Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 8: Chương 8

11:38 chiều – 02/06/2024


Đến giờ cô mới nhận ra đồ ngon trước kia mình ăn còn không tuyệt vời bằng một phần năm mấy món ăn đang bày ra trước mắt này. Không ngờ được là làm người phàm còn có chỗ tốt như vậy! Sự miễn cưỡng trong lòng Linh Bảo đến lúc này đã biến mất hoàn toàn. Cô tao nhã mà nhanh lẹ gắp lên một đũa đồ ăn, lại ăn thêm một miếng cơm to, sau đó liền bỏ thêm thịt xông khói và mầm tỏi non vào miệng, ăn đến hai má phồng lên như hamster cất trữ thức ăn.

Cái miệng trông nhỏ nhắn lại chỉ mất 10 phút để ăn hết ba bát cơm cùng nửa phần đồ ăn trên bàn. Ngô Xảo Trân trực tiếp bị cháu ngoại của mình dọa sợ, trước kia đứa nhỏ này ăn cơm như gà mổ thóc, sao lúc này lại đột nhiên ăn được nhiều như vậy.“Chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy.”Linh Bảo nhìn lại đồ ăn trên bàn, ý thức được mình ăn hơi quá trớn, dùng hết khả năng tự chủ mới có thể dừng lại, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Bà ngoại, con ăn no rồi, người cũng ăn đi ạ.” Cơm nước xong, Linh Bảo ngồi vào một góc bắt đầu thiền.

Trước kia dù ở trên đỉnh cao tu luyện nhưng cô vẫn luôn rất chăm chỉ.


Tuy rằng sau năm trăm năm linh khí đã sớm nhạt nhòa, nhưng chỉ cần cố gắng một chút thì vẫn có thể tích tiểu thành đại, quay lại như xưa. Dù từ trong trí nhớ của nguyên chủ mà phán đoán, tình cảnh trước mắt của thế giới này là theo thuyết vô thần, muốn tập hợp được một lượng lớn tín đồ như thời xưa hẳn sẽ rất khó khăn. Cô tu luyện một lần này liền ngồi một mạch đến năm sáu giờ.

Ngô Xảo Trân cho rằng cô đang cảm mạo, muốn nghỉ ngơi, nên cũng không đến quấy rầy cô lần nào. Trời đã sẩm tối, dân làng bắt đầu lùa gà vịt, trâu bò về chuồng.

Đột nhiên trong nhà bà Trương phía đối diện phát ra tiếng trẻ con khóc.


Linh Bảo tò mò đi ra xem, cái kiểu dạy con bằng đòn roi này trăm năm rồi mà vẫn chưa đổi thay được à. “Chuyện gì thế?” Linh Bảo hỏi Chu Đào Đào – người cũng vừa đi ra xem náo nhiệt.Chu Đào Đào không biết từ chỗ nào chui ra mà lại hiểu rất rõ sự tình: “Trương Cẩu hôm nay bị sai đi chăn trâu, không hiểu sao lại để mất một con, nhà bọn họ đi tìm từ trưa mà đến giờ vẫn chưa thấy đâu nên thằng nhỏ mới bị đánh đó.”“Đánh thế chẳng phải là hơi quá tay rồi sao, thêm một lúc nữa là đánh đứa nhỏ đến hỏng cả người mất.

Chị phải đi khuyên nhủ bọn họ mới được!”Bà ngoại Linh Bảo cũng có chút không nhìn nổi, liền theo sau cô và Chu Đào Đào đi qua phía đối diện.

Bà nội Chu cũng lập tức đi qua đó. Bà Chu cùng Ngô Xảo Trân hai người hai bên cùng nhau khuyên nhủ bà Trương, nhưng bà Trương đã sớm thả thằng nhóc ra, bản thân mình lại ngồi xuống đất khóc than: “Tôi phải làm sao bây giờ? Con trâu đã lớn như vậy rồi nói mất là mất, trong một lúc mà mất đi cả vạn tệ, tôi biết phải làm sao bây giờ ông trời ơi!” Linh Bảo thấy bà khóc đến thương tâm, ngày thường bà cũng hay giúp đỡ nguyên chủ, bèn nhặt một chiếc lá dưới đất, lại đi vào chuồng lấy một cọng lông trâu, sau đó vận động linh lực trong người, vẽ vài nét lên lá cây.Vì để trở thành một vị thần thần thông quảng đại, tăng thêm uy tín trong mắt dân chúng, cô vẫn luôn rất chăm chỉ học tập, bao nhiêu Đạo chú trên đời đều được cô hấp thu hết.

Muốn tìm gia súc thì chỉ cần vẽ ra một tấm bùa truy tìm dấu tích là được rồi..