Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào Chương 103: Khó Trách Cả Ngày Đều Mặc Đồ Đen.

Chương 103: Khó Trách Cả Ngày Đều Mặc Đồ Đen.

8:14 chiều – 01/06/2024

Từ một góc độ khác mà nói, Kim Húc bị giữ ở chỗ này, không chỉ vì phối hợp với tổ chức để nhanh chóng điều tra sự thật rõ ràng, mà còn là tổ chức đang trá hình bảo vệ hắn, cứ đánh đứa nhỏ nhà mình một trận cho bên ngoài nhìn rồi nói sao.

“Chờ điều tra xong đã, nhất định sẽ giúp cục phó Kim làm sáng tỏ ảnh hưởng. Chủ nhiệm Thượng, chỗ của chúng tôi hiện giờ không còn cứng nhắc như trước nữa, sẽ không bởi vì một bài viết chó má của blogger mà oan uổng đến đồng chí đâu. Cấp trên, chúng tôi, đều tin tưởng cục phó Kim.” Cổ Phi nói.

Thượng Dương sửa đúng từ anh ta nói: “Hiện tại anh ấy không phải là cục phó nữa.”

“Là đội trưởng Kim, do tôi chủ yếu quen kêu cục phó thôi,” Cổ Phi nói, “Trước kia ở Bạch Nguyên tôi từng đi theo anh ấy làm việc một khoảng thời gian, anh ấy chính là thần tượng của tôi. Chủ nhiệm Thượng, thật ra trước kia tôi từng thấy anh rồi, đội trưởng Kim đã từng cho tôi xem ảnh chụp của anh đấy.”

Thượng Dương biết là tấm ảnh nào.

Khi vừa mới yêu đương, Kim Húc cũng từng cho anh xem qua, đó là ảnh chụp khi Thượng Dương còn học đại học mà Kim Húc đã giữ lại từ trang web chính thức của trường, bên cạnh Kim Húc rất ít người đã từng thấy qua.

Cũng không biết hắn rốt cuộc đã nói về mình với người khác như thế nào. Thượng Dương vừa xấu hổ, đồng thời cũng càng có thể xác định, công an Cổ Phi thật sự là người mình.

Hiện giờ anh không có tâm tư trở về nghỉ ngơi, lòng cũng càng thấp thỏm, thậm chí hoài nghi mới vừa rồi Kim Húc nhẹ nhàng bâng quơ như vậy là chỉ vì muốn anh yên tâm, cho nên đã che giấu không ít tình huống đối với anh.

“Hiện tại tiến triển vụ án thế nào?” Anh hỏi vị công an Cổ Phi trước mắt này,” có thể nói không? Chọn lời có thể nói với tôi là được.”

Cổ Phi nói: “Có thể nói, không có cơ mật gì cả, bản thân vụ án cũng không tính phức tạp, chỉ vì camera bị hỏng rồi, không có chứng cứ trực tiếp chỉ ra hung thủ phạm tội, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp cũ nhiều năm của chúng tôi là phát động quần chúng, làm chiến thuật biển người, tìm kiếm loại trừ người bị tình nghi thôi.”

Buổi chiều ngày hôm qua, sau khi Kim Húc làm xong việc ở gần bệnh viện, thì tiện đường đi tìm bác sĩ Trần để tư vấn một chút về vấn đề phương diện thần kinh, buổi chiều bác sĩ Trần không khám, hai người liền hẹn gặp mặt ở văn phòng của cô, trong di động hai người đều có thể tìm được ngày đã hẹn cùng lịch sử trò chuyện trên WeChat.

Kim Húc đậu xe công vụ ở vị trí đậu xe đối diện bệnh viện rồi đi bộ tiến vào bệnh viện, lúc ấy trời đã bắt đầu mưa, hắn bước nhanh đi vào tòa nhà văn phòng, lúc đó camera còn chưa xảy ra trục trặc cho nên vẫn quay được hình ảnh hắn tiến vào tòa nhà văn phòng.

Văn phòng Trần Tĩnh ở lầu sáu, tầng lầu không cao, Kim Húc lại nhìn thấy thang máy đang đi lên, lười phải chờ ở dưới lầu, vì thế liền đi lên bằng cầu thang.

Camera ở hành lang chỉ quay được hình ảnh hắn đi vào cầu thang, hệ thống theo dõi của tòa nhà văn phòng đã bị sét đánh vào, màn hình chuyển sang màu đen.

