Không thân mật thành công. Hàng Tuyên một mực tiếc nuối đến lúc đi ngủ, chìm đắm trong vòng tay ôm ấp một giấc đến sáng, vừa mở mắt ra lại tiếp tục tiếc nuối. Trì Uyên còn đang mơ màng đánh răng. Hàng Tuyên còn mặc tạp dề từ nhà bếp chạy đến, chen vào trước mặt Trì Uyên, tự ép mình vào giữa Trì Uyên và bồn rửa mặt. “Mắt em hết sưng rồi.” Hàng Tuyên nhón chân để Trì Uyên nhìn rõ. Trì Uyên ngậm một miệng bọt từ kem đánh răng mùi bạc hà, cay đến đầu lưỡi cũng tê rần. Hắn cố ý nâng cằm Hàng Tuyên lên, híp mắt nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy bàn chải đánh răng ra, cúi đầu hôn lên gương mặt bảo bối của hắn, còn để lại một đống bọt trên đó. Hàng Tuyên không chịu thua, đứng sang một bên truy vấn, “Bây giờ em đã đẹp chưa?” Cơn buồn ngủ của Trì Uyên đã bị cậu mài sạch rồi. Trì Uyên súc miệng xong thì rửa mặt, thấy cậu vẫn còn mở to mắt nhìn mình chằm chằm, cười nói, “Anh sẽ thật lòng chê em xấu sao?” Nói xong lấy khăn lông xuống lau đi đống bọt dính trên má cậu, “Có ngốc hay không?” Hàng Tuyên dùng cặp mắt buồn bã nhìn hắn, “Tối hôm qua anh chê em xấu…” Trì Uyên nhớ ra người này đã từng nói với mình “Anh đừng gạt em mà, em đều sẽ tưởng thật đó”, quả nhiên cái gì cũng xem là thật. Hắn ôm lấy Hàng Tuyên từ phía sau, hai người lắc lắc lư lư đi vào phòng bếp, lại nhét xẻng vào tay cậu. “Với cái tướng của em á hả, uống say rồi ít nhất cũng phải qua hai ba ngày sau mới hết khó chịu không phải sao?” Hàng Tuyên lật trứng lại, lòng đỏ mềm mại đàn hồi cùng viền lòng trắng được chiên vàng ươm, nhìn là chảy nư.ớc miếng. Tiếc nuối của cậu đã bị ngọt ngào nuốt trọn, lẩm bẩm, “Vậy ra chỉ là do anh lo em khó chịu, thật không phải chê em xấu có đúng không?” Trì Uyên nghiêng đầu, mũi cạ vào vành tai non mềm của Hàng Tuyên, lại in xuống một nụ hôn lên cổ cậu. Hắn nỉ non, “Thật không phải mà.” Sau đó lại bật cười, “Bây giờ em nên tự cầu phúc cho mình đi, đợi anh đến lấy lãi đi.” Hàng Tuyên nghe không hiểu, đầu toàn là dấu chấm hỏi, “Hả?” Trì Uyên đứng thẳng người dậy, xoa đầu cậu, “Có một tên nhóc thối tha, uống say rồi chỉ biết sướng một mình, sướng xong là nhắm chặt mắt lại đi ngủ không quản không lo, để anh tự sinh tự diệt, em nói xem anh có phải đi tìm cậu ấy đòi lại cả vốn lẫn lời không?” Hàng Tuyên ngốc luôn rồi. Một bữa cơm sáng, cáo trắng kèm dưa cải muối và hai miếng trứng khét. Trì Uyên ngồi trước cửa nhà mang giày, do dự nói, “Hôm nay em có kế hoạch gì thế? Phải bắt đầu đi kiếm việc làm rồi sao?” Hàng Tuyên trốn đằng sau tủ ở huyền quan, chỉ hé một con mắt ra nhìn Trì Uyên, “Vẫn chưa biết nữa, để em xem đã, trưa nay sẽ hồi báo tình hình lại với anh.” Trì Uyên nhìn bộ dáng “không muốn bị chọc ghẹo” của cậu là muốn cười, “Hửm? Em sao thế? Qua đây nhanh.” Hàng Tuyên đấu tranh, mặt lại càng đỏ thêm. Trì Uyên đi đến trước mặt cậu, “Cũng không biết là ai, tối