Nàng nhìn Hướng Cổ, cảm thấy ở đây vẫn không ổn lắm nên nhanh chóng đi ra ngoài. Hướng Cổ nhìn bóng lưng của nàng, vẫn cả gan hỏi một câu: “Phải chăng vương gia đã nhận định nàng ấy là vương phi tương lai?” Hoắc Đình Vân sửa lại: “Là tương lai, cũng là hiện tại.” Phật Sinh nói đúng, dẫu sao bây giờ nàng đang mang thân phận của người khác, tuy rằng vẫn chưa viết tên lên ngọc diệp, nhưng nếu như không nhanh chóng giải quyết vấn đề thân phận này thì sau này vẫn có chút phiền phức. Còn về việc… phu thê thật giả, hắn hơi nhếch miệng cười, việc này cần phải nhanh chóng giải quyết. Hướng Cổ báo cáo với Hoắc Đình Vân xong thì tự giác rời khỏi, thấy Phật Sinh bên cạnh ăn không ngồi rồi, nghĩ ngợi một chút rồi đến gần nói: “Vương phi, xin mời vào.” Phật Sinh đang ngồi đó ngơ ngẩn, bỗng nhiên bị giọng nói của Hướng Cổ dọa cho giật mình, lui về sau một bước, chỉ là… rất đột ngột. Dẫu sao trước đó Hướng Cổ luôn đối xử với nàng với thái độ không mấy thân thiện. Lúc đầu nàng còn cảm thấy kỳ quái, cho rằng con người hắn ta rất mê tín, nghĩ rằng nàng mang đến vận rủi cho Hoắc Đình Vân. Sau đó Hoắc Đình Vân nói đã biết thân phận của nàng từ lâu rồi, lúc này mọi chuyện mới sáng tỏ. Sở dĩ thái độ Hướng Cổ đối xử với nàng không tốt là bởi vì thân phận đặc thù của nàng rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến nghiệp lớn sau này của hắn ta. Về chuyện này, Phật Sinh có thể lý giải. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không thể nào yên lòng đối xử với bản thân như vậy. Nhưng hắn ta đột nhiên thân thiện quả thật là đã khiến Phật Sinh hoảng sợ. Phật Sinh xấu hổ đáp lại: “À… Được…” Hướng Cổ nói xong câu đó thì đi mất. Phật Sinh nhìn phòng Hoắc Đình Vân, đang do dự có nên vào hay không thì Hoắc Đình Vân đã đi ra khỏi phòng. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Phật Sinh nghĩ thầm dù sao cũng phải nói chút gì mới được, bèn mở miệng hỏi: “Ngày mai sẽ xuất phát sao?” Hoắc Đình Vân ừ một tiếng, đi đến bên cạnh nàng, động tác quen thuộc cầm lấy tay nàng rồi nhìn nàng một cách tình tứ: “Ngày mai chắc nàng sẽ không từ chối đi cùng ta chứ?” Đầu óc Phật Sinh hơi trì trệ: “Hả?” Nàng quả thật còn chưa nghĩ kỹ… Muốn đi, mà cũng không muốn đi lắm, nàng vẫn băn khoăn giữa hai lựa chọn. Nhưng Hoắc Đình Vân hiển nhiên không cho nàng có cơ hội do dự, gần như là đi theo nàng không rời một tấc. Thậm chí Phật Sinh còn chưa phản ứng lại thì người đã ngồi trên xe ngựa hồi kinh. Xe ngựa tuy đi chậm nhưng rất thoải mái, bên trong xe chỉ có hai người Hoắc Đình Vân và Phật Sinh, vì thế không khí có hơi chút xấu hổ. Bởi vì lần này Hướng Cổ đến rất vội nên không mang tỳ nữ theo. Vì vậy Phật Sinh rất tự giác chăm sóc Hoắc Đình Vân. Trình độ hầu hạ của nàng chỉ có như vậy, cũng may Hoắc Đình Vân không kén chọn, tạm chấp nhận về đến kinh thành. Sau khi hồi kinh, Mai Hương và Hạ Hà ôm nàng khóc rống, kia tư thế quả thực là khiến nàng ít nhất cũng phải liệt nửa người. Phật Sinh vội vàng an ủi các nàng: “Không phải ta vẫn còn rất tốt sao? Đừng khóc đừng khóc.” Khó khăn lắm mới dỗ dành các nàng nín khóc, Phật Sinh mệt mỏi quá chừng, sau khi vào phòng thì uống một hớp nước: “Các nàng yếu ớt quá… Ta cũng có