Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào Chương 100: Kiểu Nào Của Anh Em Cũng Đều Thích!

Chương 100: Kiểu Nào Của Anh Em Cũng Đều Thích!

8:11 chiều – 01/06/2024

Những ngày kế tiếp, Thượng Dương vội vàng viết báo cáo điều tra nghiên cứu ở Tây Nam trong mấy ngày vừa qua, hơn nữa cũng không để ý thời tiết nóng hay lạnh, bản thân anh cũng không quá chú ý đến thời tiết lạnh, có một lần chứng viêm gân không động tĩnh mà phát tác lên, vô cùng ảnh hưởng đến công việc, không thể không đi châm cứu hai lần.

Cấp trên trực thuộc thấy anh bị đau thật, cho nên đã đề nghị cho anh nghỉ ngơi vài ngày, dưỡng lại cổ tay cho thật tốt, vào kỳ nghỉ đông năm trước anh còn chưa được nghỉ ngày nào hết.

Vừa lúc sắp đến hội nghị hệ thống nội bộ, còn có mấy cuộc họp nghiên cứu thảo luận, Thượng Dương đều không thể vắng mặt, chỉ có thể tạm thời đẩy ngày nghỉ phép ra phía sau.

Trong chớp mắt, đã đến cuối mùa xuân.

Trước khi Thượng Dương lên lịch cho kỳ nghỉ của chính mình, Kim Húc đã đến Bắc Kinh trước.

Đội trưởng Kim làm liên tục hơn một tháng, không ngừng tăng ca làm thêm ngoài giờ, sau khi kết thúc công tác xử lý vụ án bán hàng đa cấp của Cục an ninh quốc nội, thì đổi lấy được ba ngày nghỉ phép.

Hôm mà hắn đến Bắc Kinh, đó là một ngày chủ nhật tràn ngập cảnh ngày xuân tươi đẹp.

Những bông dương liễu nhẹ nhàng bay đầy trời, khi Thượng Dương ở tiểu khu của ba mẹ mình thì nhận được tin bạn trai đã xuống máy bay, cho nên anh liền trực tiếp đến đón hắn.

Thượng Dương mặc một bộ quần áo giản dị, áo sơ mi nhạt màu phối với quần thể thao cùng giày thể thao, mà làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời lại không hề giống với dáng vẻ trong thời gian làm việc, cứ y như một cậu học sinh vậy.

Kim Húc rất thích anh như vậy, nói: “Em trai trông được đấy, bao nhiêu tuổi rồi? Làm gay không? Thấy anh đây thế nào? Để anh mua kẹo que cho cưng nha.”

Thượng Dương xụ mặt nói: “Chơi trò lưu manh cũng không biết xem đây là đâu à, trong khu này còn đầy công an kia kìa.”

Kim Húc liếc mắt nhìn cánh cổng của tiểu khu, mím môi.

Thượng Dương nói: “Còn ở đó ba hoa, anh không thấy khẩn trương sao? Rất nhanh sẽ gặp ba mẹ em đấy.”

Kim Húc thành thật, lại nói: “Vẫn còn tốt lắm, cũng khẩn trương xong rồi. Xin lãnh đạo yên tâm, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

Thượng Dương nhìn hắn trong lòng đã có dự tính, cảm giác khẩn trương của anh cũng đã biến mất một ít, còn mơ hồ sinh ra vài phần tâm tư muốn xem kịch, nhìn xem người này làm cách nào để nịnh nọt người lớn, thật sự đúng là không thể tưởng tượng ra được.

Thời gian gặp mặt phụ huynh.

Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Kim Húc và ba của Thượng Dương, hai người đàn ông giống như hai người câm, cứ như vậy mà không nói lời nào “trừng mắt” nhìn nhau với đối phương, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Thượng Dương ngồi ở bên cạnh, cũng không biết nên nói cái gì, mẹ và dì thì đang chuẩn bị đồ ăn ở trong phòng bếp.

Toàn bộ căn nhà yên tĩnh không có âm thanh gì, bên trong sự yên tĩnh ấy chỉ có con chó Maltese của Thượng Dương nuôi là tràn ngập sức sống vô hạn. Nó rất có hứng thú đối với Kim Húc, đầu tiên là dụi chân Kim Húc muốn Kim Húc ôm nó, chờ khi Kim Húc bế nó lên, nó lại tạo dáng tựa như gian phi được sủng ái mà õng ẹo ở trên đùi Kim Húc, Thượng Dương thật sự không thể nhìn nổi nữa nên bế nó từ trên đùi của Kim Húc đặt lại xuống đất. Nó lại đi ngồi ở trên dép lê của Kim Húc, ngửa mặt không chớp mắt mà nhìn Kim Húc, bộ dạng cứ như quỳ liếm, cái đuôi nhỏ còn vẫy vẫy, thật sự không biết con chó nhỏ này đang suy nghĩ cái gì nữa.

