Khoảng một tiếng sau, ở nhà riêng của Vũ Di Giai. Cẩn Ngọc yếu đuối ngồi bệt dưới đất, để đầu nằm lên đùi cô, mếu máo như sắp rơi lệ đến nơi. “Được rồi, mình hiểu rồi, cậu đừng như vậy nữa.” – Vũ Di Giai vừa xoa đầu Cẩn Ngọc, vừa nhẹ giọng an ủi. Cẩn Ngọc buồn ra mặt, còn nhõng nhẽo như một đứa con nít: “Tử Lăng, sao anh ấy có thể làm như vậy với mình chứ? Cho dù là hôn nhân sắp đặt đi nữa thì bọn mình cũng là vợ chồng mà.” Nhìn bộ dạng của Cẩn Ngọc, Di Giai chợt có hứng thú trêu ghẹo: “Không phải chứ? Trước đây chính miệng cậu nói với mình rằng sẽ không coi trọng mối quan hệ này, cho dù anh ta có ngoại tình cũng sẽ không liên quan đến cậu?” “Nhưng…” “Không phải là cậu… thật sự có tình cảm với người ta rồi đó chứ?” Nghe Di Giai hỏi, trái tim Cẩn Ngọc có chút kích động. Từ trước đến nay đúng là cô đã vô số lần có cảm giác đặc biệt với anh. Nhưng yêu ư? Chữ yêu nặng quá, mà trước giờ cô cũng chưa từng biết yêu một người thật sự là như thế nào, nên không bao giờ gọi tên được thứ cảm xúc ấy, cho đến bây giờ, Di Giai lại hỏi cô như vậy. Hai mắt Cẩn Ngọc rưng rưng, chợt không nói nên lời. Không lẽ… cô thật sự đã yêu Tử Lăng, một người mà trước đây cô từng khăng khăng rằng mình sẽ không có tình cảm? Cẩn Ngọc chớp chớp mắt, lập tức thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đó, lên tiếng phản biện: “Nhưng mà… cậu cũng biết rồi đó, anh ta đã làm chuyện đó, còn để mình bắt gặp. Mình có thể yêu đương với loại người đó sao?” Vũ Di Giai cười cười, trong đầu thầm khẳng định rằng cô bạn thông minh hơn người này của mình nhất định đã bị ghen tuông làm cho mù quáng. Di Giai cầm cốc nước của Cẩn Ngọc lên, rót thêm vào một ít nước cam rồi đưa cho cô, mới nói tiếp: “Chồng cậu thật sự ngoại tình rồi để cậu bắt gặp? Cậu thật sự tin chuyện đó à?” Cẩn Ngọc còn chưa kịp uống ngụm nước cam nào, đã bị câu nói của đối phương làm cho thức tỉnh. Cẩn Ngọc tròn mắt: “Ý cậu là…” Di Giai nhún vai: “Theo như cậu kể, không phải người đưa cậu lên phòng để bắt gian tại trận là Tư Không Tà Dương sao? Làm sao anh ta có thể biết chuyện đó được? Hơn nữa không phải khu nghỉ dưỡng đó đang trong thời gian trải nghiệm, chỉ có những người được mời mới có thể đến sao? Nếu Tư Không Tà Dương lấy danh nghĩa nhà Tư Không thì hẳn cậu cũng phải biết sự xuất hiện của anh ta trước đó chứ?” Cẩn Ngọc liếc mắt qua lại, chỉ hai giây đã đáp lại: “Đây là một kế hoạch được sắp đặt sẵn?” Nói xong, cô liền đứng phốc dậy, đặt vội cốc nước cam lên bàn, lật đật bỏ đồ dùng cá nhân vào túi rồi nói với Di Giai: “Cảm ơn cậu đã cho mình biết! Lần sau gặp lại mình sẽ hậu tạ, bây giờ mình phải đi tìm Tử Lăng đây.” “Nè, đi vội vậy sao?” Vũ Di Giai vội đứng dậy, nhưng vừa hỏi một câu thì đối phương đã ra đến cửa, đi mất hút. Di Giai nhìn theo cũng chỉ biết cạn lời. Nhưng chỉ tầm năm phút sau, cửa nhà Di Giai lại mở ra. Cô vốn nghĩ Cẩn Ngọc đã quên mang thứ gì nên mới quay lại lấy, nào ngờ người bước vào lại là một người đàn ông cao lớn. Nhìn bộ dạng phong lưu, cũng có chút lưu manh của anh ta, Di Giai lùi chân đề phòng: “Anh là ai? Sao anh có thể tùy tiện vào nhà tôi?” Mạn Tường quay đầu nhìn cánh cửa, điềm nhiên đáp: “Cửa có khóa đâu? Sao lại không vào được?” “Nhà của tôi, khóa hay không là chuyện của tôi.” – Vũ Di Giai phản bác. Mạn Tường tiếp tục đáp lại một cách tỉnh bơ: “Cửa không khóa, vào hay không là chuyện của tôi.” “Nè, anh đừng có ngang ngược!” Vũ Di Giai giận dữ xông đến, nào ngờ với chiều cao vừa phải 1m62 của cô, so với người đàn ông 1m8 chẳng là gì cả. Anh dùng tay đặt lên trán cô, không cần dùng lực cũng có thể ngăn cô tiến đến chỗ mình. “Cô em này, tôi không thích gây sự với người đẹp đâu.” Di Giai hất tay đối phương ra, hậm hực chỉnh tóc lại: “Là ai gây sự trước? Người đột nhiên xông vào nhà tôi là anh mà?” Mạn Tường tặc lưỡi, không muốn đôi co với cô nữa, liền vào chủ đề chính: “Được rồi, em thắng. Nhưng mà Cẩn Ngọc đâu rồi?” Vũ Di Giai nghe vậy, vội chạy đến cầm chiếc bình gốm to đùng, hâm he đối phương: “Thì ra anh là Tư Không Tà Dương! Nói cho anh biết, Vũ Di Giai này có bỏ mạng cũng không bán đứng bạn bè đâu! Giỏi thì rút súng ra, tôi không sợ anh đâu!”