Vùng Thượng Chu chào đón mợ Thi bằng những xầm uất khó tả.
Người người tấp nập như thể tất cả những người sống tại nơi đây đều đổ dồn về vùng ven chợ nổi này để mà chào đón sự xuất hiện của mợ Thi và cậu Phúc.
Không dám chậm trễ những chuyện bên ngoài cậu Phúc và mợ Thi nhanh chóng tìm đường tới nhà họ Đỗ-là phú hộ nổi danh nhất của vùng Thượng Chu này.
Chỉ cần nhắc tới tên không có ai là không biết.
Xe ngựa dừng ngay cửa như thể mọi người đã biết từ sớm sự xuất hiện của chiếc xe ngựa này mà vừa bước chân xuống đã có cả đám hạ nhân từ bên trong vội vã tiến ra ngoài kính cẩn:
“Thiếu gia và tiểu thư đây là người nhà họ Chu?”
Cũng chẳng cần phải nói năng gì thêm, cậu Phúc còn chưa kịp gật đầu đã thấy tất cả đồ đạc của bản thân bị chuyển ngay vào bên trong gian nhà cổng lớn khép hờ đầy khó hiểu.
Hạ nhân nhìn lướt qua hai người bộ dạng có có chút thành ý nhưng vẫn là lưỡng lự:
“Ông bà đã ra ngoài từ sớm, bây giờ không có ở trong phủ, phải tới ngày mai mới về.
Hai vị tới đây thì cứ ở tạm trong nhà này một đêm nghỉ ngơi, đến ngày mai ông bà về thì sẽ thiết đãi hai vị sau.”
Cậu Phúc đi theo sau con hạ nhân dẫn đường ở đằng trước mà không khỏi phiền lòng lo lắng.
Mặc dù biết vùng Thượng Chu này nhà họ Đỗ không những là phú hộ có mà còn là một quan trong triều, công vụ có thể chất đống cao quá đầu người.
Nhưng cho dù có bận rộn vất vả như thế nào, chẳng lẽ đến cái chết của vị tiểu thư lớn trong nhà cũng có thể qua loa đại loại mà không mảy may treo tang trắng?
Chẳng để cậu Phúc phải phiền lòng, mợ Thi đã trực tiếp hỏi con hầu nô đi đằng trước:
“Trong nhà không có gì thay đổi sao?”
“Ông bà đã dặn dò, trước khi ông bà về thì không được phép tự tiện làm những chuyện không liên quan.
Nếu như hai vị cảm thấy có điều gì bất thường có thể trực tiếp hỏi hại nhân, đừng suy nghĩ cũng như đừng đi lại lung tung.”
Cậu Phúc lại à nên một tiếng.
Hóa ra nhà phú hộ này so với nhà họ Chu cũng chẳng có mấy điểm khác biệt, đều là kỳ kỳ quái quái mang những màu sắc âm u giống như nhau.
Hai người được con hầu nô đằng trước dẫn đi gần như xuyên suốt một vòng quanh gian nhà họ Đỗ này.
Đi qua những biệt viện, đi qua những hậu hoa viên, đi qua những gian sảnh tấp nập người hầu kẻ hạ rồi đi qua cả những cánh cổng lớn tô điểm đầy những tường rào cây cối bao trùm đến tới một hậu viên gần như tách biệt hoàn toàn so với những ồn ào náo nhiệt của đằng trước.
Nơi đây lạnh lẽo cô quạnh, hiu hắt không có lấy một bóng người, không có lấy cả một hơi thở sự sống.
Thậm chí cả những cái cây được trồng ở nơi đây cũng đều toát lên một vẻ âm u tới mức lạ thường.
Bầu không khí rõ ràng là sáng chói nóng nực, vậy mà bước chân vào nơi đây lại chỉ cảm thấy một mùi lạnh lẽo lan tỏa khắp người.
Nơi đây so với gian Y Quán của cậu Phúc đúng là vẫn phải cách biệt tới một trời một vực.