Ước chừng mười phút sau, Trần Tĩnh rơi lầu bị người ta phát hiện, ngay sau đó đội trưởng đội bảo an bệnh viện liền xông lên lầu kiểm tra tình hình, trong văn phòng Trần Tĩnh chỉ có một mình Kim Húc.

Cổ Phi nói: “Sau khi đội trưởng Kim đi vào văn phòng thì phát hiện cửa sổ mở ra, nước mưa đều tạt vào, còn di động lại đặt ở trên bàn làm việc, bản năng nghề nghiệp khiến cho anh ấy liền ý thức được có điều gì đó không đúng.”

Vì thế Kim Húc lập tức đi tới cửa sổ để xem xét ở phía dưới thì phát hiện có người rơi xuống lầu, bởi vì nguyên nhân độ cao cộng thêm trời mưa, cho nên nhìn không rõ lắm, lúc ấy hắn cũng không thể xác định thân phận của người rơi lầu kia.

Khi hắn đang chuẩn bị gọi người tới cứu người, thì lại lập tức nhìn thấy dưới lầu có người cầm dù đến gần cũng đã phát hiện ra có người rơi lầu, nếu người bị thương đã được cứu rồi, hắn liền chuyển thành dãy số 110.

Sau khi gọi điện thoại báo cho công an, hắn đeo bao tay cao su mà mình luôn mang theo để xem xét dấu vết hiện trường.

Sau đó đội bảo an bệnh viện lên lầu, cũng là do hắn ngăn lại, mới không đi vào phá hư hiện trường.

“Hệ thống nhận báo án của 110 có lưu trữ,” Cổ Phi tỏ vẻ lời nói của Kim Húc đều có chứng cứ có thể chống đỡ, nói, “Có thể chứng minh người gọi điện thoại báo công an chính là anh ấy, sau đó công nhân viên chức ở bệnh viện mới lục tục báo công an.”

Thượng Dương nói: “Hiện trường có phát hiện dấu vết gì không?”

Cổ Phi nói: “Trên cửa sổ phát hiện dấu chân ăn khớp với giày của Trần Tĩnh, nhưng chiều cao của bệ cửa sổ là bình thường, người trưởng thành không có nhiều khả năng sẽ trượt chân rơi xuống, trên kính và khung cửa sổ cũng phát hiện vân tay trùng khớp với dấu vân tay của Trần Tĩnh, bộ phận kỹ thuật đã khôi phục hiện trường lúc đó, cơ bản có thể xác định, tình huống ngay lúc đó hẳn là Trần Tĩnh đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, ngồi xổm trên cửa sổ, cô ấy sợ bị ngã xuống, cho nên đôi tay mới nắm chặt khung cửa sổ. Với lại, vân tay của của cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước mưa rửa sạch, cũng may nhờ đội trưởng Kim trước đó đã dùng băng dán dính lại để bảo vệ, chúng tôi mới có thể khôi phục lại hiện trường được.”

Thượng Dương suy đoán nói: “Nói như vậy, rất có thể là do người nào đó uy hiếp, cho nên cô ấy mới nhảy lầu sao? Cô ấy có thù oán gì với người trong bệnh viện sao?”

“Đây là điều có khả năng cao nhất.” Cổ Phi nói, “Còn chưa tìm được người bị tình nghi, chúng tôi từng hỏi công nhân viên chức ở trong bệnh viện, nhưng vì Trần Tĩnh mới được điều từ Bạch Nguyên tới hơn một tháng, vì vậy mà vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với nhiều người. Cô ấy có thể được chuyển công tác, là do một vị bác sĩ già ở khoa thần kinh phải về hưu, vì thiếu bác sĩ lại còn nhiều việc, cho nên khi cô ấy đến một cái, con người vừa cần mẫn còn nhiệt tình, các bác sĩ trong khoa thần kinh đều vô cùng chào đón cô ấy, theo các bác sĩ cùng văn phòng với cô ấy nói lại, tính tình Trần Tĩnh tương đối ôn hòa, cũng rất khiêm tốn, nghĩ không ra cô ấy sẽ chọc tới người nào.”

Thượng Dương nói: “Vậy cái vụ ồn ào chữa bệnh là thế nào? Cô ấy được chuyển tới mới hơn một tháng, sao lại bị vướng vào mấy vụ ồn ào chữa bệnh này?”

