Mức độ được sủng ái của U Vương không khác gì các vị hoàng tử và công chúa trong cung cấm, nguyên bản dựa theo quy chế, trang phục ngày thường của hắn đương nhiên cũng cực kỳ quý phái. Chỉ có điều Hoắc Đình Vân là người điệu thấp, từ trước tới giờ không thích phô trương thanh thế, cho nên mỗi lần ra ngoài thì đều dùng một chiếc xe ngựa vô cùng mộc mạc, người bên ngoài nhìn vào thì tuyệt đối không thể đoán ra đây là xe ngựa của U Vương. Hôm nay cũng thế, khi xe ngựa dừng trước tửu lầu, đám người bên trong chỉ nghĩ bọn họ là khách nhân bình thường. Mà như vậy cũng tốt, ít ra sẽ không dẫn tới việc có quá nhiều người vây xem. Đương nhiên, cũng có một vài người lọt lưới, chủ yếu là vì bọn họ thấy hai người vừa tới đều là tuấn nam mỹ nữ, đối với cái đẹp, con người đều sẽ thưởng thức theo bản năng. Phật Sinh đỡ Hoắc Đình Vân vào cửa, tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đón: “Hai vị khách quan, mời vào trong, không biết hai vị muốn ăn cái gì?” Phật Sinh nhìn Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân nói: “Bưng lên mấy món chiêu bài của các ngươi đi.” “Vâng.” Tiểu nhị dẫn bọn họ lên một nhã gian ở trên lầu, ân cần chiêu đãi một lát rồi mới đi xuống gọi món. Hướng Cổ dẫn những người khác đi ra cửa canh, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Đình Vân và Phật Sinh. Bài trí trong nhã gian rất ưu nhã, cạnh cửa ra vào còn đặt một bồn hoa rất đẹp. Phật Sinh không biết hoa kia tên gì, cho nên vô thức nhìn nhiều một chút. Hoắc Đình Vân thấy thế bèn nói: “Hoa này tên là Hồng Niểu, có thể xem như là đặc sản của kinh thành, không có ở Nam Châu, cho nên nàng không biết cũng không có gì kỳ lạ. Hoa này cũng không quý giá gì, chỉ là lúc hoa nở rất đẹp, cho nên thường được dùng làm cây cảnh.” “Ồ.” Phật Sinh làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống. Tiểu nhị phục vụ chu đáo, đã sớm chuẩn bị trà nước đầy đủ. Phật Sinh đi dạo cả một đường, cổ họng đã sớm khát khô, lúc này nhìn thấy nước trà, bèn nhanh chóng nốc ừng ực hai ngụm lớn. Hoắc Đình Vân bỗng nhiên thở dài: “Loại trà này cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận.” Cái tay đang cầm chén trà của Phật Sinh khựng lại… Thế à? Sao nàng cảm thấy cái nào mà chẳng giống nhau? Đều là vị trà mà? Hoắc Đình Vân hình như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt có hơi đổi. “Không có gì đâu.” Hắn nói, nhưng bộ dáng lại nhìn rất đau thương. Phật Sinh chớp chớp mắt, tuy nàng không biết vì sao tâm trạng của hắn lại thay đổi, nhưng hình như ánh mắt này là… đang thương tiếc cho nàng? Hiểu rồi. Hoắc Đình Vân hẳn là đang cảm thấy nàng đã bị bắt nạt rất nhiều trong quá khứ. Thân là con gái của Thứ sử, tuy chỉ là một đứa con riêng, nhưng ngay cả chút kiến thức này cũng không biết, nhất định là đã bị đối xử rất khắc nghiệt. Phật Sinh im lặng cúi đầu, nói sang chuyện khác: “Đây là lần đầu tiên ta tới tửu lầu lớn như này để ăn cơm.” Hoắc Đình Vân nghe xong, sắc mặt lại trầm thêm ba phần. Phật Sinh: … Hắn nhất định lại cảm thấy nàng thật quá thê thảm, ngay cả tửu lầu cũng chưa từng được đi. Thôi bỏ đi, dù sao thì nàng cũng thảm thật. Ngày trước nàng rất khổ, đừng nói là đi tửu lầu, ngay cả việc cung cấp thức ăn mặn cho mỗi bữa cũng đã là điều khó khăn rồi. Chỉ là từ trước tới nay, Phật