Sáng sớm bảy giờ, tôi đúng giờ thức dậy.Kỳ lạ.Bạn cùng phòng tôi đều đang ngủ, trong phòng rất yên tĩnh, tôi cũng không đặt báo thức.Dựa theo đồng hồ sinh học của tôi, cuối tuần không ngủ một mạch đến 9 giờ sẽ không mở mắt, ngày hôm nay vậy mà dậy sớm một cách kỳ lạ như vậy.Dù sao cũng không ngủ được, tôi rón rén xuống giường bắt đầu rửa mặt trang điểm.Dù sao hôm nay sẽ “hẹn hò” với Bạch Trạm, xuất phát từ sự tôn trọng thì cũng nên sửa soạn một chút.Chọn đến chọn lui, cuối cùng tôi chọn một cái váy màu trắng.Màu trắng, chắc chắn sẽ hợp với bộ quần áo đen của Bạch Trạm.Chọn quần áo, rửa mặt, trang điểm, tôi tốn hơn hai tiếng, đây là một tốc độ chưa từng có với một cô gái bình thường chỉ sửa soạn vài chục phút như tôi.Tay hôm nay rất cùi, vẽ mắt đơn giản thôi cũng phải vẽ vài lần mới được.Sửa soạn xong, tôi cầm điện thoại lên xem giờ, ngoài ý muốn nhìn thấy tin nhắn cách đây một tiếng của Bạch Trạm:“Tôi ở dưới kí túc xá chờ em, bao giờ em dậy thì xuống, chờ em.”Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thật ra cũng không hy vọng lắm, nhưng mà vừa thò đầu ra đã nhìn thấy Bạch Trạm đứng dưới đèn đường.Có lẽ là ban ngày nên không tiện hút thuốc trước mặt người khác, anh ta cũng chỉ yên lặng đứng đó, cúi đầu nhìn điện thoại di động.Tôi nhíu mày, hơn một tiếng…Tên này không si tình đến mức đó chứ?Nhưng mà không thể không nói, hành động này của Bạch Trạm đúng là có thể gây được cảm tình, trong tình huống không hẹn trước thời gian, sáng sớm đến chờ trước cửa kí túc xá của tôi, không gọi điện hối cũng không đi mất.Tôi vội vàng thu lại tầm mắt, vội vàng đi xuống lầu.Đúng là Bạch Trạm mặc bộ đồ ngày hôm qua kia, đồ mày đen, còn tôi mặc váy trắng, nhìn có vẻ…Hoàn toàn đúng là giống đồ tình nhân.Vừa xuống lầu, Bạch Trạm đã ngẩng lên nhìn sang.Anh ta chủ động bước lên đón, quan sát tôi một lượt, lập tức cong… khóe môi.Nhìn có vẻ tên này rất hài lòng về trang phục hôm nay của tôi.“Đi thôi, dẫn em đi ăn sáng.”Nói xong, Bạch Trạm đưa tay đến trước mặt tôi.Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy anh ta hơi nhíu mày: “Nếu là hẹn hò, dù sao cũng phải giống với hẹn hò.”Tôi không phản bác, sau khi yên lặng một chút, bèn đưa tay ra.Tay trong tay, vẫn là mười ngón tay đan vào nhau.Sặc.Cách thức mà Bạch Trạm hẹn hò càng khiến tôi nghi ngờ về danh tiếng tổ sư gia của anh ta.Không thể không nói, lúc tôi và Bạch Trạm tay trong tay đi ở trong sân trường thu hút rất nhiều ánh nhìn, thậm chí khi đi còn nghe thấy được tiếng chụp hình.Khi nghe được tiếng chup hình đó lần hai, tôi không nhịn được nhìn theo hướng đó, thấy một nam sinh cất điện thoại chạy chối chết.Bạch Trạm nhìn theo ánh mắt của tôi: “Để ý à?”Nói xong, anh lại bổ sung: “Nếu ngại, để tôi xử lý.”