Cổ Phi nói: “Nhắc tới cũng là vì nữ bác sĩ này bị xui xẻo, khi điều đến bệnh viện Thành Phố này chưa được mấy ngày, có một bệnh nhân bị mất ngủ đến khám, nguyên nhân là do tăng ca làm việc thời gian dài cùng nghỉ ngơi không quy luật nên dẫn tới không ngủ được, vì vậy cô ấy liền kê thuốc an thần cho người bệnh, kết quả sau khi người bệnh này trở về uống thuốc, buổi tối hôm đó tăng ca đến tận 3, 4 giờ sáng rồi sau đó đột ngột chết luôn.”

Thượng Dương: “……”

“Bởi vì chết ở trong nhà của mình, công ty đang làm việc không muốn vác nồi nên chỉ bằng lòng bồi thường một chút để tượng trưng. Người chết còn chưa đến 35 tuổi, người cha đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, điều kiện trong nhà cũng bình thường, cuối cùng đi vào ngõ cụt, ông ta liền nghi ngờ thuốc mà Trần Tĩnh kê có vấn đề, cho nên đã đến bệnh viện gây ầm ĩ rất nhiều lần, ai nói cũng không nghe. Hiện tại Trần Tĩnh không thường xuyên ngồi khám, cũng là vì có liên quan đến việc này.” Cổ Phi bất đắc dĩ nói, “Tôi nghe đồng nghiệp ở đồn công an tám chuyện, nói lúc trước cô ấy còn từng báo công an, khi cô ấy đang khám bệnh cho người khác, vị lão tiên sinh kia lại đột nhiên vọt vào, không nói hai lời liền tát cô ấy một cái.”

Thượng Dương: “……”

Anh cảm thấy bất bình thay cho Trần Tĩnh, nhưng trong lòng cũng biết, đối với loại ồn ào chữa bệnh cấp độ này cũng không có biện pháp gì có thể giải quyết được tốt cả, thứ nhất không gây tổn hại đáng kể cho Trần Tĩnh, cũng chưa đủ tội cố ý gây thương tích thứ hai đối phương đã cao tuổi, lại rất khó có thể thực hiện xử phạt hành chính.

Quả nhiên Cổ Phi nói: “Ông già này đã ngoài 70 rồi, công an chỉ có thể dẫn về đồn giáo dục, còn không biết là ai dạy ai, đồn công an nhân dân cũng bị ông ta mắng đến nỗi máu chó văng đầy đầu. Bác sĩ Trần tâm tốt, lương y như từ mẫu, tương đối đồng cảm với ông già vừa mới mất con trai, cô ấy không muốn làm lớn chuyện, vì vậy mới nhận sự xui xẻo này.

Sau trận đó, người nhà này cũng không thường đi đến bệnh viện gây chuyện nữa, sau ngày xảy ra chuyện hôm qua. Ban đầu chúng tôi cũng nghi ngờ người này, cho nên đã tìm tới cửa hỏi tình huống, lúc đó ông ta nói đã có kết quả bên cục bảo vệ người lao động, đứng về phía con trai của ông ta qua đời là do tai nạn lao động, thế nên bắt buộc công ty phải đến bồi thường theo như tai nạn lao động. Trong lòng ông ta đã trống trải không ít, bạn già và con gái đều nói ông ta không đúng, ông ta đối với bác sĩ Trần không câu oán hận, cũng thừa nhận lần trước là do đầu óc mình hồ đồ, còn tự mình hoài nghi có phải tinh thần mình có vấn đề hay không……còn nữa, ông già này không có thời gian gây án, khi vụ án xảy ra ông ta đang mua đồ cùng với bạn già của mình, vì trời mưa nên kẹt ở trong siêu thị, mấy cameras trong siêu thị đều quay được hình ảnh của ông ta.”

Thượng Dương nói: “Vậy ở hiện trường cũng không phát hiện vân tay khả nghi nào sao? Bên ngoài trời đang mưa, hung thủ phạm tội rất có khả năng sẽ lưu lại dấu chân.”

“Không có, mấy tổ vân tay lấy được ở trong phòng đều là của nhân viên y tế trong khoa thần kinh, khi vụ án xảy ra đều có chứng cứ không có mặt ở tại hiện trường.” Cổ Phi nói.

Thượng Dương thở dài một hơi, khó trách Kim Húc lại là “Người bị tình nghi duy nhất”, trước mắt xem ra, thật sự đúng là như vậy.