Hai gian phòng, hai vùng mạng nhện chăng đầy kín mít, bụi phủi mù mịt bao trùm tất cả đồ đạc nơi đây.
Cậu Phúc trên gương mặt có thoáng chút tức giận mà nhìn vào con hầu nô:
“Nơi đây để tiếp khách sao? Nơi đây để cho người ở sao? Mấy người không hề dọn dẹp trước? Không biết có khách thì cũng thôi đi, nhưng để khách ở tại nơi này, chủ nhân các người còn mặt mũi mà nhìn?”
Con hầu nô nắm chặt lấy hai bàn tay mà day day nhau bứt rứt, trên miệng muốn trả lời nhưng lại không dám lên tiếng.
Nó nhìn xuống dưới mặt đất, cúi gằm mặt lại:
“Con là muốn tốt cho hai người, hai người cứ ở tạm ở đây một đêm.
Cho dù có nhìn thấy gì, có nghe thấy gì cũng coi như là không biết.
Đến sáng ngày mai thức dậy, mọi chuyện khi ông bà quay trở lại sẽ ổn thỏa cả.
Đến lúc đấy con sẽ tạ lỗi với hai người sau.”
Nó nói một câu không rõ ràng đầu đuôi mà lập tức chạy mất để lại cậu Phúc vẫn còn đứng ngây người nhìn theo.
Trái ngược với cậu Phúc, mợ Thi nhìn tất cả mọi thứ đều bình thản mà ra ngoài với lấy cái tay nải đã được đặt từ bao giờ ở ngay bên ngoài mà lấy ra một nắm hương đốt đượm.
Khói hương nghi ngút lan thẳng vào không gian đang yên lặng bỗng dưng cuộn lên chiều gió thổi.
Cành cây xào xạc, tiếng gió cũng ngày một lớn, gió thổi tới đâu khói hương bay nương theo mà tiến xa tới đó.
Mợ Thi nắm chắc bó hương trong tay bước theo chiều hương đưa mà nhanh chóng đi về phía trước, vòng qua hai gian phòng một đoạn lớn rồi dừng ở nơi góc tường đã bị cỏ lau cao qua tới đầu người che khuất.
“Ở đây! Cậu giúp tôi dọn xem bên này có gì.”
Mợ Thi chỉ vào đám lau cao trước mặt mà nhìn sang cậu Phúc thúc giục.
Hương cháy cũng gần tàn, chỉ còn lại dư chừng hơn hai đốt ngón tay một chút.
Đám lau cao như thể chưa bao giờ có người dọn dẹp mà cứ mỗi lần cậu Phúc đào rẽ ra được một đoạn là những đoạn phía sau lại càng như nối tiếp nhau mà dày thêm.
Tới khi toàn thân cậu ướt sũng, bàn tay rạch ngang dọc những vết lau cứa mà rỉ ra từng đoạn máu tươi mới hiện lên ngay lớp đất đó một tấm bàn nhỏ nom qua giống được làm bằng gỗ tốt vẫn còn nguyên vẹn dưới lớp đất ẩm ướt bám đầy.
Mợ Thi thở hắt một hơi mãn nguyện:
“Đây rồi!”
“Cái gì đây? Cái này sao?”
Một tấm gỗ chưa mục dưới lớp đất thô?
Cậu Phúc cào như điên như dại xuống lớp đất thô để bàn tay rướm đầy máu tươi trộn lẫn với bụi rỏ nhiều phần trên mặt tấm gỗ.
Ánh mắt chán ghét nhiều phần bất lực mà không nói lên lời, cậu ngồi bệt xuống dưới đất hai tay chống vào chân thở không ra hơi.
Đám lau cao quá đầu người không biết từ khi nào mà thôi không còn tiến tới nữa.
Chúng ngần ngại do dự dưới vệt máu thẫm rồi ngẫm nghĩ bỏ lại sau lưng mà thôi không còn ồn ào.