Sinh không cảm thấy chuyện này có gì đáng giá để người khác đồng tình. Bởi vậy dáng vẻ hôm nay của Hoắc Đình Vân làm Phật Sinh có hơi bối rối. Hoắc Đình Vân nói: “Nếu nương tử thích thì sau này chúng ta có thể thường xuyên tới.” Phật Sinh nhanh chóng lắc đầu, sao có thể mỗi ngày đều đi ăn tiệm được chứ, quá xa xỉ rồi: “Tay nghề của đầu bếp trong phủ không tệ, chúng ta không cần phải ra ngoài ăn thường xuyên đâu.” Nhất là món giò heo kho tàu kia, quả thật chính là món yêu thích nhất của nàng. Hoắc Đình Vân lập tức chuyển buồn thành vui, trong mắt đẹp hiện lên chút ý cười, chỉ có điều Phật Sinh lại không chú ý tới. Ở dưới lầu có người đang kể chuyện, câu chuyện vô cùng đặc sắc, khiến cho không ít người quên cả việc động đũa. “Lại nói tới U Vương, anh tuấn tiêu sái, thân thủ thoăn thoắt…” Câu chuyện đang được kể chính là sự tích anh hùng của U Vương. Người ở đây phần lớn đều là người trẻ tuổi, nên khi nghe tới hai chữ U Vương thì lập tức liên tưởng tới ma bệnh Hoắc Đình Vân. Bởi vậy bọn họ nhất thời có chút khó hiểu: “Là U Vương nào thế?” Có người hảo tâm giải đáp: “Tiên sinh đang nói tới lão U Vương.” … Phật Sinh cũng nghe tới say mê, nàng quay mặt nhìn sang Hoắc Đình Vân, nói: “Không nghĩ tới lão… phụ thân lúc còn trẻ lại dũng mãnh như thế. Aizz, thật sự là đáng tiếc.” Nàng nói tới một đoạn thì nhanh chóng đổi giọng, bây giờ nàng đã là thê tử của Hoắc Đình Vân, cho nên phụ thân của hắn cũng chính là phụ thân của nàng. Hoắc Đình Vân cười nhạt đáp: “Ừm.” Nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn cũng không nhìn sang người đang kể chuyện. Lại đợi thêm một lúc thì tiểu nhị cũng bưng thức ăn lên: “Để hai vị khách quan đợi lâu rồi.” Tửu lầu này có tới mấy món chiêu bài, vẻ ngoài vô cùng ngon miệng, Phật Sinh nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt. Nàng vội vàng gắp một miếng giò heo kho tàu lên ăn, hương vị cũng không tệ, chỉ là nàng càng thích giò heo trong phủ. “Vẫn là trong phủ ăn ngon hơn.” Mỗi lần Phật Sinh ăn được đồ ngon thì lại nhịn không được gật gù đắc ý, híp mắt ngợi khen. Nói chung là ngay cả nàng cũng không có ý thức được việc này, Hoắc Đình Vân nhìn mà không khỏi cong cong khóe miệng. Phật Sinh chỉ chỉ món vịt muối, kêu lên: “Cái này cái này! Cái này ăn ngon lắm!” Nàng quay sang nhìn Hoắc Đình Vân, trong mắt đều là ánh sáng chờ mong. Hoắc Đình Vân làm sao có thể từ chối, hắn nghe theo lời nàng, gắp một miếng thịt vịt bỏ vào miệng. “Thế nào?” Giọng nói của Phật Sinh có hơi cao. Hoắc Đình Vân gật gật đầu: “Ăn ngon.” Phật Sinh nhận được sự tán thành, lại cúi đầu đi thưởng thức món khác. Hoắc Đình Vân lại đột nhiên nói tiếp: “Đồ ăn tuy ngon, nhưng có nương tử ở bên, nó lại càng ngon thêm nhiều lần.” Phật Sinh thiếu chút nữa là bị sặc. Hoắc Đình Vân cũng quá thích khen nàng rồi đấy… nàng làm cái gì thì hắn cũng có thể khen một hai câu. Thấy nàng bị sặc, Hoắc Đình Vân vội đưa nước sang: “Nương tử ăn chậm thôi.” Phật Sinh lắc đầu, bởi vì trong miệng nàng còn thức ăn nên không thể nói chuyện. Lâu lắm rồi nàng mới vui vẻ được thế này. Một lát sau, tiểu nhị lại bưng đồ ăn tới. “Mời khách quan chậm dùng.” Tiểu nhị buông chén đĩa xuống, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới tiếp tục công việc. Món được bưng lên lần này là thủy tinh