Đến bệnh viện, Lâm Du đang ở trong phòng cấp cứu, Hiểu Nguyệt ở bên ngoài chờ.
Bác sĩ nói rằng cô ta bị thiếu máu trong thời gian dài, cơ thể suy nhược trầm trọng.
Nghĩ về những chuyện đã xảy ra, Hiểu Nguyệt không thể nào ngờ được bạn mình lại làm ra chuyện như này.
Anh em Lục Quang Phong cũng đã đến nơi.
“Giờ chúng ta về nhà thôi.
Em ngồi đây đợi cũng chẳng được gì đâu.
Ngày mai rồi tới.”
“Được.
Mà Tiểu Diệp đâu rồi?”
Từ nãy tới giờ bọn họ mải lo cho Hiểu Nguyệt nên mới vội vàng tới đây nên không để ý.
“Ôi dào.
Em cứ kệ cô ta đi.
Cô ta là quỷ kia mà, cần gì phải lo chứ.”
Lúc này Tiểu Diệp đang chạy theo thầy Cơ Tử.
“Thầy ơi, đợi chút đã.
Con có chuyện muốn hỏi.”
“Bây giờ ta có trả lời con cũng không hiểu.
Mọi chuyện sau này con sẽ biết.
Nhớ đừng gây sự biết chưa?”
Nhưng cô đã hỏi gì đâu? Tiểu Diệp hoang mang, nũng nịu mãi mà không được đành phải từ biệt thầy quay về.
Thấy cô đã đi khuất, thầy Cơ Tử quay lại nhìn một lúc lâu rồi thở dài.
Thất Bảo ngây ngô hỏi một câu:
“Sao thầy lại thở dài? Chị ấy rất tốt, còn cho con đồ chơi đẹp nữa.
Con thích chị ấy lắm.”
“Ừ.
Chị ấy tốt lắm, chỉ là…nó khổ quá rồi.”
Nói rồi thầy đi khuất dạng.
Mặt trời cũng bắt đầu nhô cao.
Một ngày mới xua đi màn đêm tăm tối.
Trở về Lục gia cũng đã gần sáng, Tiểu Diệp dựa vào phiến đá quen thuộc sau vườn để nghỉ ngơi.
Hai vợ chồng Lục phu nhân cũng đã nghe kể lại, chỉ cần con bà không sao là tốt rồi.
Sau bữa sáng, Hiểu Nguyệt cùng Nam Uyển Nhu và Vũ Nhất Tuệ đến thăm Lâm Du.
Cô ta cũng đã tỉnh lại, đang được bác sĩ kiểm tra tổng quát.
Sau khi xác định không còn tình trạng nguy hiểm, bác sĩ và y tá mới ra ngoài.
“Du Du của mình đã trở lại rồi.
Tốt quá đi thôi.”
Lâm Du chỉ cười nói đã ổn, cô ta liếc nhìn Hiểu Nguyệt thì chạm phải ánh mắt của cô liền giật mình.
“Lâm Du chắc cũng đói rồi.
Uyển Nhu, Nhất Tuệ, hai cậu giúp mình đi mua chút cháo cho cậu ấy đi, mình ở đây là được.”
“Đúng đúng.
Du Du phải tẩm bổ.
Yên tâm đi, sau chuyện này Nhất Tuệ mình sẽ vỗ béo cậu.
Đi thôi Uyển Nhu.”
Sau khi họ ra ngoài, không khí trở nên im lặng đến lạ.
Đang chần chừ định nói gì đó thì Hiểu Nguyệt hỏi Lâm Du:
“Cậu nói đi Du Du.
Chuyện này rốt cuộc là gì?”
“Mình không…”
“Cậu không cần phải giấu.
Nếu mình không biết thì đã không đến cứu cậu.”
“Hiểu Nguyệt, cậu cũng biết mình không giống cậu.
Gia đình mình đang trong tình trạng như thế nào cậu cũng biết mà.
Từ khi có nó mọi chuyện đều suôn sẻ cả.”
“Đáng để cậu trả bằng mạng sống của mình sao? Tại sao không nói ra? Bọn mình có thể giúp cậu mà.
Hay cậu không coi tụi mình là bạn?”
“Tuyệt đối không phải.”
“Haizz, bỏ đi.
Cậu nghe ai mà lại nuôi quỷ hả?”