Cổ Phi nói: “Chúng tôi phân ra không ít người, đem cả bệnh viện và nơi Trần Tĩnh đang ở, đồng nghiệp hay hàng xóm đều sàng lọc qua một lần, chỉ cần có chút dấu vết để lại là có thể túm được hung thủ phạm tội, chạy không thoát được đâu.”

Thượng Dương nói: “Bạch Nguyên thì sao? Có phải Trần Tĩnh từng có khúc mắt với người nào ở Bạch Nguyên hay không?”

“Đồng nghiệp bên đó cũng giúp không ít, chúng tôi tìm đội trưởng đội hình sự Lịch ở đó.” Cổ Phi nói, “Chính là đội trưởng Lịch Kiệt, chắc anh cũng quen biết?”

“Có quen biết.” Thượng Dương nghe là Lịch Kiệt, cũng cảm thấy rất yên tâm, với năng lực của Lịch Kiệt, nếu bên kia có tồn tại nhân vật hiềm nghi nào, hẳn là rất nhanh sẽ tìm được, anh hỏi, “Đội trưởng Lịch có phản hồi gì không? Trần Tĩnh có kết oán với ai ở bên kia không?”

Cổ Phi nói: “Mẹ chồng trước của Trần Tĩnh.”

Trí nhớ của Thượng Dương rất tốt, nói: “Tôi đã từng gặp bà ta, tên là Ngô Phượng Lan, là một bà lão đã về hưu.”

Cổ Phi nói: “Là bà ta, sau khi con trai của bà ta là Lưu Vệ Đông được xác nhận đã chết, bà ta liền đi đến bệnh viện Nhân Dân Bạch Nguyên tìm Trần Tĩnh cãi nhau một trận, chửi Trần Tĩnh là sao chổi gì đó, còn bôi nhọ Trần Tĩnh và đội trưởng Kim có quan hệ nam nữ ở trước mặt mọi người. Sau đó bị công an khuyên nhủ cho về nhà, lời đồn cũng có thể là từ như vậy mà ra.”

Thượng Dương nhất thời không biết nên nói Kim Húc xui xẻo hay là Trần Tĩnh xui xẻo đây, hai người bởi vì cùng xuất hiện một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Lưu Vệ Đông, mà vận rủi quả thực đúng là không phân cao thấp, nếu cứ như vậy mà bàn luận lên thì Lưu Vệ Đông chính là sao chổi thật sự mới đúng.

“Thể chất bà cụ kia rất bình thường, không có khả năng uy hiếp Trần Tĩnh nhảy lầu.” Ấn tượng của Thượng Dương đối với Ngô Phượng Lan cũng không tốt, bất quá việc nào ra việc đó, nói, “Thời gian khi vụ án xảy ra, bà ta có tới tỉnh lỵ không?”

Cổ Phi nói: “Không có, bà ta đang ở viện dưỡng lão Bạch Nguyên, mấy ngày trước vì một việc nhỏ mà đã xảy ra xích mích với một bà cụ khác, sau đó còn đánh nhau một trận, lúc đánh nhau đã làm trặc luôn cả cổ và cổ chân, hiện tại đang đeo nẹp cổ ngồi xe lăn, ăn cơm còn phải chờ người đến bón cho, cũng không đi đâu được.”

Thượng Dương: “……”

Cái này gọi là kẻ ác thì có kẻ ác trị ư!!!!

Nhưng nó cũng có nghĩa là công việc điều tra các nghi phạm đã dừng lại ở bước này.

Trần Tĩnh không có kết oán với ai ở tỉnh lỵ, người nhà bệnh nhân trong vụ ồn ào chữa bệnh gần đây cũng có chứng cứ không có mặt ở hiện trường.

Người có khả năng tìm cô ấy gây án ở thành phố Bạch Nguyên chỉ có mỗi Ngô Phượng Lan, nhưng hiện tại bà ta lại không thể tự chăm sóc cả bản thân của mình.

Rốt cuộc còn có ai lại nổi lên tâm tư muốn giết người với một nữ bác sĩ vô hại, ôn hòa khiêm tốn chứ?

Thật ra thủ đoạn gây án cũng không cao cấp, chỉ là nhờ có thiên thời địa lợi, nơi chốn vừa lúc, sấm sét đúng lúc che giấu tiếng tranh chấp, máy camera vừa lúc bị hư không quay được hình dáng hung thủ phạm tội, Kim Húc đúng lúc đưa tới cửa trở thành “dê thế tội” mà thôi.