đông lạnh, cần phải dùng thìa để múc ăn. Phật Sinh không kịp chờ đợi cầm lấy cái thìa, nhưng rồi động tác lại bất chợt khựng lại. Nàng nhìn thấy trên cán thìa một đồ án rất nhỏ, đó chính là đồ án mà người của Hắc Thạch dùng để liên lạc. Trong chớp mắt, sự sợ hãi bất chợt ập tới bao phủ lấy tâm trí của nàng. Hoắc Đình Vân thấy sắc mặt nàng khó coi thì vội hỏi nàng làm sao vậy. Phật Sinh lắc đầu, tiếp tục múc thủy tinh đông lạnh cho vào miệng, thủy tinh vào miệng là tan, có chút thơm ngon vừa phải. Chỉ là… trong lòng nàng đã không còn bình tĩnh được nữa. Thế là Phật Sinh cũng không còn lòng dạ để tiếp tục ăn cơm, nhưng vì sợ Hoắc Đình Vân phát hiện, cho nên nàng chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ để nói dối: “Có lẽ là ăn nhiều quá, cảm thấy hơi bị nhợn, để ta nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.” Nàng đứng lên, duỗi lưng một cái: “Ăn no rồi nên buồn ngủ quá, ta đi nghỉ ngơi một lát.” Nói xong, nàng vội chạy vào phòng. Làm sao bây giờ? Người của Hắc Thạch tìm tới cửa rồi… Tuy rằng Phật Sinh luôn biết ngày này trước sau gì cũng phải tới, chỉ là nó tới quá đột nhiên, khiến nàng cảm thấy rất luống cuống. Nàng lại nhớ tới Ngụy Khởi, quả thật là trước có sói sau có hổ, dù nàng muốn trốn thì cũng chẳng có đường. Bởi vì dù là Hắc Thạch hay là Ngụy Khởi, cũng đều khiến cho nàng không có cách nào chống lại. Sát thủ của Hắc Thạch đông đảo, không thiếu những cao thủ nhất lưu, nhiệm vụ của nàng đã thất bại, tiếp nhận trừng phạt là một điều hiển nhiên. Bọn chúng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng, cho dù là đuổi tới chân trời góc bể thì cũng phải bắt được nàng cho bằng được. Phật Sinh tựa đầu vào gối, tuyệt vọng thở dài. Nàng cứ giấu tâm trạng giày vò này trong lòng mãi cho đến đêm. Đêm đó, Hoắc Đình Vân vẫn muốn ngủ chung để kể chuyện xưa cho nàng nghe. Phật Sinh chỉ đành phải giả vờ ngủ, đợi tới khi hơi thở của Hoắc Đình Vân dần vững vàng thì mới cẩn thận vén chăn lên, mặc áo ngoài vào. Trước khi đi, nàng nhìn Hoắc Đình Vân đang nằm trên giường một cái. Dạo gần đây tâm trạng của hắn đã tốt hơn rất nhiều, nói không chừng có thể sống lâu thêm mấy ngày nữa… Phật Sinh hạ quyết tâm, quay người leo cửa sổ rời đi. Người của Hắc Thạch đưa tín hiệu liên lạc cho nàng, chính là vì để nàng đi tìm bọn chúng, nếu không thì bọn chúng sẽ giết tới tận cửa. Phật Sinh không muốn liên lụy Hoắc Đình Vân, cho nên chỉ có thể một mình đi tới điểm hẹn. Vết thương ở ngực vẫn còn ẩn ẩn đau, sức chiến đấu bây giờ của nàng tuyệt đối không thể đánh thắng được bọn chúng. Sau khi Phật Sinh dùng khinh công rời khỏi vương phủ thì đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, sớm biết vậy thì nàng đã nói thêm với Hoắc Đình Vân vài câu rồi. Dù sao thì hắn cũng là bằng hữu duy nhất của nàng. Còn gia sản của nàng nữa, không biết khi bị người ta tìm được thì có bị chê cười hay không. Phật Sinh lại nghĩ tới mấy chuyện vui của hôm nay, chẳng lẽ là do ông trời tốt bụng, muốn để nàng vui vẻ trước khi chết? Phật Sinh tập trung suy nghĩ đến mức có người đến gần cũng không biết. “Ngươi muốn tự xử, hay là để bọn ta ra tay?” Trong bóng đêm, có hai người lặng lẽ bước ra/ Phật Sinh đã từng gặp qua bọn họ, là sát thủ chữ “Thiên”. Đừng nói là hai người, chỉ cần một người thôi