chết đâu, thậm chí còn chưa rụng một sợi tóc nào…” Hoắc Đình Vân nói: “Bọn họ chỉ là quan tâm nàng.” Câu này cũng đúng. Phật Sinh vẫn rất cảm động. Nhưng bên cạnh cảm động ra còn phải bàn chút chính sự mới được. Ví dụ như, bên phía Ngụy Khởi có phản ứng gì? Hoắc Đình Vân lắc đầu: “Không có phản ứng, hiện giờ hắn ta vừa mới biết tin tức ta đã trở về, lại bị cấm túc. Mặc dù có phản ứng cũng không để chúng ta biết nhanh như vậy.” Phật Sinh ‘Ừ’ một tiếng, lại hỏi: “Vậy kế tiếp ngươi định làm thế nào?” Hoắc Đình Vân nói: “Chờ.” Hắn bình thản uống trà, dường như đã tính trước mọi việc. Một khi đã như thế, Phật Sinh nghĩ vậy thì chờ thôi. Hoắc Đình Vân bình yên vô sự trở về, hoàng đế dường như rất vui mừng. Trưa hôm đó lập tức gọi phu thê hai người tiến cung để an ủi một phen. Tuy rằng chủ yếu là an ủi Hoắc Đình Vân, nhưng Phật Sinh dính ké hào quang, cũng được quan tâm sâu sắc. Nghe nói Phật Sinh anh dũng cứu người, hoàng đế rất vui mừng, vung tay ban thưởng không ít đồ. Hoàng đế nói: “Xem ra Vô Giác đại sư này quả đúng là thần, tính toán của ông ấy thât sự quá chuẩn.” Hoắc Đình Vân suốt quá trình chỉ vâng dạ mà không nói gì khác. Lần này thế mà không gặp Vĩnh Ninh công chúa trong cung, Phật Sinh còn tưởng rằng lại phải gặp nàng ta, bị nàng ta trừng tới trừng lui. Nhưng không gặp được thì cũng coi như là nhẹ nhõm một phen. Trên đường về vương phủ, Phật Sinh nhắc chuyện này với Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân chỉ cười cười không nói. Nụ cười đó nói như thế nào đây, có chút bỡn cợt, còn có chút vui mừng. Phật Sinh không rõ, lúc xe ngựa dừng lại nàng bỗng nhiên phản ứng lại, dường như hắn đang vui mừng vì… Nàng ghen? Nhưng mà nàng quả thực không ghen, chỉ là cảm thấy tính cách của Vĩnh Ninh công chúa không khiến người thích, vì thế ghét phải đối phó với nàng ta mà thôi. Nếu như đổi lại là một người vừa dịu dàng vừa đáng yêu thích Hoắc Đình Vân, thì có lẽ nàng vốn sẽ không để ý…… Phật Sinh có chút áy náy. Chỉ tiếc lời này rất nhanh lại bị bác bỏ, bởi vì quả thật có một quận chúa vừa dịu dàng vừa đáng yêu… Cũng thích Hoắc Đình Vân. An Bình quận chúa, bởi vì sức khỏe không tốt nên từ nhỏ đã được đưa đến Ngũ Đài Sơn tĩnh dưỡng, chỉ trở về kinh thành đoàn tụ cùng người nhà vài lần. Ngày đó Phật Sinh vốn vô cùng vui vẻ ăn móng heo nướng, bỗng nhiên nghe nói có người đến thăm. Nàng còn chưa kịp buông móng heo xuống thì người nọ đã tự mình vào cửa. Sau đó hai người giáp mặt nhìn nhau, khi đó Phật Sinh còn cầm móng heo trong tay, đang gặm được một nửa, miệng đầy dầu mỡ. Trái lại cô nương trước mặt này mặc y phục hồng cánh sen thanh tú nhã nhặn, khuôn mặt tái nhợt càng lộ vẻ điềm đạm nho nhã. “Vương gia không có đây sao?” Sắc mặt cô nương kia hiển nhiên có chút khó coi: “Vị này… Là Vương phi sao? Nghe danh đã lâu. Mấy ngày nay đa tạ ngươi chăm sóc Vương gia.” Lời này nghe ra… Giống như đảo khách thành chủ? Tuy rằng đầu óc Phật Sinh không quá nhanh nhạy nhưng vẫn nghe ra được. Nàng nhanh chóng buông móng heo xuống, rửa tay chào đón khách: “Vị cô nương này, ta không phải người kinh thành, xin hỏi ngươi là tiểu thư nhà nào?” Nha hoàn bên người nàng rất đáo để, liếc mắt: “Tiểu thư nhà chúng