Mợ Thi cầm bó hương còn vương lại chút tàn hơi:
“May quá vẫn kịp!”
Bàn tay nắm chặt, mợ mím môi ná thở lại mà kiên định ánh mắt tiến lại ngay trước tấm gỗ.
Bầu trời chợt đứng lặng, từng cơm gió thoảng bây giờ cũng thôi không còn đưa đẩy.
Khói nhanh hương nghi ngút xộc thẳng vào đáy mắt mợ cay xè.
Bàn tay đưa ra phía trước, toàn thân như thể bị lực vô hồn nào đấy mà kéo nghiêng xuống.
Mợ Thi đạp một chân lên đoạn đất trũng mà ghì chặt thân mình không để bị lao đi.
Rõ ràng là yên gió, rõ ràng là phía trước chỉ có một khoảng không vậy mà đối với mợ Thi, tất cả đều thực khó khăn.
Hai mắt không mở được.
Nắm nhang trên tay bị kéo xuống, toàn thân chỉ dồn lực không lao về trước mặt.
Cậu Phúc thấy dáng vẻ không đúng vội sốt ruột:
“Mợ sao thế? Mợ bị gì vậy? Mợ cần tôi giúp gì không?”
Cậu Phúc loay hoay lo lắng.
Mợ Thi nghiến chặt răng:
“Máu của cậu! Máu!”
Không nói hai lời, cậu nhắm thẳng cái cuốc trước mặt mà đưa tay vào lưỡi.
Toàn bộ thần kinh nghe rõ ràng một tiếng rẹt kéo dài đau điếng.
Máu tươi từ lòng bàn tay phun ra rưới quanh tấm gỗ.
Gương mặt cậu trắng bệch nhìn theo những giọt ào ạt rơi xuống như thể tự cắt tiết chính mình nhưng vẫn nhẹ thở phào khi mợ Thi gương mặt đã bớt cau có.
“Xèo! Xèo!”
Mặt đất xung quanh bốc khói trắng.
Những nơi máu cậu nhỏ xuống đan xen những luồng khí đen u ám.
Miếng gỗ rục rịch động đậy nhanh chóng vỡ đôi.
Bụi khí bên dưới cuộn trào dâng lên luẩn quẩn thành vòng xoáy lớn hất văng từng mảnh về các phía.
Từng vết khắc đan xen nguệch ngoạc hiện lên không nhìn rõ ràng được bên trên ghi thứ gì.
Chỉ biết rằng bó nhang vừa tắt, mợ Thi mở mắt, trong phút chốc thoáng thấy đôi mắt âm dương ẩn đi để lại con ngươi to tròn đen láy.
Một bóng trắng trong hiện lên sau lớp khí mờ của nhanh sót lại:
“Vì sao ngươi biết ta ở đây mà tới cứu?”
“Mắt âm dương này cũng không phải chỉ để nhìn ma mà nó cũng có thể giúp nhìn thần.
Thổ địa bị khoá ấn nhưng nơi này nhìn thoáng qua thì hẻo lánh nhưng lại có nhiều phần dương khí hơn gian nhà họ Đỗ đông đúc tấp nập mà âm u.
Thiết nghĩ Thổ Địa vẫn ở đây nên thử vận may một lần.”
Cậu Phúc ngơ người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy hai dáng người trước mắt kính cẩn nói chuyện qua lai.
Bóng trắng mờ được gọi bằng tên Thổ Địa là một lão ông vẫn khăn trắng, toàn thân như làn mây mờ nhẹ nhàng thoáng gió bay nhìn về cậu Phúc mà gật đầu:
“Cậu trai trẻ cao số lại có nhiều quý nhân phù trợ.
Trên trời dưới đất không ai là không muốn bảo vệ!”
Nói xong lão ông lướt đi, mây ảnh tan biến trong tầm mắt không rõ ràng đã từng xuất hiện hay chưa chỉ để lại cậu nói:
“Ở yên nơi này, sẽ không có ai dám động tới các người!”.