Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Tang Du Phi Vãn Chương 19: Chương Cuối

Chương 19: Chương Cuối

8:45 chiều – 29/05/2024

Lúc đó tin tôi và Bạch Trạm ở bên nhau gây chấn động đại học A.

Mỗi người nói một nẻo, có người không để ý, cũng có người ác ý, có người điên cuồng ủng hộ, nhưng mà…

Đa số mọi người không đánh giá cao.

Nghĩ cũng đúng, trap boy và trap girl ở bên nhau, ai sẽ tin cặp đôi này sẽ dài lâu?

Thật ra, ngay cả bản thân tôi cũng không có lòng tin về chuyện tình cảm này.

Chỉ có hai người từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng không hề nghi ngờ chuyện tình cảm này của chúng tôi: Một là Bạch Trạm, một người khác, cũng là thanh mai trúc mã của tôi, Nghiêm Háchh.

Tên này vốn không phải người nghiêm túc, lúc biết tôi và Bạch Trạm ở bên nhau, cực kỳ bình tĩnh đến bất ngờ.

Khi tôi và Bạch Trạm tay trong tay xuất hiện trước mặt cậu ấy, cậu ấy chỉ cực kỳ bình tĩnh à một cái, cũng tặng thêm một câu: “Sớm đã đoán được.”

Nhớ rõ đêm đó, chúng tôi uống rất nhiều rượu, Nghiêm Háchh đánh giá chúng tôi, mạnh miệng nói: “Thật ra… mình đã sớm đoán được hai người các cậu sẽ ở bên nhau.”

“Vì sao?” Câu này là tôi hỏi.

Bởi vì tôi đã quen nhiều bạn trai như vậy, Nghiêm Háchh cũng chưa từng đưa ra ý kiến gì, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ dẫn bạn trai ra ngoài chơi, nhưng Nghiêm Háchh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, thậm chí hầu như còn không nói gì nhiều với họ.

Sau đó tôi cũng đã hỏi Nghiêm Háchh lý do, câu trả lời của cậu ta rất đơn giản: “Vì biết những tên đó đều là khách qua đường, có lẽ là mình sẽ không gặp lại lần hai.”

Nhưng mà cậu ta lại không đánh giá Bạch Trạm như vậy.

Đôi mắt lờ đờ vì say của cậu ta quan sát Bạch Trạm một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, nặng nề vỗ vai anh một cái: “Chăm sóc tốt cho Tang Vãn, nếu không, chúng tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu.”

Trong lòng ba người chúng tôi đều hiểu rõ người khác trong chữ “chúng tôi” kia là ai.

Vẻ mặt Bạch Trạm thản nhiên, anh quay đầu liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt hết sức chắc chắn:

“Yên tâm, nếu như có một ngày tôi phản bội Tang Vãn, hai người có thể mang dao đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”

Lúc tôi và Bạch Trạm nhìn nhau, Nghiêm Háchh ở bên cạnh bỗng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh của mình thua anh ta cũng không thiệt thòi. Từ ánh mắt Bạch Trạm nhìn cậu là có thể nhận ra, mình không nhìn lầm cậu ta.”

Mà Ôn Kỳ, sau khi tôi và Bạch Trạm yêu nhau một tháng thì lại ra nước ngoài.

Trước đây anh vốn bỏ qua cơ hội phát triển ở nước ngoài quay về nước, bây giờ lúc định về, bên phía nước ngoài lập tức tăng lương và đãi ngộ cho anh.

Trước khi Ôn Kỳ đi, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm.

Không có mấy người, chỉ có tôi và Bạch Trạm, Nghiêm Háchh, Ôn Kỳ và… Chu Mộ.

Không biết từ bao giờ Chu Mộ và Ôn Kỳ đã trở thành bạn bè, quan hệ cũng có vẻ không tệ lắm.

Trên bàn rượu, ánh mắt tôi và Ôn Kỳ giao nhau mấy lần, anh đều khẽ cười, vẻ mặt dịu dàng hệt như trước.

