Một cái yếm nữ cũ, một đôi tất cũ rách ba lỗ, một tấm lụa khói có hoa văn vô cùng xấu xí, một cái chủy thủ cùn, một mảnh lá cây đã mốc và một công thức nấu món giò heo kho tàu. Cái yếm nữ cũ kỹ là di vật của mẫu thân nàng. Lúc ấy khi mẫu thân sinh nàng ra, điều kiện rất không tốt, chỉ đành dùng yếm bọc nàng lại, sau đó mẫu thân qua đời. Cái yếm đó chính là một trong số ít những di vật còn lưu lại. Cái tất rách là của một nữ hài tử nàng quen lúc ở Hắc Thạch khi còn nhỏ cho nàng. Khi đó nàng cho rằng nàng đã quen biết được bằng hữu đầu tiên, nhưng rất nhanh, nữ hài tử kia được người nhà đón đi. Nghe nói trước kia nhà nàng ấy gặp biến cố, sau khi giải quyết xong thì người nhà bèn đến đón. Tấm lụa khói vô cùng xấu xí kia là tấm lụa nàng từng thích trong một năm nào đó, nhưng nàng lại không có tiền mua, chỉ có thể nhịn ăn nhịn tiêu, gom góp suốt hai năm mới có thể đến tiệm vải mua được. Nhưng mà khi ấy lụa khói không còn lưu hành nữa, chỉ còn lại mấy tấm có màu sắc khó coi. Nàng đành cắn răng mua, coi như làm kỷ niệm. Thanh chủy thủ cùn là thanh chủy thủ nàng dùng tiện tay nhất, nên nàng giữ lại làm kỷ niệm. Sau đó, nàng cũng không gặp vũ khí nào tiện tay thế nữa. Còn mảnh lá cây đã mọc mốc kia, nàng nhớ có một ngày nàng đi giúp người ta tìm gà, quen biết với tiểu cô nương nhà bên cạnh. Tiểu cô nương kia nhỏ tuổi hơn nàng, nhà có ba đệ đệ, cha lại thường xuyên đánh chửi, nàng ấy rất thảm. Nhưng nàng ấy lại nói với Phật Sinh, sau này nàng ấy nhất định sẽ trở thành một người rất có tiền đồ. Phật Sinh cũng tin theo, nhưng sau đó, lại nghe nói nữ hài tử kia đã chết rồi, là bị cha đánh chết. Mảnh lá cây chính là do nữ hài tử đó đưa cho nàng. Phật Sinh than thở: “Ta cảm thấy nàng ấy quá thảm, thật đấy. Ta vô cùng đau lòng, nên giữ cẩn thận mảnh lá cây kia, nhưng mà lá cây quả thực quá khó giữ gìn, rất nhanh đã mốc rồi.” Nàng có chút phiền muộn, nhưng đã cách mấy năm, nàng thậm chí chỉ còn nhớ mơ hồ gương mặt nữ hài tử kia thôi. Người sống trên đời, có ai không gặp khó khăn chứ? Nên Phật Sinh rất ít than phiền về cuộc sống, nàng là một người dễ thỏa mãn. Lúc nói ra lời này, nàng cũng đi vào cửa nhà Trương đại ca. Hôm nay Trương Sinh Căn không ở trong sân, Phật Sinh hô lên: “Sinh Căn ca.” Tiếng đáp lời nàng vọng ra từ trong bếp, Phật Sinh và Hoắc Đình Vân đi tới, mới phát hiện Trương Sinh Căn đang làm cơm tối. Nàng hơi nghi ngờ hỏi một câu: “Trương đại ca đâu?” Hoắc Đình Vân chú ý tới cách gọi của nàng. Một người là Trương đại ca, một người là Sinh Căn ca sao? Chính Phật Sinh cũng không phát hiện ra, bây giờ mới bừng tỉnh: “Đúng vậy, ta nên gọi là gì đây?” Sinh Căn cười nói: “Cứ gọi Sinh Căn là được rồi. Hôm nay cha ta ra ngoài, bị trật khớp chân, nên ta phải làm cơm tối. Có điều ta nấu không ngon lắm, mong hai người lượng thứ.” Phật Sinh khoát tay: “Không sao, chúng ta đi ăn chực, nào dám bắt bẻ chứ.” Nhưng mà nàng không ngờ tới, Sinh Căn nói nấu ăn không ngon… Là không ngon tới vậy. Phật Sinh chỉ nếm thử một miếng đã nuốt không trôi. Nhưng thông thường thì nàng cũng không phải người kén chọn. Nàng nhìn Hoắc Đình Vân, nói: “Hay ngày mai ta nấu cơm nhé?” Mặc dù tài nấu nướng của nàng khá bình thường, nhưng cũng ngon hơn thế này một chút. Sinh Căn có chút thẹn thùng sờ gáy: “Ngại quá.” Phật Sinh vội vàng khoát tay, rất sợ hắn ta cảm thấy mình đang chê. Bởi