Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 48

12:37 sáng – 21/05/2024

Editor: Đen

Beta: Cyane

Nhan Lộ Thanh kinh ngạc nhìn hai hàng chữ cuối cùng.

[Công chúa đang bỏ trốn: Sao tôi biết được.]

[Công chúa đang bỏ trốn: Tôi đã thử bao giờ đâu.]

Kết hợp với những lời trước đó, Cố Từ vậy mà lại nói ra những câu này sao?

Tuy rằng anh nói cũng không phải không đúng, nhưng mà sao đọc lại thấy nó sai sai vậy kìa.

Đọc lại từ đầu đến cuối, đỉnh đầu Nhan Lộ Thanh hiện lên mấy dấu chấm hỏi.

Cuộc đối thoại này của hai người… có phải là rất kỳ lạ không?

Cô đang ngồi ngẩn người trước điện thoại thì giọng nói của Bánh Quai Chèo Nhỏ xuất hiện bên tai, bả vai Nhan Lộ Thanh hạ xuống, cô nghiêng đầu qua thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bánh Quai Chèo nhỏ đập vào mặt: “Chào buổi sáng người đẹp, đang làm gì đó?”

“Không làm gì cả.” Nhan Lộ Thanh nói xong, dừng lại một chút: “Không… Thật ra tớ đang có hơi nghi ngờ khả năng đọc và biểu đạt của tớ có vấn đề.”

Vốn dĩ Bánh Quai Chèo Nhỏ đang muốn buôn chuyện trên diễn đàn tối qua với cô, nhưng nghe nói thế, dây thần kinh buôn chuyện của cô ấy lại nổi lên: “Hả? Nói thử nghe xem nào.”

Nhan Lộ Thanh đưa màn hình điện thoại để trước mặt cô ấy: “Cậu nhìn đoạn đối thoại của tớ và Cố Từ có phải là có vấn đề không?”

Hay lắm! Đây là cái gì? Đây là một đống cẩu lương!

Bánh Quai Chèo Nhỏ vừa nghe đã thấy hưng phấn, cầm lấy điện thoại, chưa kịp nhìn đến nội dung tin nhắn đã thấy được biệt danh.

“Phì… Công chúa đang bỏ trốn?” Cô ấy kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Vừa nãy cậu nói là ai cơ? Cố Từ? Cậu đặt biệt danh cho trai đẹp nhà cậu như thế này à?”

“Đấy không phải trọng điểm.” Nhan Lộ Thanh đã quen hành vi gọi Cố Từ là “nhà cậu”, chỉ thúc giục cô ấy đọc nhanh: “Cậu xem tin nhắn đi.”

Thế nên Bánh Quai Chèo Nhỏ lướt xuống để đọc.

Dấu chấm hỏi to đùng biến mất khỏi đỉnh đầu, sau đó mới đọc được câu thứ nhất hai mắt cô ấy đã trợn tròn.

What?? Anh ấy lau miệng cho cậu ấy? Tiện thể còn lau luôn son môi?

Đây không phải là lau miệng đâu, không phải là kiểu “phòng bị người khác nhìn vợ tôi” sao?

Đúng là đẳng cấp của người đẹp.

Ngay sau đó, Bánh Quai Chèo Nhỏ đọc đến đoạn Nhan Lộ Thanh giải thích về “Môi thạch trái cây”.

“???” Cô ấy rất kinh ngạc, sau đó chỉ vào hàng chữ kia: “Làm gì có ai nói kiểu này, môi thạch trái cây nên nói là nhìn giống như thạch trái cây, sao lại nói là hôn có cảm giác như thạch trái cây được?”

Nhan Lộ Thanh lấy lại điện thoại, sa mạc lời nói: “Không phải là do cậu hay nói bạn trai hôn cậu gì đó…”

“Đợi đã, đợi đã.” Bánh Quai Chèo Nhỏ duỗi tay: “Cậu đưa tớ xem lại hai câu cuối xem nào.”

Nhan Lộ Thanh đưa cho cô ấy xem, lại nói thầm: “Dù sao không phải là tớ có vấn đề thì là Cố Từ có vấn đề, tớ cảm thấy hơn phân nửa vấn đề là ở chỗ anh ấy…”

Bánh Quai Chèo Nhỏ tỉ mỉ đọc.

Một người nói môi thạch trái cây dẫn đến hôn này nọ, người kia lại “Tôi chưa thử làm sao mà biết được”. Chuyện này đúng là bó tay!

