Mấy ngày nay Ngọc Nghiên cực kì vui vẻ. Đã rất lâu rồi cô mới lại có tinh thần như thế. Ngày ngày trồng hoa, nấu ăn rồi cả yêu đương nữa. Tất cả đều khiến cô cảm thấy rất cũng cảm thấy như bản thân không quá vô dụng dù chỉ cả ngày quanh quẩy trong nhà.Dẫu có thì đâu đó trong cô vẫn luôn khao khát được sống một cuộc sống tự chủ hơn và làm công việc cô yêu thích.Và thật trùng hợp là Trần Minh Hiếu đã hẹn gặp cô, ngỏ ý muốn cô kể chuyện cho chương trình “kể chuyện cho bé”.– Anh nói thật sao? Thật sự em có thể sao? Ngọc Nghiên mừng rỡ hỏi lại. – Ừ. Là chương trình dành cho thiếu nhi nhưng hiện tại đang gặp chút khó khăn nên nếu em nhận chắc sẽ phải chịu cực chút đấy!– Anh cứ cho em thử được không? Thực sự em rất muốn…– Đây là anh giúp đồng nghiệp tìm người thôi. Anh sẽ cho em số của cô ấy còn làm sao để cô ấy nhận em thì do em cả.– Em cảm ơn…Thật là ngoài cả mong đợi luôn. Trước đây Ngọc Nghiên nào có dám nghĩ bản thân sẽ được đọc cho người khác nghe đâu cơ chứ.– À có chuyện này…. – Trần Minh Hiếu do dự nói.Ngọc Nghiên hiểu anh đang muốn nói đến chuyện gì nên rất nhanh đã nghiêm túc trở lại. Không chỉ có anh mà ngay cả cô cũng muốn rõ ràng một lần.– Em và Hoàng Gia Định đã bên nhau một cách đúng nghĩa rồi nên là…– Anh hiểu. Anh cũng không muốn mất bạn đâu. Vậy nên trước khi đến đây anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Anh không muốn cố nữa. Không muốn tự đâm đầu vào đơn phương để bản thân đau khổ nữa. Nên hôm nay anh đến đây chỉ muốn nói là em hãy cứ coi anh như một người anh, một người bạn là được. Đừng cảm thấy khó xử hay gì cả. Vì như vậy anh sẽ rất áy náy.Trần Minh Hiếu sau mấy người biến mất không rõ tăm hơi thì việc đầu tiên anh làm là đến gặp Ngọc Nghiên. Cả tuần nay anh đã không dẫn bất kì chương trình nào, một mình mua vé máy bay bay tới thành phố khác du lịch. Vừa là để nghỉ ngơi sau bao năm chỉ biết có vùi đầu vào công việc, cũng là để lòng mình được thông suốt hơn.Anh mệt rồi. Đơn phương cô nhiều năm thực sự khiến anh đuối sức. Bây giờ anh chỉ muốn một cuộc sống vui vẻ đúng nghĩa mà thôi.– Cảm ơn anh.Ngọc Nghiên mỉm cười nhìn anh. Quả nhiên Trần Minh Hiếu vẫn luôn là người đàn anh mà cô ngưỡng mộ.– Anh… có lịch quay rồi, anh đi trước đây.– Làm tốt nha anh.– Được. Cảm ơn em.Trần Minh Hiếu giọng hơi run cảm ơn Ngọc Nghiên rồi rời khỏi biệt thự của Hoàng Gia Định. Trên đường đi tới trường quay còn không quên gọi điện báo tin cho Hoàng Gia Định.Hoàng Gia Định nghe xong rất hài lòng xen vào đó là chút gì đó biết ơn nữa. Bởi dù có là bạn thân thì đâu dễ dành gì khi quyết định từ bỏ tình cảm đơn phương của mình.Còn Ngọc Nghiên sau khi được tin sẽ được thử giọng thì rất vui. Cô hào hứng gọi điện cho người phụ trách của chương trình theo số điện thoại Trần Minh Hiếu đưa cho mình để xin phỏng vấn.