Thượng Dương: “……”

Một già một trẻ một gâu, anh nhìn làm sao cũng không thể nào hiểu được.

Khi ngồi trên bàn cơm, hai con người này lại tiếp tục thi triển tinh thần làm người câm, chỉ động chiếc đũa, cực kỳ an tĩnh, khi ánh mắt giao nhau thì giống như sẽ phát ra tia lửa xèo xèo, mà luôn là tầm mắt của ba Thượng Dương sẽ rời đi trước.

Thượng Dương và mẹ quan sát trong chốc lát, dù sao cũng sẽ không gây ra xung đột, cho nên hai mẹ con đơn giản mặc kệ, thoải mái mà ăn cơm nói chuyện phiếm, cứ như là tách ra ở một thế giới khác với hai người bên cạnh vậy.

Sau đó, Thượng Dương dẫn người yêu đi về, cổ tay anh không thoải mái, con chó chạy tới chỗ này, nó phe phẩy cái đuôi, lưu luyến không rời mà đưa tiễn người bạn mới gặp được.

Lúc đi ra cửa, ba của Thượng Dương ngồi ở trong phòng khách, cũng không đi ra tiễn, ông ở xa xa mà nói một câu, lần sau tới đừng mua nhiều đồ như vậy, rất lãng phí tiền.

Đi xuống lầu đến bên trong tiểu khu, Thượng Dương vừa vui vẻ, lại cảm thấy không thể tưởng tượng, nói: “Hình như ông ấy rất hài lòng về anh, kỳ quái thật.”

Kim Húc nói: “Em đang nói ba em hay nói con chó thế? Ba em đối với anh thì tương đối hài lòng. Còn con chó của em thì trông rất giống với em đấy.”

Thượng Dương giận dữ, vừa muốn phản đối chính mình không liếm cẩu như vậy!

Kim Húc lập tức sửa lời nói: “Nó hẳn là ngửi ra được mùi vừa thân thiết lại quen thuộc ở trên người của anh. Chủ nhiệm Thượng, thú nhận đi, có phải lúc rảnh rỗi không có gì làm đã lấy quần lót áo ngủ của anh để lại ra xài hay không ……”

Thượng Dương quát: “Câm miệng!”

Anh vẫn cứ có cảm giác việc thuận lợi như vậy nhất định đều là do vận may, sau khi nhớ tới thì liền tính sổ, nói: “Đây là biểu hiện tốt mà trước khi vào cửa anh đã nói đó sao? Em xém chút nữa là bị anh làm tức chết rồi.”

Kim Húc tự mãn nói: “Biểu hiện như thế cũng tính là tạm được mà, còn có thể đi, lãnh đạo, đừng bắt bẻ thế chứ.”

Ban ngày hắn không chịu nói chuyện, lúc này lại như cái máy phát thanh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà phân tích nói: “Anh là nghiêm túc làm bài tập, cho nên mới có thể giao lưu được với ba em, còn có thể bảo đảm không ai đánh ai, không bị ông ấy mắng đã là cách tốt nhất rồi. Em hẳn là nên biết, về tình huống cá nhân của anh, có lẽ ba em còn biết rõ ràng hơn bản thân anh, những việc nhỏ không đáng kể thì không cần thiết phải lặp đi lặp lại nói với ông ấy, hơn nữa nếu anh nói nhiều, nhỡ mà có câu không chuẩn nào là sẽ bị ông ấy ghim khuyết điểm lại liền, không phải nói ông ấy bị đạo đức nghề nghiệp trói buộc sao, nếu đúng như vậy thì đã sớm tới đập chết anh rồi, ông ấy cho rằng là do anh dẫn em đi lạc đường đấy.”

“Ông ấy chỉ là cảm thấy nếu hành động như vậy thì sẽ làm mất mặt của ông ấy mà thôi.” Thượng Dương ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không phải nghĩ như vậy.

Không phải anh không biết ơn tình thương mà ba dành cho mình, chỉ là những mệt mỏi tích tụ bao năm qua đã tạo nên một bức tường thành, hoàn toàn không có khả năng xóa bỏ sạch sẽ ngay được, có cục diện như bây giờ, cũng đã là rất tốt rồi.

Trong lòng Kim Húc cũng rõ ràng, hắn đều hiểu rõ, loại tâm sự người nhà này, khi đương sự muốn nói sẽ tự khắc nói ra hết, cho dù là người yêu nhau, thì cũng nên duy trì một mức độ riêng tư về mặt cảm xúc nhất định.

