Hàn Chiêu Dạ ở đây cảm thấy chán quá nên anh đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Viên Hy thấy thế cũng đi theo anh.
Phía bên trong Mạn Mạn cũng không muốn nói chuyện của mình cho bọn họ biết nên cô nàng lên tiếng đánh lảng sang chuyện khác.
“Đồ của tôi dính máu khó chịu quá nên tôi muốn đi tắm”
Hàn Mặc: “Vậy cô đi tắm đi”
Mạn Mạn:”…” Cái tên này đúng là chậm hiểu mà.
Chước Tư:”Ở đây không có đồ của phụ nữ”
“Vậy anh cho tôi mượn đồ đi”
“Đồ của tôi cô mặc vừa sau”
Nghe anh nói vậy thì cô cũng đảo mắt sang nhìn anh một cái rồi nhìn lại bản thân mình.
“Đúng là không vừa thật nhưng có còn đỡ hơn không.
Tôi chỉ mặt tạm đồ của anh để ngủ thôi.
Với lại sáng mai tôi phải nhờ anh đi mua giúp tôi một bộ đồ đàng hoàn để đến cửa hàng làm việc.
Xem như lần này tôi thiếu nợ anh sau này nếu có diệp tôi sẽ trả”
Nói xong rồi thì cô quay qua bên Hàn Mặc hỏi: “Phòng của tôi ở đâu”
“Kế bên cạnh phòng của Chước Tư”
“Nhà của anh sau lại ở có phòng của cậu ta, chẳng lẻ hai anh…”
“Cô bớt suy diễn lung tung đi, tại nhà tôi ở ngay đại lộ nên cũng là nơi để mấy anh em ghé nghĩ ngơi nên tôi chuẩn bị cho mỗi người một phòng chứ không riêng gì anh ta”
“Àk, nhưng mà phòng của anh ta ở đâu thì làm sau tôi biết chứ”
“Chước Tư cậu dẫn cô gái này lên phòng giúp tôi đi, dù gì cậu cũng cần lấy đồ cho người ta mà”
Lúc này Chước Tư nghĩ là mình điên rồi, tự nhiên khi không anh lại đi nghe lời và đáp ứng yêu cầu của cô gái này.
Đúng là tự rước phiền phức vào người mà.
Tuy nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng anh vẫn bước đi.
Mạn Mạn thấy thế cũng nói bước theo nên bây giờ nơi đây chỉ còn mỗi bác sĩ và bệnh nhân Lưu Quang Khải.
Hàn Mặc lúc nãy vẫn ở phía dưới say xưa nhìn theo bóng lưng của anh bạn mình và Mạn Mạn,, trong đầu anh không khỏi thắc mắc.
Cái tên này trước giờ miễn dịch với gái mà sau bây giờ lại đột nhiên tốt bụng cho con nhà người ta mượn đồ vậy trời.
“Này”
Tiếng gọi của Lưu Quang Khải khéo Hàn Mặc về thực tại:
“Chuyện gì vậy”
“Người tôi cũng dính đầy máu nên có thể mượn quần áo của anh không”
“Không thành vấn đề”
“Tối hôm nay tôi ngủ ở đâu”
“Để xem nhà tôi có 6 phòng, phòng của lão đại thì chắc chắn anh không ngủ được, phòng của Tỉnh Lâm và Khải Hiên thì có rất nhiều giấy từ quan trọng.
Tên Chước Tư kia thì đời nào chịu ngủ chung với người khác, còn 1 phòng dành cho khách thì đã có cô gái lúc nãy ngủ rồi.
Nói gì đi nữa cậu cũng là bạn của Viên Hy, là khách của nhà tôi nên không thể nào cho cậu ngủ sofa được.
Tối nay cậu chịu khó ngủ với tôi có được không”
“Có chổ ngủ là được rồi”
“Vậy tôi dẫn anh lên phòng sẵn lấy quần áo cho anh tắm rửa luôn”
“Cám ơn”
“Không có gì”
……………..
Sau khi được Chước Tư dẫn đến phòng thì cô bước vào rồi ngồi xuống giường nghĩ ngơi.
Được một lúc thì nghe tiếng gõ cửa nên cô bước ra.
Vừa mở cửa thì lập tức có một cái áo được đưa trước mặt cô:
“Cám ơn anh”
“Không cần”
Sau khi đóng cửa lại rồi nhìn bộ độ mà cười:
“Anh chàng này nhìn vậy mà cũng tốt bụng thật”
……………………..
Diệp Viên Hy đi ra ngoài thì thấy anh đan đứng ở một bụi hoa ở bên hong nhà nhìn ngắm một bầu trời đầy sao.
Nhìn hình dáng nữa thực nữa ảo, ánh sáng nhàn nhạc của ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua người anh tạo cho cô một cảm giác gì đó rất khó tả.
Cô đứng nhìn anh được một lúc rồi tiếng đến cái xích đu gần khóm hoa chổ của anh đứng rồi ngồi xuống đun đưa.
Hàn Chiêu Dạ nghe tiếng động thì anh quay lại nhìn.
“Sao lại ra đây”
“Anh biết hôm nay trong giây phút cần kề cái chết tôi đã nghĩ đến gì không”
Hối hận khi lựa chọn đi theo con đường của tôi sau”
“Không phải, tôi nghỉ nếu như mình có chết thì cùng lắm là trở thành một hồn ma như anh rồi bay đến khắp nơi trên thế giới ngắm cảnh sau đó tìm một tên ất ơ một nào đó mà chọc quá”
Hàn Chiêu Dạ nghe thì nhịn không được mà cười.
Diệp Viên Hy thấy thế thì nói tiếp:
“Nhưng tôi lại nghĩ đến ba mẹ của mình.
Ba mẹ của tôi sẽ đau khổ như thế nào khi hay tin con gái của mình không còn trên thế giới này.
Rồi tôi lại nghĩ đến lời hứa sẽ giúp anh đoạt lại Hàn thị.
Trước khi tôi đồng ý giúp anh thì tôi cũng đoán được mình sẽ trãi qua những gì.
Vào cái hôm ở bệnh viện tôi cũng đã trãi qua một cảm giác sợ hãi, lúc đó đầu óc của tôi chứ chất chứa rất nhiều suy nghĩ.
Bây giờ lại trãi qua lần này thì cảm giác sợ hãi của tôi đã giảm đi rất nhiều nhưng rồi tôi lại suy nghĩ đến cuộc sống của anh.
Quyền lực và cả tiền bạc anh không thiếu như suốt ngày lại phải đối đầu biết bao nhiêu là việc, suy nghĩ biết bao thứ.
Đã có lúc tôi tự hỏi không biết anh có cảm thấy mệt không”
Hàn Chiêu Dạ:”Mệt chứ, rất mệt là đằng khác.
Nói thật thì lúc đầu khi gặp cô tôi có đôi phần ngưỡng mộ cuộc sống đầy hạnh phúc của cô.
Tuy cô không có tiền, không có quyền lực nhưng lúc nào cô cũng được bạn bè xung quanh quý trọng, sống một cuộc sống đầy vui vẽ.
Có đôi khi tôi còn cảm thấy mình không nên kéo cô vào con đường của tôi.
Không nên để cô mất đi cái hồn nhiên và thanh thuần của bản thân và trở thành một người đầy máu lạnh và mưu mô như tôi”.