“Gì mà không người này thì người kia.” Bánh Quai Chèo Nhỏ chốt một câu: “Rõ ràng là cả hai người ai cũng có vấn đề!”

Nhan Lộ Thanh:???

Giáo sư đã bước vào lớp, tiếng mở máy tính vang lên.

Trong phòng học yên tĩnh lại, hai người cũng vào chỗ ngồi, không nói về chuyện này nữa.

Vốn dĩ Bánh Quai Chèo Nhỏ đến phòng học chỉ để hỏi chuyện đường link tối hôm qua, bởi vì Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không ý thức được rằng cô chia sẻ đường link kia trong vòng bạn bè, đã có một nhóm đu couple của mình.

Nhưng sáng nay sau khi được đút ăn cẩu lương thì cô ấy lại không muốn nhắc nữa.

Tốt nhất cô đừng phát hiện, phát hiện càng muộn càng tốt.

Cô ấy tranh thủ không ai để ý mà mở diễn đàn lên, nhanh tay gõ chữ.

Lầu 199 [= =]: Ha ha ha! Các chị em, tôi lại được ăn cẩu lương mới! Nhưng mà tôi không thể nói, nhưng yên tâm đi! Couple này chắc chắn real đó!

*

Sau khi Nhan Lộ Thanh lên lớp cũng không để ý đến việc khi sáng.

Cũng không trả lời Wechat.

Tiết học đầu tiên là giới thiệu máy tính, tiết học này diễn ra sớm, với lại nội dung chán phèo, tự ôn tập cũng được, cho nên thường xuyên ngồi ngủ gà ngủ gật.

Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh vẫn chưa ngủ đủ giấc, cô định ngủ bù vào tiết này, nhưng cô lại bị hành động hồi sáng của Cố Từ làm cho tỉnh cả ngủ, vì thế liền chống cằm nhìn về phía trước, thật ra đầu óc đang treo lơ lửng trên chín tầng mây.

Vào lúc này, Makka Pakka trong đầu đột nhiên hoạt động: “Maria!”

Nhan Lộ Thanh lấy lại tinh thần, trả lời: “Hả?Sao thế?”

“Cô nhận được tin tức của bố mẹ cô chưa?”

“Tôi chặn rồi, lâu lâu mới xem.” Nhưng Makka Pakka rất ít khi chủ động nói đến mấy chuyện này, Nhan Lộ Thanh thấy lạ: “Sao tự nhiên lại nói chuyện này?”

“Ồ, chỉ là tôi muốn nói lần này họ muốn cô đi dự tiệc, là phải đi.” Makka Pakka nói: “Như trước kia đó, nó sẽ không thể hiện là đã xảy ra chuyện gì, nói chung là bắt buộc phải đi.”

Nhan Lộ Thanh vẫn chưa kịp nói, lại nghe nó nói thầm: “Nhưng mà tôi không tìm được chuyện này trong sách, giống như chuyện ở núi Điệp Diệp. Hệ thống nói với tôi là do quỹ đạo trước kia, vì là vai phụ cho nên sẽ không xuất hiện trong truyện… Nhưng tôi luôn cảm thấy kì lạ…”

“?” Nhan Lộ Thanh buồn bực: “Nói rõ ra xem nào, lạ cái gì?”

“Cũng là do không biết nên mới không thể nói thành lời.”

Makka Pakka nói: “Thật ra Maria, tôi là tay mới… Chúng tôi có rất nhiều cơ hội thực tập trước khi được đào tạo. Tôi đã từng làm ở những hệ thống khác, nhưng họ có người ngoài lề và vai phụ để cho chúng tôi thực tập. Tuy cô cũng là vai phụ, nhưng được xem là vai phụ quan trọng hơn.”

“Cũng không phải…” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một chút, trong đầu liên tục xuất hiện Trà Xanh, Dao Nhỏ, Hoa Hồng và Cây Thông, nói: “Nhìn xem tôi cũng đâu có hiệu ứng gì đâu.”

Makka Pakka: “…”

Thật ra bình thường từ những lời nói, cũng có thể cảm thấy người máy thiểu năng trí tuệ này cũng không đỉnh như vậy, hầu hết thời gian đều không thể làm gì, chỉ có cổ vũ là đứng đầu.