Mà ánh mắt anh nhìn Bạch Trạm cũng không có sự đối địch và tức giận như tôi tưởng.

Trái lại, vẻ mặt anh vẫn dịu dàng như thường, hai người nhìn nhau, anh còn khẽ gật đầu, Bạch Trạm cũng thế.

Tiệc tàn, tâm trạng mọi người cũng không vui lắm, ra nước ngoài cũng không phải ra đi tỉnh khác, cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp nhau, hơn nữa-

Dựa vào những gì mà tôi hiểu Ôn Kỳ, ngày sau, sợ là sẽ càng ít khi quay về.

Trừ khi anh ở nước ngoài đã buông bỏ, cởi được nút thắt, hoặc là gặp một cô gái phù hợp khác.

Nhưng mà điều khiến chúng tôi bất ngờ là trên bàn rượu lại có người say.

Gần như là say bất tỉnh nhân sự.

Là Chu Mộ.

Sau khi cậu uống say xong cũng không khóc không làm loạn, người từng được tôi nhận định là em trai khóa dưới kiêu căng – “cục xương khó gặm”, sau khi gục xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt lã chã rơi.

Chúng tôi thấy vậy, có hoảng hốt hơn nữa cũng không biết nói gì.

Cuối cùng Ôn Kỳ bước đến vỗ vỗ vai cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, mặc kệ trước đó làm thế nào trở thành bạn, dù sao cũng là bạn bè, đợi lúc cậu đám cưới, tôi sẽ về dự.”

Dứt lời, một lúc lâu, Chu Mộ vốn đã say đến mềm oặt cuối cùng từ từ mở mắt ra.

“Chó hoang nhỏ” ngày trước lúc này mở to đôi mắt ướt át nhìn anh, mắt đỏ bừng:

“Được.”

Cậu khàn giọng nói: “Đợi lúc em kết hôn, nhất định sẽ phát cho anh một tấm thiệp mời.”

Ôn Kỳ cười: “Được, anh ở nước ngoài chờ thiệp mời của em.”

Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng ra sân bay tiễn Ôn Kỳ.

Chúng tôi có năm người, lái hai chiếc xe, Ôn Kỳ lái một chiếc, Bạch Trạm một chiếc.

Tôi vốn định lên xe của Bạch Trạm, anh lại xoa nhẹ đầu tôi: “Anh ấy có chuyện muốn nói với mọi người, mọi người cùng ngồi chung xe đi.”

Tôi chần chừ một lúc, thật ra tôi cũng có mấy câu muốn nói với Ôn Kỳ, nhưng mà tôi sợ Bạch Trạm hiểu lầm.

Nhưng mà có vẻ người này liếc mắt là có thể đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, bàn tay đặt trên vai tôi siết chặt hơn vài phần, khẽ cười: “Yên tâm, anh không dễ giận như vậy, gặp ở sân bay.”

Nói xong Bạch Trạm xuống gọi Nghiêm Háchh đỡ Chu Mộ đã say khướt lên xe mình.

Tôi thì ngồi ở ghế lái cạnh Ôn Kỳ.

Thấy tôi mở cửa xe, đầu tiên Ôn Kỳ hơi ngẩn ra, sau đó hỏi: “Bạch Trạm bảo em đến sao?”

Tôi gật đầu.

Ôn Kỳ cười: “Cảm ơn cậu ta giúp anh.”

Tôi lên xe, thắt dây an toàn, Ôn Kỳ đi theo sau Bạch Trạm hướng đến sân bay.

Một lúc lâu sau, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chúng tôi đều không nói gì.

Sau đó Ôn Kỳ mở nhạc trên xe, có lẽ là tiếng nhạc quá thư giãn, tâm trạng tôi mới dần dần bình tĩnh lại.

Đợi khi dừng đèn đỏ, anh quay đầu liếc mắt nhìn tôi: “Thật ra, trong lòng anh hiểu rõ, sự lựa chọn của em là đúng đắn.”

Tôi yên lặng.