vì đồ ăn quả thực không ngon, đêm ấy nàng không thể làm gì khác hơn là ăn hai chén cơm. Nàng lại có chút nhớ nhung cơm nước ở U Vương phủ, quả nhiên chuyển từ xa xỉ sang tiết kiệm thì khó, chuyển từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ. Ban đêm, khi tắm xong, Phật Sinh tự giác nằm xuống, lại lo lắng cho vết thương của Hoắc Đình Vân nên hỏi thêm mấy câu. Hoắc Đình Vân vẫn như vậy, vẻ mặt đau đớn, có vẻ vô cùng không thoải mái. Phật Sinh có chút bận tâm, đắp chăn cho hắn xong thì khẽ vỗ lên cánh tay hắn. Chờ nàng ngủ, Hoắc Đình Vân lặng lẽ kéo chăn của nàng ra, chờ một hồi thì Phật Sinh quả nhiên cảm thấy lạnh, bắt đầu nhích tới gần hắn. Trong bóng tối, Hoắc Đình Vân im lặng cong môi lên. Có kinh nghiệm ngày hôm qua, Phật Sinh đã có thể thản nhiên đối mặt, nhân tiện còn làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hôm nay lại có chút lúng túng, bởi vì nàng lại vô tình thấy được cái đó của hắn… có phản ứng. Nhưng hắn đã nói đó cũng chỉ là bình thường thôi nên nàng cũng không để ý, duỗi người rồi đi ra ngoài. Buổi sáng, nhà Trương đại ca đều ăn cháo, không cần nấu cơm. Nàng có chút mong đợi chuyện nấu cơm, vì đã lâu rồi nàng không nấu, có lẽ kỹ thuật cũng giảm bớt. Nhưng mà cũng không sao, nàng tin rằng mình có thể. … Nhưng mà nói trước bước không qua. Đối mặt với cái nồi sắt lớn, Phật Sinh có hơi lúng túng nhìn thứ trong nồi, nàng thật là đang lãng phí nguyên liệu nấu ăn của người ta. Trái lại, Hoắc Đình Vân liếc nhìn, bật cười nói: “Hay là để ta thử đi, mặc dù ta cũng không biết, nhưng cũng lĩnh ngộ được chút ít.” Phật Sinh tránh qua một bên, nhìn Hoắc Đình Vân ung dung thái rau, đâu vào đấy, thành phẩm cuối cùng cho ra nhìn cũng được. Nàng sợ hãi, sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng người này sống trong nhung lụa, trước nay chưa từng nấu cơm mà. Phật Sinh cảm thấy trời cao không khỏi quá không công bằng. Hoắc Đình Vân cũng nếm thử, gật đầu: “Có vẻ không tệ lắm, nàng cảm thấy sao?” Phật Sinh chán nản gật đầu, cuối cùng than thở: “Ta cảm thấy nếu ngươi không làm vương gia thì có thể đi làm đầu bếp. Không đúng, làm tiên sinh dạy học cũng được, hình như cũng có thể làm cái khác nữa…” Nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến mình, nàng còn có thể làm gì đây? Làm việc vặt trong võ quán hình như cũng không tệ… Phật Sinh gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến Hắc Thạch, người của Hắc Thạch lại không tìm đến nàng nữa. Nàng nhìn về phía Hoắc Đình Vân, thẳng thừng nói: “Hôm đó là ngươi giúp ta giải quyết chuyện này sao?” Hoắc Đình Vân cũng không chối, trực tiếp thừa nhận: “Phải, ta đã sai Hướng Cổ giải quyết xong hai người đuổi theo nàng tới rồi, sau đó cũng đã xử lý xong thi thể, lại truyền ra ngoài tin tức nàng đã chết, chuyện đó cứ thế qua đi.” Phật Sinh nhìn hắn, nhất thời không biết phải nói gì. Trong khoảnh khắc hai người đối mặt, Phật Sinh đọc được chút tình ý nào đó trong mắt hắn nên né tránh: “Ăn cơm đi.” Nàng bưng đồ ăn đi ra, cùng hai người còn lại ăn cơm. Đồ ăn không tệ, cha con họ Trương kinh ngạc nói: “Hóa ra ngươi còn biết nấu cơm.” Hoắc Đình Vân nói: “Thật ra thì không biết, vừa mới học đấy.” Cha con họ Trương càng thêm khiếp sợ. Hai người bọn họ ở lại đó hai ngày rồi lên đường, đi lên trấn. Sau khi tới trấn, hai người đi tìm một khách điếm dừng chân