Cho nên Nhan Lộ Thanh dứt khoát an ủi nó: “Tao cũng không hy vọng gì vào mấy người với ba cái thứ hệ thống đấy, dù sao mày thân là hệ thống thế mà còn không chơi lại nổi Cố Từ nữa.”

Makka Pakka: “…”

Nó không phục, giọng nói trong trẻo và đáng yêu gần như căng cứng: “Maria! Tôi tốt nghiệp xuất sắc nhất trong nhóm thực tập sinh! Hơn nữa loại như Cố Từ này đến cả mấy vị hệ thống cấp cao cũng bó tay, cho nên tôi không hề kém cỏi!”

Nhan Lộ Thanh lại an ủi nó: “Được được được, mày không kém cỏi xíu nào.”

Cô vừa an ủi vừa mở Wechat ra, tìm tài khoản nhà họ Nhan đã bị mình chặn, quả nhiên thấy được tin nhắn mà họ mới gửi cách đây không lâu, nội dung cũng không có gì, chỉ là yêu cầu cô tham gia tiệc rượu.

Cô trả lời mấy câu rồi khóa điện thoại lại.

Cuộc sống cứ trôi qua ngày này đến ngày khác, trừ ở biệt thự thì chỉ tham gia tiệc rượu, còn có thể làm chủ nhà nuôi vợ, cuối cùng chuyện phiền phức nhất là phải đến trường học những chuyên ngành mà cô không hiểu.

Cũng không cần cô chạy tới chạy lui vả mặt người khác, bởi vì nguyên chủ bị đồn có tiếng là người bị bệnh tâm thần.

Cô không cần phải trăm phương ngàn kế nghĩ cách sống sót, bởi vì nguyên chủ là đối tượng mà người khác gặp là phải né, họ còn sợ cô lấy mạng họ đây này.

Cuộc sống hàng ngày xem như trôi qua bình yên, cũng không phải nữ phụ độc ác…

Nghĩ thế, Nhan Lộ Thanh gọi người máy thiểu năng trí tuệ ra, dùng ngón tay đếm những chuyện này: “Haiz, mày nói xem, có phải cuộc sống của tao trôi qua quá bình yên không?”

“Thật ra cũng không thoải mái lắm… Vai phụ hoạt động cố định trong một phạm vi nhất định, nhưng có một số hoạt động phải làm ở chỗ khác. Hiện giờ Maria ở chỗ này, nhưng ví dụ tương lai đến lúc nguyên chủ phải ngồi tù…”

Makka Pakka: “Maria cũng phải chờ ở trong ngục.”

Nhan Lộ Thanh: “…” Móa nó! Đột nhiên phải đối diện với song sắt, khóc một dòng sông!!!

Nhưng cô chỉ kinh ngạc một xíu rồi lập tức bình tĩnh lại, Makka Pakka cũng đã nói từ bây giờ đến ngày đấy vẫn còn khoảng 2000 ngày, không phải sợ.

Vẫn còn một vài năm trước khi cốt truyện phát triển tới bước đó, vì vậy cô nên sống cho tốt cuộc sống bây giờ của mình cái đã, chuyện đấy nói sau.

Hơn nữa quan hệ của cô và Cố Từ cũng rất tốt, chắc đến khi đó có thể có cách trốn được một kiếp chứ?

Nghĩ đến đây, Nhan Lộ Thanh nhớ ra mình quên trả lời Wechat, mở khung chat của cô và Cố Từ lên.

[Sao tôi biết được.]

[Tôi đã thử bao giờ đâu.]

Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm hai câu này rồi suy tư, cuối cùng cũng nhắn lại.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Vậy chúc anh sẽ sớm được thử nó.]

Kèm theo icon vỗ tay.

Lẽ ra Cố Từ phải đang trong tiết học, anh lại lập tức trả lời lại hai tin nhắn.

[Công chúa đang bỏ trốn: …]

[Công chúa đang bỏ trốn:?]

Mấy lời này giống y đúc những thứ hiện lên từ đầu Cố Từ.

Thật sự Nhan Lộ Thanh không biết nên trả lời anh thế nào, nên cô ngay lập tức đổi chủ đề.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Sao anh đang trên lớp mà vẫn dùng điện thoại được vậy?]

[Công chúa đang bỏ trốn: Sao cô lại hỏi tôi vấn đề như thế này trên điện thoại?]

Nhan Lộ Thanh: “…” Lại cà khịa.