Thật ra tôi cũng đồng ý với câu này.

Trước đây tất cả mọi người không đánh giá cao Bạch Trạm, thật ra là thời gian đã chứng minh, lựa chọn của tôi không sai.

“Anh Ôn Kỳ, thật ra, bàn về mọi điều kiện, Bạch Trạm không xuất sắc bằng anh.”

Đây là lời nói thật, từ các góc độ thì Ôn Kỳ là một người cực kỳ ưu tú.

Từ nhỏ thành tích của anh đều là đứng đầu trường, quan hệ cũng rất rộng, thiên văn địa lý không gì anh không biết, cầm kỳ thi họa không gì làm khó được anh, anh có vẻ là “con nhà người ta” từ bé.

Câu tiếp theo tôi còn chưa kịp nói đã bị Ôn Kỳ ngắt lời, anh quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh: “Nhưng mà trong chuyện tình cảm, xuất sắc hay không và có thích hay không thật sự không tỷ lệ thuận.”

Đây cũng là điều tôi muốn nói.

Có lẽ với người khác thì mọi mặt của Bạch Trạm không bằng Ôn Kỳ, nhưng mà đúng là anh phù hợp với tôi hơn.

Ở bên anh, thoải mái, tự tại, lại yêu nhau.

Câu này tôi không nói ra, Ôn Kỳ cũng hiểu, anh nói trước tôi, khẽ cười: “Thật ra anh cũng không phải không áy náy, ngày trước hẹn hò đó nói là tỏ tình, nhưng mà lại như một kiểu bắt ép.”

“Dựa vào lợi thế tình cảm gom góp nhiều năm giữa chúng ta, bắt ép em đồng ý, khiến em không đành lòng từ chối anh.”

Tôi quay đầu nhìn anh, thấy Ôn Kỳ một tay lái xe, tay kia đặt ở khóe môi vuốt nhẹ, môi hơi cong lên vẻ châm chọc.

“Tang Vãn, anh vẫn luôn cho là em quen nhiều bạn trai như vậy là vì chưa trưởng thành, thậm chí anh còn cho là em không tỉnh táo trong chuyện tình cảm, nên lúc đầu anh ép buộc bỏ tình, muốn để em vì lo lắng mà thỏa hiệp, nhưng mà sau đó anh lại nhận ra, người không tỉnh táo trong chuyện tình cảm không phải là em.”

Từ đầu đến cuối tôi không nói gì, trong xe đều là giọng của Ôn Kỳ, dịu dàng trầm thấp.

“Trước đây anh luôn nói sẽ để em lựa chọn, nhưng mà lúc nào cũng ép buộc. Thật ra sau này nghĩ lại, đó hẳn là chuyện mà đời này anh hối hận nhất.”

Tôi nghe vậy thì cười: “Trước đó anh còn nói, chuyện đời này hối hận nhất là trước đây không đồng ý lời tỏ tình của em.”

Ôn Kỳ cũng cười, bầu không khí thoải mái hơn: “Con người ấy mà, nói chung là phải thay đổi, bây giờ ngẫm lại, trước đây anh ép em hẹn hò với anh một ngày là chuyện anh hối hận nhất, thật ra trước khi hẹn hò, anh đã biết kết quả là gì.”

Phía trước kẹt xe, Ôn Kỳ dừng xe lại sau dòng xe.

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rất sâu xa.

“Nếu như lúc đầu anh không xúc động tỏ tình, cũng không định ra việc hẹn hò một ngày, có phải là bây giờ chúng ta vẫn có thể làm bạn không?”

Từ đầu đến cuối tôi vẫn nhìn vào mắt anh, sau đó cười cười:

“Mặc dù không có nếu như, nhưng bây giờ chúng ta vẫn là bạn, sau này cũng vậy, với em thì anh và Nghiêm Háchh là những người bạn quan trọng nhất, mãi mãi như người thân.”

Sau khi nhìn nhau mấy giây, Ôn Kỳ nở nụ cười.