“Không cần.”Tôi lắc đầu, lập tức thu hồi ánh mắt: “Tôi chỉ đang nghĩ là, sợ rằng những người bầu chọn cho tôi là “top 3 trap girl” sẽ bị tức chết mất.”Những bình luận này, đủ thể loại, tất cả đều tấn công chửi bới ba sinh viên nữ chúng tôi.Tất nhiên là mắng tôi là nhiều nhất.Ngay cả Nghiêm Háchh cũng lắc đầu khen tôi tinh thần mạnh mẽ.Nhưng mà tôi thật sự không thèm để ý, trong mắt tôi, những người bình luận mắng chửi này hơn một nửa vì “chua xót”.Những sinh viên nam thì chua xót vì không thể có được, sinh viên nữ thì vì ghen tỵ nên chua xót.Bạch Trạm cười nhẹ, nắm tay tôi chặt hơn một chút: “Đúng lúc anh cũng không để ý.”Dứt lời, anh ta dẫn tôi đi thẳng.Tôi cho rằng cách thức tổ sư gia tán gái sẽ không giống người thường, nhưng mà cũng đúng là tôi không thể tưởng tượng được.Anh ta đưa tôi đến khu vui chơi.Hơn nữa anh ta còn dẫn theo tôi, chơi mỗi trò chơi một lượt.Thậm chí bao gồm cả mấy trò chơi thiếu nhi.Trò chơi “thác nước dũng cảm” dành cho trẻ em, hai chúng tôi ngồi giữa một đám các bạn nhỏ.Khác với mỗi người lớn đều dẫn theo một bạn nhỏ, còn chúng tôi, thì Bạch Trạm lại nắm chặt lấy tay tôi.Dù lòng tôi có mạnh mẽ thì lúc này cũng không cứng rắn nổi.Bạch Trạm vậy mà ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, nhận lấy ánh mắt của những người đi ngang qua, anh ta còn giơ tay lên quay tôi vào lòng, dán sát bên tai tôi hỏi:“Lâm Tang Vãn, em không nhận ra là như vậy rất lãng mạn sao?”Một tay tôi đỡ trán, vẫn cảm thấy hai chúng tôi như vậy có vẻ hơi ngốc: “Lãng mạn… cái rắm.”Nhưng mà…Khoảnh khắc mà thác nước siết chảy xuống kia, xung quanh ngập tràn tiếng cười và tiếng kêu sợ hãi của các bạn nhỏ, tôi lơ đãng quay đầu, bắt gặp gò má mỉm cười của Bạch Trạm.Có vẻ như ngày hôm nay anh ta rất vui.Hôm nay ánh nắng rất đẹp, chiếu vào đuôi mày khóe mắt anh, tô thêm vài phần tình cảm ấm áp.Trong khoảnh khắc đó, hình như đáy lòng tôi âm thầm bị kích thích.Tôi run sợ vài giây, lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu đi không dám nhìn anh ta nữa.Tôi không hiểu.Đã yêu đương nhiều lần như vậy, đến quán bar nhiều lần như vậy, cũng có nhiều hành động ướt át trước mặt người khác, nhưng mà tôi lại bị một trò chơi trẻ con ngây thơ làm rung động.Chuyện này không khoa học.Mà chút rung động này lại còn kéo dài đến cả trò chơi cuối cùng.Bạch Trạm nắm lấy cổ tay của tôi, còn lòng tôi lại không yên, nên hụt chân, cả người sắp ngã xuống.May là Bạch Trạm phản ứng rất nhanh, nắm lấy lưng tôi kéo tôi vào lòng.Bên tai là tiếng tim đập của anh ta.Bạch Trạm dừng lại hai giây, lập tức buông ra.Anh ta cười khẽ bên tai tôi: “Lâm Tang Vãn, là em chủ động lao vào lòng tôi.”Nói xong, anh ta lại nắm tay tôi, đến chỗ trò xe cáp treo khác.Trò này được biết đến là nơi có trò tàu lượn siêu tốc cao nhất tỉnh tôi, có hơi kích thích, tôi hơi động lòng.Nhưng mà lúc ngồi vào chỗ chờ nhân viên thắt giây an toàn, Bạch Trạm lại cực kỳ yên lặng, không nói lời nào.Tôi quay đầu liếc anh ta một cái, nhíu mày: “Sao vậy, sợ à?”Ngoài dự đoán, Bạch Trạm rất thoải mái thừa nhận, anh ta cười cười, đến lúc này tôi mới nhận ra mặt anh ta hơi tái.