Cô nhớ tới nhiệm vụ không thể không đi mà Makka Pakka vừa mới nói, nghĩ tới nghĩ lui, hay là mời anh đi chung luôn.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Là do có người gửi Wechat cho tôi, muốn tôi tham gia một buổi tiệc rượu… Anh có muốn đi không?]

Có trời mới biết là có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Đại Hắc và Tiểu Hắc cũng khó cho cô cảm giác an toàn, chỉ có Cố Từ mới được. Lúc không có anh thì vâng vâng dạ dạ, lúc có anh cô lại dám cậy quyền xuất kích.

[Công chúa đang bỏ trốn: Nếu đây là câu hỏi thì không đi.]

Nhan Lộ Thanh:?

Là ý gì? Câu hỏi thì không đi, phải nói câu cầu khiến à?

Cô đổi tư thế ngồi bấm điện thoại, nghĩ thầm đúng là khó chiều.

Để đảm bảo không có một sơ hở nào, Nhan Lộ Thanh quyết định gửi ghi âm qua, cô cúi người xuống hộc bàn, sau đó nói nhỏ vào điện thoại: “Nếu xin anh đi thì sao?”

Lần này Cố Từ im lặng rất lâu.

Không biết là do không nói nên lời khi nghe những lời cô nói, hay là đang tìm vị trí thích hợp để nghe câu nói này.

Khoảng nửa phút sau, Nhan Lộ Thanh cũng nhận được đoạn ghi âm.

Cô lại tiếp tục cúi người xuống hộc bàn để nghe, nghe thấy giọng Cố Từ tự nhiên hơn nhiều so với giọng của cô.

Hoàn toàn không có cảm giác giấu diếm để nói chuyện, kèm theo chút ý cười. Từ giọng điệu nghe rõ không hề hạ giọng, lại có từ tính.

Anh nói: “Vậy có thể suy nghĩ.”

*

Bánh Quai Chèo Nhỏ chia sẻ bài đăng xong liền đi ngủ, không ngờ sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy liền thấy người đẹp bên cạnh đang lấy tư thế không hề nho nhã một chút nào để nói chuyện, khom lưng xuống như trộm, đầu cúi xuống tận eo, cầm điện thoại để sát mặt không biết đang làm gì.

“Sao cậu lại lén lén lút lút ở đây…” Cô ấy duỗi tay vỗ đầu Nhan Lộ Thanh, đến khi nhìn thấy người kia ngồi dậy ngẩng đầu lên, âm thanh chợt dừng lại.

“… Sao mặt cậu đỏ vậy?” Bánh Quai Chèo Nhỏ hơi ngạc nhiên, kết hợp với động tác kia, trong chớp mắt nói nhỏ: “Không phải là cậu đang xem phim 18+ trên lớp đó chứ?”

“Ai xem phim 18+!” Nhan Lộ Thanh trừng cô ấy một cái: “Tớ đang nghe ghi âm, đâu để giáo viên nghe được.”

Bánh Quai Chèo Nhỏ tỉnh ngộ, nhanh chóng sát lại gần Nhan Lộ Thanh: “Nghe Cố Từ nói à? Chả trách sao mặt lại đỏ vậy.”

Nhan Lộ Thanh bình tĩnh giải thích: “Do tớ cúi người thấp quá nên bị sung huyết*, đây là hiện tượng tự nhiên.”

(*Sung huyết: ứ máu một cách bất thường do mạch máu bị dãn nở ở vùng nào đó của cơ thể.)

“Thế mà ngu người đến mức sung huyết cơ đấy.” Cô ấy nhận xét: “Vậy thì giọng của cậu cũng dài thật.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Có lớn mà không có khôn.

Là do nghe rất êm tai, nên cô mới nghe thêm mấy lần mà.

Tiết học buổi sáng đã xong, lúc Nhan Lộ Thanh và Bánh Quai Chèo Nhỏ đang ăn cơm, hai đàn anh của câu lạc bộ mỹ thuật mới gặp cách đây không lâu đột nhiên ngồi xuống bên cạnh.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình và hai người này xem như cũng có quen biết nên lễ phép chào hỏi, Bánh Quai Chèo Nhỏ hỏi trước: “Hai anh này, tìm bọn em có việc gì à?”