“Bạch Trạm rất tốt, có thể nhận ra được lúc em ở bên cậu ta, trong đôi mắt em có ánh sáng, cũng rất thỏa mãn.”

Hơi ngừng lại, Ôn Kỳ nhẹ giọng nói: “Đời này không dài, làm chuyện có thể khiến bản thân vui, lựa chọn người có thể khiến em vui vẻ, mãi mãi là lựa chọn đúng.”

Tôi gật đầu không nói gì.

Đúng lúc này xe đằng trước di chuyển, Ôn Kỳ cũng lái xe đi.

Sau đó trên đường, chúng tôi nói vài ba câu chuyện quá khứ, ví dụ như lúc tôi đi học có ai nhờ tôi đưa thư tình cho Ôn Kỳ, ví dụ như hồi xưa tôi ngủ trên xe buýt chảy nước miếng ướt áo của Nghiêm Háchh và Ôn Kỳ….

Chốc lát sau, xe đã dừng ở bãi đậu xe sân bay.

Ôn Kỳ tháo dây an toàn, quay đầu nhìn tôi: “Xuống xe nào.”

“Vâng.”

Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý về việc Ôn Kỳ đi, nhưng mà đến lúc này rồi tôi vẫn cảm thấy mũi cay cay.

Xuống xe, vào sân bay.

Ôn Kỳ gửi hành lý, chúng tôi dừng trước nơi soát vé.

Chu Mộ cũng loạng choạng đi cùng.

Ôn Kỳ dừng lại, ánh mắt đảo qua chúng tôi, cuối cùng nhìn tôi.

Anh khẽ cười: “Tiễn đến đây thôi, anh chỉ ra nước ngoài làm việc, cũng đâu phải là không quay về.”

Nhưng mà mũi tôi lại cay xè, không nhịn được dặn: “Anh Ôn Kỳ, ở nước ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu như muốn ăn đồ ăn gì ở bên này thì cứ nói với bọn em, em và Nghiêm Háchh sẽ gửi cho anh.”

“Cả em nữa.”

Hôm nay Chu Mộ uống không ít, khàn giọng nói thêm.

“Được, cảm ơn mấy đứa trước.”

Ôn Kỳ đáp lời, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, anh làm kiểm tra vé.”

Nói xong anh bắt đầu ôm từ Nghiêm Háchh, ôm mỗi người một cái.

Nghiêm Háchh cố ý cười ha ha vỗ vai anh: “Được rồi anh à, từ lúc nào anh lại a vẻ thế chứ, buồn nôn quá.”

Ôn Kỳ cười cười: “Sống cho tốt vào, đừng chơi bời nữa, đợi sau này anh về, dẫn bạn gái đến gặp anh.”

Nghiêm Háchh lập tức đổi vẻ mặt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Đã biết, anh yên tâm.”

Sau đó là Chu Mộ.

Cậu ta và Ôn Kỳ nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười.

Rõ ràng thân phận lúc quen biết nhau là tình địch, cuối cùng lại ôm nhau như bạn bè bình thường.

Sau đó là Bạch Trạm.

Ôn Kỳ và Bạch Trạm hai người đứng đối diện nhau, chiều cao gần bằng nhau, nhìn nhau một lát, Ôn Kỳ cười cười: “Chăm sóc tốt cho Tang Vãn.”

“Em biết rồi.”

Bạch Trạm đưa tay ra lịch sự ôm một cái: “Bảo trọng.”

Cuối cùng là tôi.

Ôn Kỳ đi đến trước mặt tôi, giang tay ra.

Mũi tôi cay cay, đón lấy.

Ôn Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, hai tay vỗ nhẹ trên lưng, nhanh chóng buông ra.

“Lâm Tang Vãn.”

Anh khẽ gọi, trong trí nhớ của tôi thì đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ tên tôi.

“Nhớ là làm cho mình hài lòng luôn là chuyện quan trọng nhất, chăm sóc bản thân cho tốt.”

Tôi gật đầu, lại không thể nói được chữ nào.