qua còn làm nũng ôm lấy anh đòi thân mật, bây giờ biết xấu hổ rồi ha?” Hàng Tuyên căm thù bản thân lúc say rượu! Trì Uyên cảm thán “Ăn hiếp người khác thật quá cmn thú vị” trong lòng, khóe môi câu lên, hỏi, “Ngủ dậy thì có nụ hôn chào buổi sáng, bây giờ anh sắp ra ngoài rồi, không có cho chút gì sao?” Hàng Tuyên bị chọc ghẹo đến xù lông, “Cho cho cho!” Hú xong là nắm lấy cổ tay Trì Uyên dâng miệng lưỡi lên, chưa hôn được mấy cái đã bị đoạt mất quyền chủ động, bị x.oa nắn trong lòng, bị hung dữ cắn xé. Chỉ còn lại một mình Hàng Tuyên ở nhà. Đầu nhỏ cuối cùng cũng có thể hoạt động bình thường rồi, nếu không lúc nào cũng giống như cái máy xông hơi vậy, ngoại trừ phát nhiệt thì là nở ra. Cậu làm tổ trong sofa lười ngoài ban công, lướt điện thoại tìm hiểu về tình hình việc làm ở Diên Lan. Câu nói kia của Hàng Thần cậu vẫn còn nhớ, “Bây giờ đầu bếp hình như kiếm được khá nhiều tiền đó.” Không thì đi tìm xem có nhà hàng quán ăn nào đang tuyển đầu bếp không? Thật ra lòng Hàng Tuyên không vui chút nào, không có hứng thú được, qua loa coi mấy trang tuyển nhân viên trên mạng rồi thoát ra lại. Cả buổi sáng, Hàng Tuyên bị đủ loại chức vụ làm việc trên mạng làm cho hoa mắt chóng mặt, một chút phương hướng cũng không có. Vẫn là nên suy nghĩ phải nấu gì nuôi bạn trai trước đã. Nhưng mọi việc, không có trùng hợp không thành sách. Hàng Tuyên đi ra khỏi siêu thị, đầu còn đang nghĩ “Không thì làm nhân viên thu ngân đi” thì cánh tay lại bị nắm lấy. Là dì cậu gặp trên xe lửa. Người mẹ này rõ ràng rất vui mừng, hỏi thăm mấy câu thì biết được Hàng Tuyên cũng ở gần đây, mắt có thể nói là đang phát sáng, lập tức hỏi Hàng Tuyên có chịu làm gia sư cho con gái bà không. “Không chiếm nhiều thời gian của con đâu, nó cũng đã học lớp 11 rồi, đa số đều ở trong trường thôi, mỗi tối đợi nó học xong lớp tự học về đến nhà, con tới bổ túc cho nó một hai tiếng, chủ nhật lại đến bổ túc nửa ngày, con xem được không?” Hàng Tuyên thụ sủng nhược kinh. Người mẹ đó tiếp tục năn nỉ, “Con gái cô khá thích con đó, đương nhiên dì cũng rất thích, hôm đó con giảng bài cho nó, dì ngồi ở bên nhìn hoài luôn đó, con nói một chút là con gái dì đã hiểu rồi, tốt biết bao. Con bé lệch môn dữ dội lắm, môn Toán học như thế nào cũng không lên nổi, dì gấp quá chừng.” Hàng Tuyên thật sự rất rung động, cậu do dự nói, “Dì đừng gấp, con…” Người mẹ quơ quơ tay, “Dì tìm qua nhiều gia sư rồi, dì sẽ trả tiền cho con theo mặt bằng, một tiếng ba trăm tệ*, trả theo tuần, con thấy sao?” *: 300 tệ ~ 1 triệu vnđ. Hàng Tuyên lặng lẽ tính toán, rung động đến xém chút xíu là đã mở miệng đồng ý. Cậu lưu lại số điện thoại của người mẹ, nói chiều nay sẽ cho bà câu trả lời. Hàng Tuyên kích động không thôi, đi đường cũng ngâm nga, cắt rau cũng ngâm nga. Còn có không đợi được nữa muốn đi gặp Trì Uyên, muốn hồi báo với anh ấy tình huống tốt đẹp này.