“Vừa mới thấy hai em không đọc tin nhắn trong nhóm!” Bình Rượu than thở đẩy chiếc kính dày trên mặt, chỉ Răng Nanh bên cạnh: “Hôm nay sinh nhật Tống Quân, tối nó mời khách ăn cơm, địa chỉ đã gửi trong nhóm chat, hai em nhất định phải nể mặt đi đấy.”

Hai người sửng sốt, phản ứng lại cùng nhau chúc mừng sinh nhật Răng Nanh.

Về buổi ăn cơm thì Bánh Quai Chèo Nhỏ lập tức đồng ý.

Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh không định đi ra ngoài, dù sao Cố Từ sắp đi rồi, nhìn một ngày thì ít đi một ngày, có thể ở nhà ăn cơm thì ở nhà ăn cơm.

Cho nên cô định từ chối khéo, nhưng Răng Nanh đã nói trước: “Đàn em này, em đi nha.”

Đôi mắt anh ta mở to, trông có vẻ rất chân thành đáng yêu, hình như rất mong cô có thể tới.

Dù sao đây cũng là sinh nhật, sinh nhật một năm chỉ có một lần, lời từ chối bị kẹt lại.

Tranh thủ lúc cô đang do dự, Bánh Quai Chèo Nhỏ nhanh chóng khuyên nhủ: “Bữa ăn miễn phí mà, ăn chùa thì ngu sao không ăn hả bae!”

Bình Rượu: “Thằng nhỏ này chả thiếu tiền, hai em chỉ cần đến ăn là được không cần tặng quà, dù sao cũng là đàn em, mang theo cái miệng đến là được.”

Dưới bầu không khí này, cộng thêm có người sinh nhật, nội tâm Nhan Lộ Thanh buông lỏng. Cô hỏi hai người: “Vậy mấy anh nói trước là mấy anh có uống rượu không? Không uống rượu thì chán lắm.”

“Nhìn em không giống sâu rượu chút nào…” Bọn họ nói: “Được được, vậy thì uống một chút, uống một chút.”

Nhan Lộ Thanh và Bánh Quai Chèo Nhỏ ngồi đối diện nhau, Bình Rượu ngồi sát Bánh Quai Chèo Nhỏ, Răng Nanh ngồi sát bên cô, bữa ăn trưa vui vẻ nói cười kết thúc. Quan hệ của Bánh Quai Chèo Nhỏ và Bình Rượu tốt hơn một chút, hơn nữa khoảng cách của hai người lại gần, không biết vì sao mà lại cãi nhau, muốn chen vào cũng chen không nổi.

Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh đang ngồi xem trò vui, đang cười thì đột nhiên Răng Nanh ở bên cạnh thì thầm: “Đàn em, bên miệng em dính gì kìa.”

“Hả?” Nhan Lộ Thanh quay đầu, ngập ngừng hỏi: “Ở đâu?”

“Để anh giúp em.” Răng Nanh cầm khăn giấy, đưa tay qua, hành động tự nhiên, hình như muốn lau giúp cô.

Nhưng khi khăn giấy sắp chạm đến mặt cô, Nhan Lộ Thanh phản xạ có điều kiện, lập tức dịch ra xa Răng Nanh, né đi.

Cô cũng rút khăn giấy ở trên bàn, sau đó lau trái lau phải trên mặt mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Bây giờ hết chưa vậy anh?”

Đối phương rõ ràng sững sờ.

Sau đó gật đầu: “Ừ, hết rồi.”

*

Cơm nước xong xuôi đi ra khỏi căng tin, Nhan Lộ Thanh trở về lớp học.

Tối không về phải báo một tiếng cho Cố Từ.

Vì đã hết tiết học, lại không muốn gõ chữ nên Nhan Lộ Thanh trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Từ, có thể đúng lúc Cố Từ đang nghỉ trưa, nhận máy rất nhanh.

Câu đầu tiên Nhan Lộ Thanh nói là: “Tối tôi ăn ở ngoài.”

“…”

Cô nói xong thì hai người trở nên im lặng.

Không biết tại sao Cố Từ không nói gì, nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh thốt ra lời này, trong đầu xuất hiện ý nghĩ kì lạ: Chủ nhà đi xã giao ở ngoài thông báo cho vợ hôm nay không về nhà gì gì đó.

Im lặng một lát, giọng nói Cố Từ truyền đến: “Gọi điện thông báo cho tôi biết à?”

Giọng nói của anh ở trên lớp nghe có vẻ êm tai, bình thường nói chuyện quen rồi, đổi cách nghe, nghe qua điện thoại vậy mà lại có sức hấp dẫn.