…Tại biệt thự nhà họ Nguyễn.Cả gia đình họ đang tập trung lại để họp gia đình. Nguyễn Như Cương cũng ngồi đấy nghe nhưng căn bản lại không thèm để ý gì đến những gì mọi người đang nói. – Con đừng có mà quá đáng. Ta đang nói chuyện con có thể cất cái điện thoại đi được không?Nguyễn lão gia tức giận nhìn Nguyễn Như Cương, đôi mắt ông ta đến bảy chín phần là sự bất lực thay vì giận dữ.– Mọi người cứ việc nói chuyện. Còn tôi tự có việc phải làm rồi. Mấy cái hôn sự nhảm nhí, tốt nhất là đừng kéo theo tôi vào. Bằng không, tôi sẽ rút toàn bộ cổ phần đấy!Nguyễn Như Cương thản nhiên đe doạ cha mình không chút do dự hay sợ hãi nào.Nguyễn Như Cương vốn là một tên ác ma đột lốt người. Nhất là sau khi ra nước ngoài một thời gian trở về, cái ác ma trong anh dường như còn mạnh mẽ hơn nữa.Ngay cả người nhà Họ Nguyễn cũng chẳng dám động đến anh. Với Nguyễn Như Cương, ngoại trừ hai người quan trọng anh xem như mạng sống ra thì tất cả đều chỉ như cỏ rác không đáng coi trọng. Một người là Ngọc Nghiên, em gái anh. Hai là người con gái anh yêu. Hiện đang mất tích không rõ tăm hơi gần năm năm nay.– Mày đừng có mà quá đáng! – Nguyễn Hữu Sinh tức giận quát lớn.Ông ta đâu có ngờ đứa con trai cả ông ta luôn kì vọng lại dám buông lời đe doạ ông ta. Mọi người trong nhà thấy không khí căng thằng nhưng chẳng một ai dám lên tiếng nửa lời.Đúng lúc này Ngọc Nghiên bất thình lình từ đâu đi vào. Cô vốn chỉ định về thăm mẹ và Nguyễn Như Cương một chút ai ngờ lại về không đúng lúc.Cô quay mặt nhìn Hoàng Gia Định đang đỗ xe, ánh mắt ái ngại mà nhìn anh. Cô thật sự không muốn để ang trông thấy nhà họ Nguyễn thưcj sự là như thế nào.– Con nhỏ kia mày về đây làm cái gì? Thứ xui xẻo.Nguyễn Hữu Sinh tức giận lên đầu Ngọc Nghiên. Cô trước giờ luôn rất sợ mỗi khi ông ta tức giận nên có bị chửi oan cũng sẵn sàng lên tiếng nhận lỗi.– Con… xin lỗi.– Em không làm gì sai. Không cần phải xin lỗi. Nguyễn Như Cương nghe vậy liền tỏ rõ thái độ không vui mà đứng lên chắn trước Ngọc Nghiên. Cô được anh trai đứng ra bảo vệ mình liền rất vui, rất hạnh phúc.– Mày tránh ra. Nó là con tao! Tao thích làm gì tao làm.– Ai dám động tới cô ấy?Hoành Gia Định đỗ xe xong vừa bước vào đã nghe thấy lời chướng tai. Anh lạnh lùng đi tới cầm tay Ngọc Nghiên kéo về phía mình.Nguyễn Hữu Sinh thoáng hiện vẻ lo lắng. Tuy Hoàng Gia Định chưa hoàn toàn nắm được toàn bộ gia sản nhà họ Hoàng nhưng anh tiếng nói của anh ở nhà họ Hoàng là rất lớn, ông ta không thể làm phật ý ông con rể này được.– Con… – ông ta ấp úng không biết phải nói gì.– Chuyện này dừng tại đây đi, việc hôm nay đừng để lặp lại lần nữa. Từ hôm nay, bất kì người nào trong nhà dám có nửa lời miệt thị Nguyễn Ngọc Nghiên tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Nhất là… mấy người đó.Nguyễn Như Cương lạnh lùng dí điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn. Ánh mắt sắc lạnh như dao liếc nhìn cả nhà một lượt kể cả Hoàng Gia Định.Quả nhiên, danh bất hư truyền.Hoàng Gia Định nhìn thẳng mặt Nguyễn Như Cương, đôi môi hơi cong lên lạnh lùng nở một nụ cười đầy ẩn ý.