Kim Húc cũng chỉ nói: “Nếu như em tìm một cô gái để yêu đương và kết hôn, nhất định ông ấy sẽ thích một đứa con dâu hoạt bát, nhưng em lại tìm một lão công, tốt nhất nên tìm một người câm, ăn nói vụng về cả ngày bị em ăn hiếp là tốt nhất, ông ấy sẽ rất yên tâm. Đương nhiên giới hạn chỉ là lời nói trong miệng, không thể thật sự là một người ngu ngốc, hai cha con của em đều không thích người ngu ngốc.”

“Hai người trông giống hai cha con hơn đấy, tính hình hợp nhau, nhìn thuận mắt nhau, không liên quan gì đến em cả.” Thượng Dương cảm thấy may mắn khi vượt qua cửa ải không quá khó này, cũng có chút hậm hực, nói, “Không ngờ em lại giúp hai người tìm được nhau từ trong con đường quanh co ngàn dặm, được rồi, phải nên quý trọng đoạn cơ duyên này đấy.”

Lời nói này của anh có tính chất vui đùa, cũng có vài phần nghiêm túc.

Đứa con trai mà ba anh vẫn luôn muốn đào tạo, có thể chính là người như Kim Húc vậy, mà không phải là anh.

Kim Húc nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra em có chút giống ông ấy, tính cách giống ông ấy, tính tình thì giống mẹ em, đều lấy tinh hoa của cả hai bên trung hoà một chút. Em giống mẹ em đều giàu lòng đồng cảm và quan tâm, lại giống với ba em chính trực cùng nghiêm trang. Em cũng rất thích đề ra giá trị cùng ý tưởng riêng của chính mình, nhưng em không giống ba em nhất định phải cưỡng ép người khác tiếp nhận như vậy, điểm này lại giống mẹ em, linh hoạt, mềm mại.”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc liếc anh một cái, nói: “Không thích anh nói em như vậy sao? Được rồi, anh sẽ biên ra thêm một bản khác vậy.”

“Cái gì mà biên một bản khác chứ?” Thượng Dương buồn cười nói, “Cái tên nhà anh có hai mặt sao? Đối với ba mẹ em thì anh liền hóa thành người câm, ở trước mặt em thì bất kể lúc nào cũng muốn viết thơ văn xuôi thế này, giọng văn còn nặng như vậy nữa.”

Kim Húc nhìn thấu hết thảy mà nói: “Em không thích sao? Mới là lạ, em thích anh như vậy mà.”

Thượng Dương cười rộ lên, dù là ban đêm cũng mặc kệ người khác có nhìn thấy hay không, anh chủ động nắm lấy tay Kim Húc, nói: “Thật ra cũng không phải, kiểu nào của anh em cũng đều thích.”

Hai người nghiêng đầu nhìn lẫn nhau, hôm nay Kim Húc vẫn mặc một bộ đồ màu đen, giống như ngoại trừ đồng phục, hắn cũng chỉ có quần áo màu đen mà thôi.

Thượng Dương muốn nói thêm hai từ chê trách, chẳng hạn như sao lúc nào cũng mặc quần áo màu đen như vậy? Ngày mai mua đồ mới cho anh. Nhưng lời này xoay chuyển ở trong đầu anh, ra khỏi miệng lại biến thành: “Anh mặc quần áo màu đen rất soái đấy.”

Hầu kết Kim Húc hơi giật giật, nói: “Lão bà à, giờ sẽ không kịp quay về đâu, tiểu khu này có góc chết camera không?”

Cho dù có, hai người cũng không thể làm ra loại chuyện riêng tư nhạy cảm này ở bên ngoài được.

Chung quy vẫn phải chịu đựng đến khi đi hết con đường, trở về chỗ ở của Thượng Dương.

Thượng Dương đi trước một bước vào nhà mở đèn, Kim Húc tùy tay thả ba lô cùng hành lý xuống đất rồi ôm lấy Thượng Dương từ sau lưng, nắm lấy cằm anh quay mặt đi tới, kiên quyết tàn nhẫn mà hôn anh.

Thượng Dương là một người không có kiên nhẫn khi hôn, mỗi lần khi bị hôn sâu, phản ứng luôn cực kỳ nhanh.

“Muốn anh sao?” Kim Húc hỏi anh.

Thượng Dương không đáp, lại hôn lần nữa. Kim Húc vừa hôn anh, vừa cởi áo khoác của anh ra, bên trong anh mặc áo T shirt ngắn, ngón tay Kim Húc lướt qua vai anh, trượt cho đến khi đường viền cổ chữ T lộ ra một nửa xương quai xanh.

Trong đầu hắn hiện lên cảnh cuối cùng trong homestay ở Tây Nam, từ lúc mặt trời lặn đến khi mặt trời mọc, cơ thể dần dần nổi lửa từ bên trong chỗ sâu ấy.