“Ừm, tôi sợ độ cao, rất nghiêm trọng.”Tôi hơi ngẩn ra, định túm anh ta xuống dưới lại bị Bạch Trạm ngăn lại.Anh ta nhìn thẳng vào tôi, giọng nói rất nhỏ, lại cực kỳ kiên quyết: “Lâm Tang Vãn, từ nhỏ tôi đã rất sợ độ cao, không sợ em cười, trước giờ tôi chưa từng dám nhìn từ cửa sổ tầng cao xuống dưới, nhưng mà…”Bạch Trạm ngân dài câu nói, thấp giọng nói: “Nếu như hôm nay anh chơi với em tất cả những trò chơi này, em sẽ đồng ý làm bạn gái anh, được chứ?”Tôi giật mình, nhân viên đã đến thắt dây an toàn xong cho chúng tôi.Nhìn ánh mắt của anh ta, tôi khẽ cười: “Bạch Trạm, chiêu này, hẳn là anh đã dùng với rất nhiều cô gái rồi đúng không?”“Nếu như anh nói, em là người đầu tiên thì sao?”Tôi nhún nhún vai: “Tôi không tin lắm.”Tiếng chuông bắt đầu đã vang lên, Bạch Trạm đưa tay sang đây, nắm chặt lòng bàn tay tôi, sau đó cười khẽ: “Bình thường thì những lời nói mà người khác không tin, đều là lời nói thật.”Lúc đang nói chuyện, tàu lượn từ từ di chuyển, tôi không phản bác, tôi cũng đã từng nghe mấy lý thuyết kỳ quái này của anh ta.Tên này không chỉ có một gương mặt xuất sắc, lại còn có một cái miệng khua môi múa mép.Nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của anh ta ban nãy, tôi lo lắng nhìn anh ta một cái, nhưng mà đã không kịp nữa, tàu lượn đã đi lên rồi.Tôi hơi căng thẳng, không tự chủ cầm tay anh ta.Lúc đến chỗ cao nhất, thoáng dừng vài dây, Bạch Trạm bỗng nắm chặt tay tôi, quay đầu nhìn tôi:“Lâm Tang Vãn, anh nói là anh nghiêm túc, em có tin không?”Tôi ngẩn ra.Chưa kịp trả lời thì tàu lượn bỗng vọt xuống.Xung quanh đầy tiếng hét chói tai, tôi loạng choạng, lại không thể kêu lên, tôi nhắm chặt mắt, khoảnh khắc đó trong đầu tôi lại hiện lên một bức tránh.Là trước căn nhà ma lúc đó, Bạch Trạm cầm điếu thuốc nhìn tôi, gương mặt mỉm cười:“Tôi muốn nói là, nếu lần này thật sự rung động thì sao?”Hai lần hỏi, tuy khác nhau, nhưng mà ý nghĩa lại không khác lắm.Bên tai là tiếng gió gào thét, tiếng hét chói tai, tôi mở mắt, vốn hơi lo lắng cho tình trạng của Bạch Trạm, vừa quay đầu lại đúng lúc đối diện với ánh mắt anh.Một tay anh đặt trên giây an toàn, tay kia siết chặt lấy tay tôi, mặt bỗng trắng bệch, nhìn thẳng vào tôi.Một chiếc tàu lượn siêu tốc bình thường lại khiến anh như vướng phải giây phút yêu đương sinh tử.Trên tàu lượn mấy phút, Bạch Trạm vẫn yên lặng nhìn tôi, trừ sắc mặt hơi trắng hơn, thậm chí tôi còn không hề thấy sự căng thẳng trên gương mặt đó.Nhưng mà khoảnh khắc tàu lượn từ từ dừng lại kia, tôi lại nghe thấy tiếng thở phào cực nhỏ của anh.Tôi rút tay lại, nguýt anh một cái: “Chơi tàu lượn thôi mà, anh nhìn tôi suốt làm gì?”