Một cô gái nô đùa trong sân với một chú mèo, chạy qua chạy lại nhảy nhót lung tung.
“Chủ tịch, đây là lịch trình của ngày mai ạ.”
Nam Thiên Kỳ cứ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, trợ lí Minh tò mò nhìn thì chẳng thấy ai.
“Minh Dực, cậu có thấy cô gái ngoài kia không?”
“Chủ tịch à, chỗ đó chỉ có con mèo thôi mà.”
Trợ lí Minh không phải là người đầu tiên anh hỏi như vậy.
Vài ngày trước khi mới đến đây, cô gái này cứ lẽo đẽo theo sau anh, hỏi ai họ cũng bảo là không thấy gì.
Tối đến thì cứ vào phòng anh làm mấy trò nghịch ngợm.
Anh không dám hỏi mà làm lơ cô ta, coi như không thấy gì cả.
Lí do Nam Thiên Kỳ như vậy là vì cô gái này vô cùng kì lạ.
Cô ta chỉ xuất hiện vào lúc tối muộn, mặc dù cửa đã bị khoá chặt nhưng vẫn vào được trong nhà.
“Tôi thấy ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.
Mấy ngày nay nhiều việc quá rồi.”
“Cậu về trước đi.”
“Vậy tôi xin phép.”
Vừa thấy trợ lí Minh đi khỏi, Tiểu Diệp hào hứng hẳn lên.
“Í, anh ta đi rồi kìa.
Đến giờ ngắm trai đẹp thui.
Hí hí.”
Dĩ nhiên Nam Thiên Kỳ đều đã nghe thấy hết.
Anh chỉ biết thở dài bất lực.
Tắm xong, anh bước ra ngoài, trên người chỉ mặc chiếc áo khoác tắm màu đen, để lộ thân trên sáu múi quyến rũ, mùi hương nam tính lan tỏa khắp phòng.
Chỉ thấy Tiểu Diệp đã ngồi trên sô pha từ lúc nào rôi.
“Ô ô.
Trên đời còn có người đẹp trai vậy sao…”
Anh khựng lại một lúc, sau đó lại thản nhiên như không có gì.
Ủa? Kì vậy.
Phản ứng vậy là sao đây? Anh ta nhìn thấy mình sao?
Cảm thấy nghi ngờ, cô đến gần Nam Thiên Kỳ, khuya tay múa chân trước mặt anh.
“Nè nè.
Có thấy tôi không? Thấy không?”
Đi qua đi lại vài lần, anh ta vẫn không có phản ứng gì, Tiểu Diệp mới thở phào.
Nam Thiên Kỳ dường như đã quen, cũng cảm thấy cô gái này cũng thú vị đấy.
Nhưng cô ta là người hay quỷ đây?
Câu hỏi đó cứ loanh quanh trong đầu anh mãi.
Nam Thiên Kỳ không bao giờ tin vào chuyện ma quỷ, anh chỉ cho rằng đó là ảo giác của con người có thể giải thích bằng khoa học.
Vậy mà bây giờ anh lại gặp phải mấy chuyện như này.
Nam Thiên Kỳ vô tình biết được tên và chỗ ở của cô khi cô trò chuyện với con mèo.
“Bé cưng à, em ở đâu mà hay chạy tới đây thế?”
“Meo..meo…”
“Ồ chị hiểu rồi.
Em là mèo hoang ha.”
Nam Thiên Kỳ đứng trên tầng nhìn xuống, nghe vậy thì bất giác bật cười.
Con mèo đó chỉ kêu có hai tiếng, vậy mà cô lại suy diễn được đó là mèo hoang mới hay.
“Hừm.
Chị thì đang ở cái kho bên cạnh kia kìa.
Ban ngày chị không ra ngoài đâu nên cứ đến chơi với chị nha.”
Cái kho bên cạnh? Chẳng phải là cái nhà kho ở đây sao? Nam Thiên Kỳ không tin nổi lại trùng hợp như vậy.
Tiểu Diệp lại luyên thuyên một hồi.
Lát sau chẳng biết cô lấy đâu ra mấy cái lá cây bày trên mặt đất.
Bốn cái lá cây: Một cái màu xanh, một cái lá úa vàng, một cái bị héo khô và một cái lá nhỏ.
“Từ giờ sẽ gọi em là Mi Mi nha.
Đoán tên chị đi?”
“Meo…”
“Ha ha.
Tên chị đây này.”
Nói rồi cô vui vẻ nhặt cái lá nhỏ lên.
“Đây.
Chị là lá nhỏ nè.”
Lá nhỏ? Thì ra cô nàng mọi khi hay quấy rầy anh tên là Tiểu Diệp.
Chuẩn bị tới ngày quay về thành phố A, anh đã nghĩ ra một cách làm cô đi theo mình.
Anh cho người phá dỡ đi mấy cái nhà kho để cô không ở được nữa.
Tiểu Diệp tức tối nhưng cũng chẳng làm được gì.
“Cái tên này, tự dưng dỡ nhà đi làm gì chứ, biết ở đâu bây giờ.
Hừ! Đã vậy tôi sẽ bám theo anh luôn.”
Đến lúc về cô chui vào xe đi theo anh.
Nhưng chẳng hiểu sao tới nơi lại không thấy Tiểu Diệp đâu nữa.
Từ đó cho đến lúc xảy ra chuyện ở nhà chung cư anh mới gặp lại cô.
“Thì ra hai người biết nhau từ trước rồi.”
Nam Thiên Kỳ cười nhạt.
“Cũng không hẳn.
Cô ấy lúc đó không biết tôi nhìn thấy nên mới vô tư như vậy.”
“Nếu biết thì cô ấy bẻ cổ cậu cũng nên.
Ha ha ha.”
“Đừng có đùa.”
Nói chuyện cả nữa ngày mới thấy Tiểu Diệp quay lại, trông mặt vừa hớn hở lại có chút thất vọng.
“Cô vừa đi đâu đấy?”
“Vừa ở dưới căng tin, nhiều đồ ngon quá nhưng lại không ăn được.”
Thấy Nam Thiên Kỳ cứ nhìn mình, cô bất đắc dĩ phải lên tiếng:
“Tôi biết là anh nhìn thấy tôi nhưng sao cứ nhìn mãi thế.”
Người ta là quỷ nhưng cũng biết ngượng à nha.
“Tối nay đến nhà tôi đi.”
“Hả!???”
Cả hai cùng đồng thanh.
Trong mắt Lục Quang Phong bây giờ anh ta còn khó hiểu hơn cả quỷ.
“Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Em tới xem hộ tôi.”
Tiểu Diệp hất cằm:
“Tại sao tôi phải nghe theo anh chứ.
Anh mà lại làm sao nữa, bà dì kia với người nhà anh lại đổ tội cho tôi thì khổ.”
“Sẽ không có chuyện đó.”
“…..”
“Chẳng phải lúc trước em khen tôi đẹp trai sáu múi này nọ, còn muốn bám theo tôi cả đời mà, sao giờ lại đổi ý rồi.”
Tiểu Diệp nghe anh nói thì ngượng đến chín cả mặt, thẹn quá hóa giận mà chỉ tay quát to:
“Anh đúng là đồ mặt dày mà.
Tôi đã nói không là không!!”
“Từ trước đến giờ tôi vẫn vậy.”
Lục Quang Phong thật sự cạn lời rồi.
Anh đang hoang mang không biết đây có phải là thằng bạn mà mình quen biết không nữa..