“Người đứng sau bài báo kia có hiềm nghi rất lớn.” Thượng Dương nói, “Không đơn giản chỉ là vì lưu lượng, ác ý quá lớn, chắc hẳn đã từng nghe nói qua ‘tin đồn’ của hai người Trần Tĩnh và Kim Húc, còn có thù hận tương đối mãnh liệt đối với hai người bọn họ nữa.”

Cổ Phi gật đầu nói: “Tôi cũng có hoài nghi về việc này. Muốn điều tra ngọn nguồn cần phải có sự phối hợp của nền tảng này, chúng tôi vẫn đang tích cực liên lạc.”

Thượng Dương nói: “Chờ có kết quả, nhớ nói cho tôi biết.”

Anh chào tạm biệt Cổ Phi, mang theo túi đồ của Kim Húc từ nhà khách đi ra ngoài.

Nhà khách ở bên cạnh văn phòng tỉnh, phòng trọ Kim Húc thuê cũng ở gần đây, Thượng Dương xem bản đồ rồi đi bộ về hướng của tiểu khu.

Trên đường, Thượng Dương gọi điện thoại cho một người bạn mà anh đã tình cờ quen biết trước đó, người này công tác ở Bộ thông tin, Thượng Dương kể lại tình huống cho anh ta, nói một số nền tảng từ chối xóa bài viết, còn không chịu phối hợp với công an để cung cấp nguồn của bài báo.

Anh không phải loại người mạnh vì gạo bạo vì tiền, cũng tương đối chán ghét quan hệ giữa các cá nhân với nhau, nếu không cũng không thể yên thân làm ở trong một đơn vị không có thực lực như viện nghiên cứu.

Hiện tại mặt dày gọi điện thoại đến, nói thật trong lòng anh cũng không chắc lắm, người bạn ở Bộ thông tin này có chịu phụ trách loại chuyện này không? Người ta và anh không thân, có đồng ý quan tâm loại việc nhỏ này không? Anh hoàn toàn không biết, nhưng vẫn muốn thử một lần.

Nhưng người bạn Bộ thông tin này lại vô cùng cao hứng, tỏ vẻ bọn họ thích nhất là giao tiếp với mấy loại người bên nền tảng, ngày thường muốn chỉnh đốn cũng không có cớ với cơ hội, hiện tại vừa lúc có thể thi triển tài năng, đánh một quả đấm sắt chấn chỉnh lại xã hội chủ nghĩa, để lưu lượng KPI và các tinh thần chủ nghĩa tư bản mới đi cho đúng đường.

Mở cửa nhà Kim Húc, Thượng Dương vuốt chốt mở trên tường, mở đèn lên.

Trên tầng cao nhất của giá giày đang mở, có một đôi dép lê mới tinh, giống hệt với đôi dép trong nhà của Thượng Dương ở Bắc Kinh.

Trên bàn cà phê là một cặp cốc kiểu dáng đơn giản, một đen và một trắng, còn rất mới.

Trong phòng ngủ có một bộ ga giường mới mua chưa kịp lấy ra, trong tủ treo hai bộ đồ ngủ mới cùng kiểu dáng, kích thước khác nhau.

Đây đều là Kim đã chuẩn bị cho kỳ nghỉ của hai người.

Lúc này đáng lẽ bọn họ nên gặp mặt vui vẻ, cùng nhau ăn tối, cùng nhau đi dạo trong khung cảnh đêm đầu hè, thì thầm với nhau những điều ngốc nghếch mà chỉ có khi ở bên nhau mới có thể nghe thấy.

Nghe nói ban đêm đi xe đạp trên thành phố có thể ngắm cảnh đẹp hơn so với ban ngày.

Hoặc ở trong căn nhà nhỏ nơi mà Kim Húc ở, cùng nhau xem một số chương trình náo nhiệt, cùng nhau thay chiếc ga giường mới mua, và cùng mặc hai bộ đồ ngủ giống như kiểu tình nhân mà Kim Húc đã mua…

Chờ đã, không phải, không tính chuyện thay đồ ngủ, chuyện này quá khó coi rồi!

Thượng Dương cầm cái giá áo, tràn đầy tuyệt vọng đối với thẩm mỹ quần áo của Kim Húc, khó trách cả ngày hắn đều mặc đồ đen, cái áo ngủ này? Dù có đưa cho ba anh thì cũng sẽ bị chê là già quá đấy.