Ôn Kỳ nhanh chóng rút tay lại, lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn tôi chuyển sang nhìn mọi người.

“Được rồi, anh đi đây.”

Vẫy tay tạm biệt, xoay người đi.

Để lại bọn tôi ở đằng sau hai mắt ửng đỏ.

Mãi đến khi bóng dáng của Ôn Kỳ biến mất ở lối kiểm vé, Bạch Trạm mới đi đến vỗ vỗ vai tôi.

“Đi thôi, chúng ta đi về.”

Tôi gật đầu, đang định kéo Nghiêm Háchh, vừa quay đầu lại thấy Chu Mộ lặng lẽ nhìn về phía lối đi, vẻ mặt không có biểu cảm gì.

Nghiêm Háchh vỗ vỗ vai cậu ta: “Đi, mời cậu uống rượu.”

Yên lặng một lát, Chu Mộ cười cười: “Được.”

Chúng tôi xoay người đi về, tôi và Bạch Trạm đi chung một chiếc xe, Nghiêm Háchh và Chu Mộ đi chung một chiếc xe.

Trên đường về, tôi nhìn cảnh ngoài cửa sổ không khỏi cảm thán.

Đúng là thế đời khó lường mà, chỉ cách đây không lâu tôi vẫn là một cô gái bám lấy các chàng trai, vừa thoáng chốc bên cạnh đã có một người yêu tổ sư gia.

Đang âm thầm cảm thán, Bạch Trạm bên cạnh bỗng lên tiếng.

Người nào đó thoáng bốc mùi chua: “Nghĩ gì mà ngẩn ra thế, sao vậy, không nỡ…”

Tôi quay đầu, thấy một tay Bạch Trạm lái xe, một tay kia siết cằm tôi một cái.

Tên này cố ý nhìn về phía trước, khóe môi lại hơi cong cong.

Rõ ràng là ghen, lại cứ muốn giả vờ nghiêm túc, khoảnh khắc tôi quay đầu lại kia, rõ ràng người anh căng cứng.

Tôi nhịn không được cong môi, cố ý chọc giận anh: “Đúng vậy, thật là nhớ anh Ôn Kỳ…”

Bạch Trạm vẫn không nói gì, bàn tay lái xe siết chặt.

“Lâm Tang Vãn.”

Ngừng một lát, anh mới rầu rĩ lên tiếng: “Chuyện này đùa không vui.”

Tôi quay đầu, thấy hai tay anh siết chặt tay lái, khóe môi như nặng nề hơn.

Có vẻ như là thật sự ghen.

Đúng lúc này đằng trước lại kẹt xe.

Bạch Trạm vừa dừng xe lại tôi đã sát lại.

Hừ.

Tên này không thèm nhìn tôi, môi mím rất chặt.

Lại còn có hơi… đáng yêu.

Tôi khoác tay anh, nhíu mày cười với anh: “Giận à?”

Bạch Trạm quay đầu đi, hừ một tiếng.

Tôi xít lại gần hơn: “Ghen à?”

Bạch Trạm cũng không nói gì.

Hai tay tôi xoay mặt anh lại buộc anh nhìn mình: “Bạch Trạm… ờm…”

Vừa mới gọi một tiếng đã bị cưỡng hôn rồi.

Một tay của Bạch Trạm để sau đầu tôi, dần dần hôn sâu.

Mãi đến khi xe đằng trước dần di chuyển, anh mới chịu buông, lái xe, quay đầu liếc mắt nhìn tôi.

“Lâm Tang Vãn, lần sau không được như vậy nữa.”

“Có ý gì?”

Tôi không hiểu.

Xe chạy, giữa tiếng động cơ êm ru, giọng của Bạch Trạm vang lên: “Sau này không được đỏ mắt vì người con trai khác.”

Tôi ngồi lại vị trí của mình, quay đầu nhìn ra cửa sổ, khóe môi không nhịn được cong lên.

“Được.

Gì mà tổ sư gia yêu đương chứ, rõ ràng là một anh trai giấm chua…

(HOÀN CHÍNH VĂN)