“Không phải.” Nhan Lộ Thanh nghĩ một chút: “Là để cho anh biết, anh nói với tài xế sau khi tan học thì anh về một mình là được.”

Cố Từ không trả lời câu này, cứ như là ngầm đồng ý, anh dừng một chút lại hỏi: “Đi ra ngoài với ai?”

“Người của câu lạc bộ mỹ thuật, hôm qua anh gặp rồi.” Nhan Lộ Thanh nói: “Có đàn anh hôm nay tổ chức sinh nhật.”

Cô trả lời câu này theo bản năng, Nhan Lộ Thanh sinh ra cảm giác chủ nhà gọi điện thoại về cho vợ nói tối mình không về, sau đó bị vợ tra khảo.

Cố Từ “Ồ” một tiếng: “Ai?”

“…” Càng giống đang tra khảo hơn rồi đó.

Nhan Lộ Thanh kiên trì đến cùng mà trả lời: “… Chắc anh không nhớ rõ cụ thể là ai nhỉ? Là sinh nhật của người có cái răng nanh kia, răng nanh rất rõ ấy, hôm qua chắc anh cũng chụp chung tấm hình với anh ta rồi đó.”

“Cô đi chúc mừng sinh nhật anh ta?” Anh hỏi: “Quan hệ của hai người rất tốt à?”

Mặc dù hai câu này đều là câu hỏi, nhưng ngữ điệu của Cố Từ rất bình thản, nhạt thếch như nước sôi để nguội.

“Không quá tốt đâu, tôi với anh ta chỉ mới quen. Những vừa nãy lúc tôi ăn cơm với Bánh Quai Chèo Nhỏ ở căng tin, anh ta và một đàn anh nữa đến mời bọn tôi đi, hơn nữa nói sao cũng là sinh nhật, cho nên tôi đồng ý…”

Rõ ràng giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, càng nói càng không tự nhiên, đầu đầy thắc mắc: Rốt cuộc vì sao, vì sao cô lại giải thích đầu đuôi câu chuyện với Cố Từ nhiều như vậy?!

Mà Cố Từ nghe vậy cũng “Ừ” nhẹ một tiếng, nghe không ra cảm xúc.

Sau đó, anh cũng không nói gì nữa.

Nhan Lộ Thanh không biết tại sao, chỉ cảm thấy bầu không khí có hơi tế nhị.

Dù cho đang không đối mặt mà là đang nói qua điện thoại.

Im lặng một lúc lâu sau, cô thử hỏi: “Vậy tôi… cúp máy trước nha?”

“Ừ.”

Anh đồng ý xong, hai người vẫn chưa cúp điện thoại.

Nhan Lộ Thanh lắng nghe đầu dây bên kia, tiếng hít thở của anh khi thì rõ ràng khi thì yếu ớt, không hiểu sao tai cô nóng lên, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ thử hay là mình tự cúp máy đây.

Làm sao bây giờ…

Sau đó cô cúp máy, ngơ ngác nhìn điện thoại, cơn buồn ngủ kéo tới, liền như thường ngày mà nằm nhoài người ra bàn tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ.

*

Buổi chiều, kỹ thuật phần mềm là lớp tan học cuối cùng, một đám người chờ Nhan Lộ Thanh và Bánh Quai Chèo Nhỏ nửa tiếng, sau đó mới cùng nhau xuất phát.

Sinh nhật Răng Nanh tổ chức ở một nhà hàng có vẻ rất khác biệt, lúc mọi người vào cửa, Bình Rượu còn bùi ngùi: “Nhà hàng này rất khó đặt bàn, tôi chưa tới bao giờ, đêm nay tôi nhất định phải ăn thả ga.”

Mọi người xôn xao phụ họa.

Nhan Lộ Thanh bị khơi lên lòng hiếu kỳ, món ăn mang lên rồi nếm thử, đúng là hương vị không tồi. Cô vừa khen thầm trong lòng vừa nhớ rõ tên tiệm, nghĩ tự nhiên: Hôm nào đó phải đưa vị công chúa nào đó đến đây ăn thử.

Buổi tiệc này cứ như là chỉ mời riêng người ở câu lạc bộ mỹ thuật, chỉ có Nhan Lộ Thanh là người ngoài, chắc là Răng Nanh sẽ có một buổi tiệc khác để mời bạn học và bạn cùng phòng của anh ta.