thì cũng đủ để nghiền áp nàng rồi. Phật Sinh bỗng nhiên cảm thấy một sự vinh hạnh, không ngờ tổ chức lại phái tận hai người tới để giết nàng. “Ta… Ta có thể xin sống thêm mấy ngày không?” Phật Sinh cò kè mặc cả. “Ngươi nói thử đi?” Một người trong đó cười nhạo, đều là người giang hồ, hẳn là nên hiểu rõ quy củ. Phật Sinh cắn môi không nói, nàng đương nhiên là hiểu rõ quy củ… “Thật ra thì trong nhà ta có một con mèo mang thai, mấy ngày nữa là nó sinh rồi, các ngươi có thể thư thả cho ta mấy ngày không?” Phật Sinh bắt đầu bịa chuyện. Người kia lạnh lùng nói: “Ngươi bây giờ là vương phi của U Vương Phủ, sao có thể có mèo sắp sinh được? Sao thế? Sống trong phú quý quen rồi nên không nỡ à? Hay là… ngươi còn luyến tiếc tên ma bệnh kia?” Một người khác cũng nói: “Mà cái tên U Vương kia đúng là khắc vợ thật, cưới bao nhiêu người thì cũng chết hết bấy nhiêu.” Phật Sinh im lặng mà nghe, nếu như bọn họ đã biết lai lịch của nàng rồi thì nói dối thêm cũng vô dụng. “Thật không thể thư thả thêm mấy ngày sao?” Phật Sinh hỏi lại. Câu trả lời của hai người kia chính là cười lạnh một tiếng, sau đó phi thân tới, chĩa kiếm về phía Phật Sinh. Thế công của bọn chúng nhanh chóng và mãnh liệt, vốn dĩ tài nghệ của Phật Sinh đã không bằng người, hơn nữa còn bị thương cho nên mới đánh được hai chiêu đã bị áp chế tới sít sao. Động tác của hai người kia rất lưu loát, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng của nàng. Phật Sinh cực lực né tránh, nhưng cũng không thể tránh được tất cả các chiêu. Cho nên chỉ mới một chốc mà trên người của nàng đã xuất hiện thêm mấy vết thương. Hơn nữa vì nàng dùng lực quá mức, cho nên vết thương cũ dường như cũng muốn vỡ ra. Phật Sinh chỉ có thể liên tục lui về phía sau, tới khi không còn chỗ để lui nữa thì hai người kia lại nhào về phía nàng. Nàng đã không còn lực để tránh né, cho nên chỉ có thể thở phì phò chờ chết. Thậm chí Phật Sinh còn dành chút thời gian để suy nghĩ, nếu như có kiếp sau thì nhất định phải đầu thai vào một cái nhà tốt, cái nghề sát thủ này quả thật không phải dành cho người làm mà. Phật Sinh nhắm mắt lại, nhưng hai người kia dường như bị thứ gì chặn lại cho nên một chiêu đó cũng bị lệch đi. Hai người liếc nhau, nhanh chóng trở nên cảnh giác. Về phần Phật Sinh, nàng đương nhiên là không muốn chết. Tranh thủ lúc này, nàng ngay lập tức ném ra một cái bom khói rồi xoay người chạy mất. Nàng cũng không biết mình nên chạy đi đâu, như thể đất trời rộng lớn như vậy, nàng lại chẳng có chỗ nào để về. … Trong phòng lặng im không tiếng động, Hoắc Đình Vân ngồi dậy, mắt đen như mực, im lặng nhìn về phía trước. Hôm nay nàng ra ngoài, sẽ không còn… cơ hội để về nữa. Hoắc Đình Vân cười tự giễu, hắn chính là kẻ nếu đã đưa ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không hối hận. Hoắc Đình Vân khoác áo đứng dậy, U Vương Phi vô duyên vô cớ mất tích, hắn nên bàn giao thế nào với hoàng đế đây? Trong đầu hiện lên vô số lý do, nhưng rồi đều bị hắn gạt bỏ. Lòng hắn đang không yên… Hoắc Đình Vân bước tới cạnh cửa, nhưng mới đi được nửa đường thì lại chợt dừng. Trong lúc hắn đang định quay người trở về giường thì bỗng nghe được một tiếng vang nhỏ— Có người đang mở cửa. Hô hấp của Hoắc Đình Vân trở nên trì trệ, theo bản năng ôm lấy bóng người đang rơi xuống.