Homestay Tây Nam.

Cửa sổ sát đất treo một tấm màn màu trắng, cách bên ngoài không xa chính là khung cảnh tráng lệ của nơi này, núi non trùng điệp, dòng nước chảy dài, đều đã bị hoàng hôn nhuộm thành một màu vàng đỏ nhàn nhạt.

Một làn gió màu cam thổi từ cửa sổ vào, rèm cửa khẽ lay động.

Thượng Dương quỳ sát ở bên cửa sổ, ngón tay bắt loạn không mục đích, bắt được tấm màn kia, chợt buông ra, lại chống ở trên sàn nhà.

Mồ hôi trượt từ trên trán anh rồi xuống đến cằm, nhỏ xuống sàn nhà, sàn nhà phủ sáp phản chiếu ánh sáng, có thể thấy bóng dáng đang lay động theo tiết tấu.

Mặt trời trong nháy mắt lặn xuống, một bàn tay vươn ra từ sau lưng của Thương Dương rồi đột nhiên kéo màn che một cái, Thượng Dương sợ hãi mà kêu to, sợ bị người khác nhìn thấy, người phía sau anh lại bắt đầu đùa dai cố ý bế anh lên đối mặt với một mảnh đen nhánh ngoài cửa sổ.

Đối diện không có tòa nhà nào cả, càng không có người khác, nhưng bóng đêm khiến cho cửa sổ sát đất biến thành một mặt gương thật lớn.

Đồng hồ báo thức bất ngờ vang lên.

Kim Húc mở to mắt, nhìn thấy đồ vật đặt trên đầu giường thì mới nhớ ra mình còn đang ở nhà của Thượng Dương, bên cạnh hắn đã không thấy người, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng ong ong chấn động của bàn chải đánh răng bằng điện.

Lại nằm mơ nữa rồi. Thêm mắm thêm muối mà mơ thấy cảnh giữa phong cảnh sông núi nước non ở trong homestay tại Tây Nam một tháng trước kia.

Thượng Dương rửa mặt xong đi ra ngoài, nhìn thấy Kim Húc ngồi đơ ở trên giường, nói: “Em đánh thức anh sao? Em phải đến đơn vị quẹt thẻ, nếu không có việc gì thì đến 11 giờ rưỡi mới tan ca, lúc đó trở về tìm anh cùng nhau đi ăn cơm trưa nha.”

Kim Húc: “……”

Thượng Dương: “?”

Kim Húc trong lòng không được yên, cũng không có tâm trạng để ngủ tiếp, xốc chăn muốn rời giường, kết quả vừa giở chăn lên thì đã lộ ngay tinh thần phấn chấn của sáng sớm ra ngoài rồi.

Thượng Dương: “……”

Kim Húc thế mà lại thoải mái hào phóng đối với việc này, nói: “Không may là hôm nay em phải đi làm rồi, tối hôm qua chưa phát huy đến ba phần nữa.”

Thượng Dương: “……”

Kim Húc xua tay đuổi anh mau đi chuẩn bị đi, không sao cả nói: “Sáng nào cũng vậy cả, quen rồi, đừng đụng đến. Chờ em đi rồi anh sẽ tự giải quyết.”

“Anh……” Thượng Dương chậm rãi đi tới, không được tự nhiên mà nói, “Sớm biết như thế thì mới nãy em đã không đánh răng rồi.”

Không ngờ…… còn có loại chuyện tốt này. Tim của Kim Húc đập rất nhanh, cố gắng không để dáng vẻ vui mừng bay lên đến lông mày, hắn làm bộ không hiểu, vẻ mặt “mờ mịt” mà nhìn Thượng Dương, giống như một anh chồng hồn nhiên nhất trong quả đất này, hoàn toàn không biết vợ mình muốn làm gì với mình.

Rồi sau đó hắn trơ mắt mà nhìn động tác Thượng Dương, đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay đến thở cũng không dám, ban ngày ban mặt hắn chưa từng trông mong vào Thượng Dương sẽ chịu làm cái này.

Đây là ưu ái trước khi kết hôn sao? Kết hôn cũng thật tốt quá đi, muốn kết hôn mỗi ngày quá đi.

Chờ Thượng Dương vô cùng lo lắng mà đi làm rồi.

Kim Húc cũng vội vàng đi rửa mặt, thay quần áo xong nhìn đường đến tàu điện ngầm trên bản đồ rồi đi ra cửa.

Lần này hắn tới thủ đô, ngoại trừ gặp Thượng Dương và gặp người nhà Thượng Dương, thì còn có hẹn trước với chuyên gia để khám bệnh nữa.