Tiệc sinh nhật cũng không khác buổi liên hoan lắm, nội dung nói chuyện của mọi người khá giống nhau. Chỉ khác là dưới sự dụ dỗ của Nhan Lộ Thanh, cộng với việc hôm nay là sinh nhật, nên mọi người cuối cùng cũng chịu nâng ly.

Nhan Lộ Thanh và Bánh Quai Chèo Nhỏ ngồi sát nhau, lúc cô uống đến ly thứ hai thì Bánh Quai Chèo Nhỏ cảm thấy cô đã hơi lâng lâng, muốn khuyên cô nhưng không khuyên được.

Nhan Lộ Thanh thờ ơ xua tay: “Tớ không phải là loại một ly đã gục, hiện tại tửu lượng hơi bị cao, cậu yên tâm.”

Nói xong thì mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Từ.

Vì cô cười có hơi ngốc, nhìn vô cùng đáng yêu, Bánh Quai Chèo Nhỏ tò mò: “Nhắn tin với ai mà vui vẻ vậy?”

“Có đâu.” Nhan Lộ Thanh tắt điện thoại: “Tớ thông báo cho vợ một tiếng, bảo anh ấy đến đón tớ.”

“???”

Bánh Quai Chèo Nhỏ không hề liên tưởng từ này với đại mỹ nhân, chỉ thấy cô uống quá nhiều, nên tự tạo ra cho mình một người vợ.

Lúc mọi người đang ăn, Nhan Lộ Thanh đã cho ly rượu thứ ba vào bụng, ly rượu của cô cũng bị Bánh Quai Chèo Nhỏ tịch thu.

Bánh Quai Chèo Nhỏ nhìn cô: “Cậu còn tỉnh táo không đấy? Cần gọi tài xế ở nhà đến không?”

“Đương nhiên là còn tỉnh táo…” Nhan Lộ Thanh trả lời nhanh như gió: “Tớ không gọi, nhưng Cố Từ chắc là gọi rồi đó.”

Không biết là cô nói thật không, Bánh Quai Chèo Nhỏ nhớ hôm triển lãm tranh đã thêm Wechat của Cố Từ, thế nên cô ấy quay đoạn video ngắn gửi cho anh.

Cô ấy vốn muốn quay lại trạng thái bây giờ của Nhan Lộ Thanh gửi cho Cố Từ, muốn cho Cố Từ biết để còn đến đón người.

Không ngờ bắt đầu quay, Răng Nanh đến bên cạnh Nhan Lộ Thanh, tỏ ra thân thiết, như đang nói với cô gì đó. Nhan Lộ Thanh mờ mịt nhìn người đối diện, hình như không nghe rõ, thế nên Răng Nanh ghé sát vào thêm một chút rồi nói tiếp…

Góc độ này, nhìn qua có vẻ vô cùng tình tứ.

Trời ạ.

Bánh Quai Chèo Nhỏ nhin video trong tay mình, nhìn lại nhiều lần, nhấn gửi đi không chút do dự.

Bởi vì luôn cho rằng người của câu lạc bộ mỹ thuật sau khi xem phỏng vấn đều biết quan hệ của Nhan Lộ Thanh và Cố Từ, không tưởng tượng nổi Nhan Lộ Thanh lại có vận đào hoa như thế, hôm nay mới nhìn ra tâm tư của đàn anh này.

Thấy Răng Nanh không có hành động gì, Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng không xen vào. Cô ấy là người uống ít nhất, mở diễn đàn ra tìm bài đăng trong mục yêu thích, đăng bình luận mới nhất.

Lầu 280 [= =]: Cả nhà ơi, đây là lúc sự thật được hé lộ, thời khắc chứng kiến couple là thật hay giả!!! Lần này không phải bí mật! Bao giờ về tôi sẽ livestream!!!

*

Cố Từ ăn cơm tối xong thì nhận được tin nhắn của Nhan Lộ Thanh.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Anh tới đón tôi không?]

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Tôi uống rượu á! /Nhe răng]

“…”

Anh hỏi địa chỉ rồi nói cho tài xế, cũng kêu Đại Hắc và Tiểu Hắc đi.

Nhưng không trả lời chính xác cho cô biết.

Một tiếng sau.

Cô gái có biệt danh là Bánh Quai Chèo Nhỏ ngày đó Nhan Lộ Thanh đã từng giới thiệu gửi cho anh một video ngắn.

