình Vân đối xử với nàng rất tốt, mà nàng lại thích cái cảm giác này. Mà cái gọi là kiếp sau thì cũng là thứ thuận miệng nói mà thôi. Bởi vì khi ám khí thật sự bay sát qua mình thì Phật Sinh vẫn không khỏi hãi hùng khiếp vía, còn liên tục cầu khẩn cho bản thân, đời nàng tuyệt đối không thể gãy ngang ở chỗ này được. Nguyên nhân là vì, bọn họ gặp được thích khách ở trên đường.