trước, rồi mới tìm chỗ gửi thư. Trấn cũng nhỏ, phòng khách điếm không lớn, trên người hai người lại không còn nhiều bạc, nên chỉ thuê một gian phòng. Phật Sinh đỡ Hoắc Đình Vân ngồi xuống, rót cho hắn chén nước: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, đã đi lâu như vậy rồi. Chúng ta đã gửi thư cho Hướng Cổ, chắc chắn hắn sẽ đến nhanh thôi. Sau khi hắn nhận được thư, nhất định sẽ nhanh chóng tới đây.” Dựa vào thái độ trung thành của Hướng Cổ đối với Hoắc Đình Vân, nhất định sẽ thúc ngựa chạy tới không ngừng nghỉ. Hoắc Đình Vân ừ một tiếng, Phật Sinh đứng dậy, nói xuống lầu đi hỏi đồ ăn. Đồ ăn cũng không đắt, nàng gọi hai món, cho người đưa đến phòng cho Hoắc Đình Vân rồi ra ngoài tìm đại phu. Nàng vẫn không yên tâm về bệnh của Hoắc Đình Vân. Trấn này có mấy con phố, Phật Sinh hỏi thăm một hồi thì tìm được chỗ ở của đại phu trong trấn. Nhưng trên đường đến chỗ đại phu, nàng lại gặp phải một tên lưu manh bỉ ổi. Phật Sinh đụng trúng gã trên đường, gã bèn nhân cơ hội lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, muốn nàng đưa tiền thuốc. Phật Sinh lường được giá trị vũ lực của gã, cảm thấy mình đánh thắng được nên dùng một đòn quật để khiến gã ngã gục. Làm xong, nàng phủi tay, liếc gã một cái rồi bỏ đi. Nhưng lại không ngờ rằng cảnh này lai bị người nhìn thấy. Phật Sinh kể lại tình hình với đại phu, mời ông ấy đến khách điếm chữa trị cho Hoắc Đình Vân. Thấy nàng hồi lâu chưa về, Hoắc Đình Vân bèn chờ nàng ở cửa. Xa xa nhìn thấy bên cạnh nàng có một đại phu, nhất thời, hắn không nhịn được cười lên. Phật Sinh thấy hắn đứng ở cửa thì cũng bất ngờ, cuối cùng chạy chậm tới: “Sao ngươi ra đây?” Hoắc Đình Vân nói: “Ta thấy nàng đi lâu không về, sợ nàng có chuyện.” Phật Sinh phất tay: “Ta có thể có chuyện gì được chứ? Vừa rồi ta gặp một tên lưu manh, chỉ cần dùng một chiêu thôi là gục, cái tên đó cũng yếu thật đấy.” Nàng chợt kéo dài giọng: “Đúng rồi, đây là Lý đại phu, ngươi mau để ông ấy xem bệnh cho ngươi.” Hoắc Đình Vân ừ một tiếng, tìm một cái ghế ngồi xuống rồi để đại phu chẩn trị. Đương nhiên đại phu không nhìn ra được gì cả, chỉ nói mạch của hắn hơi yếu, ngoài cái này ra thì không có vấn đề gì lớn. Phật Sinh vẫn có chút không yên lòng, cứ mãi truy hỏi, nhận được câu trả lời mới yên tâm. Lúc đưa đại phu ra ngoài, bỗng nhiên có một người xông lên níu lấy vạt váy nàng, khiến Phật Sinh sợ hết hồn. Người nọ khoảng hai mươi tuổi, mặt trắng như thư sinh, có vẻ hơi si ngốc, nhìn Phật Sinh nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp.” Phật Sinh: “…” Hắn ta đang nói gì thế? “Ngươi là ai? Có thể đứng lên nói chuyện không?” Phật Sinh định thương lượng với hắn ta. Nhưng thiếu niên kia vẫn ôm chặt lấy vạt váy Phật Sinh, không ngừng kêu thần tiên tỷ tỷ: “Tỷ thu ta làm đồ đệ đi, tỷ tỷ xinh đẹp, vừa rồi ta mới nhìn thấy tỷ một quyền đánh gục người ta, tỷ thật lợi hại! Ta rất sùng bái tỷ tỷ! Cầu xin tỷ đó, hãy thu nhận ta đi! Cái gì ta cũng biết làm!” Phật Sinh sửng sốt, vất vả lắm mới phản ứng được hắn ta nói hắn nhìn thấy cảnh nàng đánh gục người ta vừa rồi. Nhưng nàng chỉ là gà mờ thôi, không nhận nổi đồ đệ. “Ngươi đứng lên trước đi, thật ra ta cũng không giỏi thế đâu, hay ngươi suy nghĩ lại đi?” Phật Sinh định bụng khuyên giải. Nhưng người kia lại như đã quyết định rồi: “Hay là tỷ gả cho ta đi, tỷ tỷ xinh đẹp!” Phật Sinh: “…”