Nghe vậy Lâm Du luống cuống.
Cô ta bắt đầu lảng tránh ánh mắt của Hiểu Nguyệt.
“Mình..mình nghe một người họ hàng xa nói nên..nên làm thử.”
Biết là Lâm Du đang nói dối nhưng Hiểu Nguyệt cũng không vạch trần.
Dù sao ai cũng có nỗi khổ riêng, bạn ấy đã không muốn nói thì cô cũng không nên hỏi nhiều.
“Người đó giới thiệu mình đến chỗ một pháp sư, bảo rằng chỉ cần nuôi một con quỷ thì muốn gì được nấy, mình túng quá nên mới liều.”
“Ban đầu mình nuôi nó bằng sữa với bánh kẹo, về sau nó thực hiện điều mình muốn lâu quá, sốt ruột nên chuyển sang cho nó ăn máu xem có nhanh hơn không.
“Cậu như vậy chẳng phải đang tiếp tay cho hắn làm điều xấu sao?”
“Hừ! Dù sao cũng chỉ là mấy con tiểu quỷ đã chết, hơn nữa mình cũng nuôi nó đầy đủ chẳng thiếu thứ gì, nhưng nó lại lấy oán báo ơn, đúng là nghiệp chướng.”
“Cậu…”
Hiểu Nguyệt không thể tin vào tai mình nữa.
Bạn của cô lại có thể thốt ra những lời độc địa ích kỉ như vậy dù chưa biết rõ ngọn ngành gì cả.
“Coi như mình xin cậu đó Hiểu Nguyệt.
Cậu đừng nói cho người khác biết.
Mình nhất định sẽ không phạm phải sai lầm nữa.”
Cô chỉ im lặng gật đầu.
Lâm Du bây giờ đã thực sự thay đổi rồi.
Một lát sau hai người Nhất Tuệ và Uyển Nhu đã mang cháo về.
Ngồi một lúc nữa thì ba mẹ Lâm Du cũng đến.
Khi nghe tin cô ta bị quỷ ám rồi xảy ra chuyện, họ bay về ngay trong đêm.
Sở dĩ ba mẹ Lâm Du chỉ nghĩ đơn giản như vậy là vì cô ta đã sai quản gia cho tiền đám người giúp việc, yêu cầu họ phải nói dối chuyện này.
Họ đâu ngờ được rằng, nguồn cơn của mọi sự ngày hôm nay đều do một tay con gái của họ làm.
Lâm Du ăn xong thì họ cũng tạm biệt nhau ra về.
Tiểu Diệp nghỉ ngơi một mạch đến tối, lại vào trong nhà nói chuyện với mọi người.
“Cô đến rồi.
Cả ngày nay cô ở đâu?”
“Em nghỉ ngơi ở ngoài kia.
Trông chị có vẻ mệt mỏi?”
“Đều là do mấy cái thứ quỷ quái xuất hiện khiến em ấy bận tâm, cô còn mặt mũi mà hỏi.”
Lục Quang Vân không hài lòng với Tiểu Diệp, lúc nào cũng nói móc cô.
“Đâu phải là do tôi đâu.”
“Ma quỷ đúng là ko có thứ gì tốt.”
“Anh đừng nói nữa mà.”
Hiểu Nguyệt lên tiếng ngăn Lục Quang Vân lại.
Dù sao Tiểu Diệp cũng giúp họ rất nhiều, cô không muốn làm mất lòng cô ấy.
“Sao lại không tốt? Ví dụ như anh có thể đi nhìn trộm các cô gái mà không bị phát hiện.
Quá được ấy chứ.”
Cô rất buồn khi nghe những lời nói của anh ta, nhưng không muốn thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể giấu đi bằng những lời nói đùa cợt.
“Thôi đi, tôi không muốn nói với cô.”
Thấy vậy thì cô không nói nữa mà đi ra ngoài.
“Tiểu Diệp, cô đi đâu? Đừng để tâm lời anh ấy nói? Lục Quang Vân hơi nhỏ nhen nhưng anh ấy không có ý xấu đâu.”
Tiểu Diệp cười cười:
“Không sao.
Tôi không có để bụng đâu.
Ngủ cả ngày rồi, giờ muốn đi chơi chút ấy mà.”
Nói xong, cô đi nhanh đến một nơi..