“Giảm căng thẳng đó.”Đúng lúc nhân viên đi sang cởi dây an toàn cho chúng tôi, nhân viên còn chưa đi, Bạch Trạm đã nói tiếp:“Nhìn em, luôn cảm thấy trong lòng cực kỳ bình tĩnh, cũng không còn sợ như vậy nữa.”Tôi không muốn sến súa với anh trong trường hợp này, bèn giục anh nhanh đi xuống, nhưng mà Bạch Trạm lại xoa xoa mũi, vẫy vẫy tay với tôi.Tôi nhíu mày lại, chồm người qua.Thấy Bạch Trạm thấp giọng nói bên tai tôi: “Đỡ anh, chân tê quá.”“…”Gì mà chân tê, rõ ràng là mềm oặt.Tôi dở khóc dở cười, nhưng mà vẫn đỡ anh xuống, tên này nói sợ độ cao cũng không phải là giả, mãi đến khi tàu lượn hạ xuống tôi mới nhìn rõ mặt anh, đúng là trắng hơn bình thường mấy lần.Tôi nhíu mày, đi đến bên cạnh mua cho anh chai nước: “Anh còn được không?”Bạch Trạm nhận lấy nước uống hai hơp, sau đó nở nụ cười:“Em cũng hỏi như vậy rồi, anh lại bảo không được sao? Tất nhiên là không.”Nói xong, Bạch Trạm cầm bình nước nhét vào trong túi áo khoác, sau đó dắt tay tôi đi xuống dưới: “Đi thôi, đã đồng ý với anh, chỉ cần hôm nay anh chơi với em tất cả các trò chơi, sẽ làm bạn gái anh.”Tôi yên lặng một chút, không phản đối.Tên Bạch Trạm này thật sự nói lời giữ lời, thật sự chơi cùng tôi tất cả các trò chơi.Bao gồm cả một số trò kích thích như Frisbee, thuyền rung lắc…Lúc chơi xong những trò này, Bạch Trạm người cũng như tên, mặt trắng như trang giấy.Tôi không đành lòng, lúc chơi bảo dừng mấy lần, anh ta lại không chịu.Tên này cực kỳ bướng bỉnh, dù tôi nói thế nào, anh cũng đều cắn chết một câu:“Chơi xong những trò chơi này, em sẽ làm bạn gái anh.”Tôi dở khóc dở cười, đây đâu giống tổ sư gia nổi tiếng ở đại học A, càng không giống một người có kinh nghiệm yêu đương, chỉ giống một tên cứng đầu, xông thẳng về phía trước.Đến khi những trò chơi này đều kết thúc, chúng tôi nhìn bản đồ đầy dấu gạch đỏ, chỉ còn mỗi hai trò chơi: Ngựa gỗ và vòng đu quay.Hai cái trò này, lúc đi ngang qua đều bị Bạch Trạm cố gắng lướt qua.Bạch Trạm cất bản đồ đi, cầm lấy tay tôi: “Đi thôi, quay ngựa gỗ.”Tôi không từ chối, đi theo sau anh.Rất nhiều người chơi trò này, hơn nửa là trẻ em hoặc cặp đôi.Tôi và Bạch Trạm chọn hai vị trí gần nhau, anh con ngựa trắng, tôi là con màu hồng nhạt.Nhạc vang lên, đám trẻ bắt đầu phấn khởi, nhưng mà nhóm các cặp đôi thì phần lớn là nam chụp ảnh cho nữ.Bầu không khí ấm áp lại hơi lãng mạn.Một tay tôi đặt lên tay vịn, nhìn những người xung quanh, thật ra trong đầu tôi cảm thấy chuyện này có vẻ ngây thơ, nhưng mà nhìn những cặp đôi xung quanh đều có vẻ như rất ngọt ngào.Bỗng anh mắt hơi dừng lại, nhìn Bạch Trạm bên cạnh mình.Anh yên lặng nhìn tôi, gương mặt vốn trắng bệch đã đỡ hơn nhiều, môi hơi cong cong cười cười.Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, anh mở miệng, giọng nói trong trẻo êm tai: “Lâm Tang Vãn, biết tại sao lần hẹn hò đầu tiên, anh lại dẫn em đến đây không?”Tôi lắc đầu.Đây cũng là thắc mắc ban đầu của tôi.Anh chọn địa điểm hẹn hò là trung tâm thương mại, nhà hàng, quán bar, thậm chí là khách sạn tôi cũng không ngạc nhiên, nhưng mà đúng là tôi không ngờ đến anh sẽ chọn khu trò chơi.Thành thật mà nói, lần trước khi tôi đến đây hình như vẫn còn là lúc học cấp hai.Bạch Trạm khẽ cười.“Bởi vì anh cảm giác câu nói này rất đúng, nếu cô ấy mới bước vào đời, hãy đưa cô ấy đi ngắm thế gian phồn hoa, nếu như tâm hồn cô ấy đã tang thương, hãy đưa cô ấy đi chơi ngựa gỗ.”Tôi yên lặng một chút, phản bác: “Anh mới tang thương.”Bạch Trạm có vẻ bị tôi chọc cười.“Chỉ là anh cảm thấy, em đã trải qua hết những kích thích tầm thường, có lẽ là nơi như thế này có thể khiến em rung động.”“Anh biết, có rất nhiều chàng trai mời em ăn cơm, dẫn em đi bar, mời xem phim, chỉ cần e đồng ý, cũng sẽ có rất nhiều chàng trai đứng xếp hàng mời em uống rượu, anh cũng vậy, có rất nhiều cô gái mời anh những chuyện này, nhưng mà, đến khu vui chơi với con gái, đây là lần đầu tiên của anh, anh tin rằng, chắc là cũng là lần đầu của em.”Tôi không lên tiếng trả lời.Bởi vì anh nói đúng, đúng là lần đầu tiên, thật ra số lần tôi đến đây cũng không gọi là nhiều, có vài lần đều là lúc còn đi học đến cùng ba mẹ.Hơn nữa, mấy điều anh nói thật ra cũng đúng.Tôi gặp quá nhiều chàng trai thật lòng hoặc nịnh nọt tỏ tình, nhưng mà lúc nào cũng là những chuyện bình thường: ăn, hoa hồng, uống rượu, đi bar!Ngay cả ông chú tình cũ đã từng “qua ngàn bụi hoa” kia, cách theo đuổi con gái cũng chỉ đơn giản là: Quẹt thẻ, ăn, chuyển khoản và tặng quà, hoặc là lúc đang ăn cơm giả vờ vô tình kể về những sự tích huy hoàng tuổi trẻ của mình, muốn dựa vào đó để thu phục sự kính nể của những cô gái với chú ta.Đều quá nhàm chán.So với những chuyện này, hôm nay Bạch Trạm đúng là càng khiến tôi rung động hơn, từ đầu đến cuối, anh cũng chưa dùng trò trêu chọc gì, cũng không có những toan tính bình thường của trap boy.Từ đầu đến cuối anh chỉ là một chàng trai vô cùng chân thành ngây thơ nhiệt tình.Yên lặng một lát, mãi đến khi âm nhạc kết thúc, ngựa gỗ chậm rãi dừng lại, tất cả mọi người bắt đầu đi rồi, tôi mới xuống ngựa gỗ, nhìn anh sâu xa:“Bạch Trạm, em chưa từng bị trai đá, mong là anh đừng phá kỷ lục của em.”Anh nở nụ cười, nắm tay tôi hòa vào dòng người.“Đúng lúc, anh cũng chưa từng bị gái đá. Nhưng mà, nếu như có một ngày anh bị phá kỷ lục, cũng là vì em.”