Trong video, bối cảnh là phòng riêng trong một nhà hàng, Nhan Lộ Thanh ngồi ở bàn bên cạnh, khuôn mặt hiện lên chữ “Say” to đùng, một tay chống mặt, khẽ nhếch môi với người con trai bên cạnh, nhìn khuôn miệng là đang nói: “Hả?”

Sau đó khoảng cách của hai người sát vào thêm một chút.

Tổng cộng cũng chỉ quay mười mấy giây.

Sau khi Cố Từ xem xong, mặt không đổi nói với người đang ngồi trong màn hình máy tính một câu: “Cậu, con có chút việc gấp, đi ra ngoài một chút.”

“Hả? Bây giờ con còn có việc gì mà vội vậy?”

“Dù sao…” Cố Từ đã đứng dậy mặc quần áo, nói khẽ: “… Cũng quan trọng hơn cuộc họp này.”

“…”

*

Sau khi Nhan Lộ Thanh bị lấy mất ly rượu, men say cũng giảm một chút, giọng điệu của cô cũng không còn lâng lâng nữa, lý trí cũng quay trở lại, chỉ có hơi buồn ngủ.

Mọi người nói chuyện, cô chống cằm ngồi nghe, đầu cô cứ gục lên gục xuống, cực kỳ giống những lúc học toán thời phổ thông.

Người chú ý đến cô đầu tiên là Răng Nanh.

Vốn dĩ anh ta cách Nhan Lộ Thanh rất xa, nhưng do người ngồi cạnh cô ngại điều hòa hơi nóng, muốn đổi chỗ, thế nên anh ta mới đổi chỗ ngồi bên cạnh Nhan Lộ Thanh.

Khi Nhan Lộ Thanh chống cằm, mọi người trên bàn dần dần để ý đến cô đang buồn ngủ, cảm thấy mắc cười nên không nói gì.

Nhưng mà đột nhiên cánh cửa bị gõ vài lần, sau đó có người đẩy cửa đi vào. Tay Nhan Lộ Thanh cũng không đỡ nổi đầu nữa, cả cái cằm rượt ra khỏi lòng bàn tay, mắt thấy sắp đập cả đầu xuống bàn.

Cảm giác mất trọng lượng khiến cô mở mắt.

Nhưng lúc Nhan Lộ Thanh vẫn chưa kịp phản ứng, chiếc cằm lại được một bàn tay duỗi ra đỡ lấy.

Cánh tay kia mang theo chút lạnh lẽo của ban đêm, cảm giác tinh tế như một viên ngọc mềm mại lạnh lẽo.

Toàn cơ thể cô khô nóng, chợt có thứ chạm vào, cô thoải mái thở dài.

Bàn tay đó đỡ cằm cô về phía sau, cô thuận thế ngửa đầu nhìn người đó.

“Cố Từ?” Nhan Lộ Thanh nhìn gương mặt quen thuộc kia, có vẻ rất vui: “Anh không trả lời tôi, tôi tưởng anh không tới.”

Anh không nói gì.

Cả người cô gái đang nóng lên, không biết là do rượu hay do điều hòa, làn da chạm vào tay anh như có loại cảm giác nóng bỏng.

Chẳng biết từ lúc nào bốn phía đều im lặng.

Cố Từ nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn quanh phòng một lần, cuối cùng dừng lại trên người được chúc mừng sinh nhật, cười lễ phép: “Mọi người tiếp tục đi, tôi đưa con ma men này về trước.”

Sau đó anh cụp mắt xuống, buông mặt Nhan Lộ Thanh ra, hơi khom lưng, vắt tay cô lên bả vai mình.

Trong chớp mắt, Nhan Lộ Thanh biết anh đang định làm gì.

Hiện tại năng lực tổ chức ngôn ngữ của cô không cho phép cô nói nhiều, nhưng mà cô muốn giải thích một chút.

“Tôi cảm thấy… mình vẫn có thể tự đi được.”

Cố Từ bình tĩnh ngước mắt lên, đôi mắt như được phun sơn, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng tinh và đẹp một cách đầy ma mị.

Anh dứt khoát ôm cô lên, Nhan Lộ Thanh cảm thấy như bị mất trọng lực rồi nép vào lồng ngực anh, giọng nói của Cố Từ truyền vào tai.

“Cảm thấy của cô sai rồi.”