ta là An Bình quận chúa.” Phật Sinh ‘Ừ’ một tiếng, cũng không quen biết. Vẫn là Hạ Hà nói cho nàng biết An Bình quận chúa này là nữ nhi của trưởng công chúa, rất được cưng chiều, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã với Hoắc Đình Vân. Suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Phật Sinh chính là: Tại sao Hoắc Đình Vân có nhiều thanh mai trúc mã như vậy? Vả lại tính cách còn muôn hình vạn trạng… Kiêu ngạo ương ngạnh đi rồi, lại đến một người dịu dàng điềm đạm… An Bình quận chúa nhìn Phật Sinh, thần thái mềm yếu nói: “Ta vừa mới trở về, không biết hôm nay Đình Vân ca ca có ở nhà hay không. Nếu như mạo phạm Vương phi thì thỉnh Vương phi thứ lỗi. Ta và Đình Vân ca ca đã không gặp nhau nhiều năm nên có hơi nhớ hắn.” Phật Sinh xua tay: “Không mạo phạm không mạo phạm, ta có thể lý giải. Quả thật huynh muội hai người nhiều năm không gặp, tình ý sâu nặng, nhớ nhung khôn nguôi. Không giống như ta, ngày nào ta cũng có thể gặp hắn.” An Bình quận chúa sững người, trước khi trở về nàng đã nghe nói Hoắc Đình Vân lại cưới thêm Vương phi, đến giờ vẫn còn sống, nghe nói là tài nữ Nam Châu. Hôm nay đến đây là muốn ra oai phủ đầu với nàng, cho nên mới cố ý bất ngờ xông vào. Kết quả vừa lúc gặp được người này đang gặm móng heo, dáng vẻ thô lỗ. Nàng ta không tin Hoắc Đình Vân sẽ thích nữ tử thế này. Một khắc kia, trong lòng nàng ta đã có cảm giác ưu việt, không ngờ tới sẽ bị chiếu tướng lại. “Đúng vậy, Vương phi nói phải. Dù sao ta và Đình Vân ca ca cũng là tình cảm từ tấm bé, không giống với Vương phi. Vương phi và Đình Vân ca ca tình sâu nghĩa nặng, lại đồng sinh cộng tử.” Nàng nói đoạn, lại che miệng ho khan, dường như sắp ngất xỉu: “Nếu hôm nay hắn không ở đây, vậy lần sau ta lại đến.” Phật Sinh thấy nàng ta liễu yếu đào tơ rời đi, hồi lâu sau mới chớp chớp mắt, tiếp tục gặm nửa bên móng heo còn lại. Hôm nay Hoắc Đình Vân đi phối hợp điều tra việc lần trước, bởi vì Ngụy Khởi kiên quyết nói ông ta không biết, có người hãm hại ông ta. Một bên là U Vương hoàng đế sủng ái, một bên là quyền thần, quan lại không dám đắc tội ai nên đành phải tận lực xử sự khéo đưa đẩy một ít. Bên này kêu Hoắc Đình Vân ghi lại những gì hắn nói, bên kia lại đi xin ý kiến Ngụy Khởi. Tuy là như thế nhưng vẫn nơm nớp lo sợ. Lúc Hoắc Đình Vân trở về, Phật Sinh đang nghịch hoa trong sân. Thấy hắn đến gần, Phật Sinh nói: “Ổn chứ?” Hoắc Đình Vân gật đầu, ngồi xuống bên đình: “Ừ.” Phật Sinh ‘Ừ’ một tiếng, không còn tâm trạng nghịch hoa nữa. Nàng thất thần rối rít hồi lâu, vẫn nói cho hắn biết: “Một thanh mai trúc mã khác của ngươi hôm nay đến phủ không tìm được ngươi, nói là ngày khác lại đến.” Hoắc Đình Vân nhíu mày: “Ai?” “An Bình quận chúa.” Phật Sinh vội vàng nói tiếp: “Ngươi còn có mấy thanh mai trúc mã nữa vậy? Chắc không có lần sau nữa đâu chứ?” Nàng cảm giác khi nàng nói câu này rất bình tĩnh, nhưng Hoắc Đình Vân hiển nhiên lại lý giải sai. “Ta thề, lúc nhỏ ta chỉ đi gần bọn họ một chút thôi. Nàng không cần lo lắng.” “… Ta không có lo lắng.” Nàng hơi đề cao âm lượng, phản bác. “Được thôi, nàng không có lo lắng.” Hoắc Đình Vân dường như thỏa hiệp. Tại sao nàng lại có cảm giác như càng bôi càng đen vậy?