Chú thích:
(1) Bài thơ tên là Bạch Mai sáng tác bởi Vương Miện. Bản dịch thơ:
“Băng tuyết trong rừng phủ lên gốc này
Hương hoa chẳng lẫn lộn cùng đào cùng mận
Bất chợt một đêm hương lan tỏa
Bay khắp đất trời vạn dặm xuân”
Lời tác giả:
Bài thơ cuối là của một nhà thơ sống ở nhà Nguyên, tên Vương Miện, một bài thơ rất hay về hoa mai. Nguyên tác của bài thơ là bạch mai, nhưng tôi cảm thấy ý thơ thật sự rất hợp với nam chính, nên vẫn trích dẫn thêm vào.
Về truyện này, suy nghĩ ban đầu là sẽ không có phiên ngoại, định chỉ viết đến chương 2 thôi, kết BE.
Nhưng sau khi viết xong, cảm thấy Huyền Anh và Thanh Dương cuối cùng không thể ở bên cạnh nhau, thật quá bi thương… Đời người đã đau khổ như vậy rồi, trong truyện cần gì phải gây khó dễ cho nam nữ chính làm chi nữa.
Cho nên cuối cùng viết thêm cái ngoại truyện nhỏ này.
Đông thần Huyền Anh tuy rằng đã biến mất, nhưng cuối cùng đã hóa sinh thành hoa mai – Loài hoa nở từ mùa đông giá rét kéo dài đến mùa xuân. Người đời nói rằng, mai nở trước trăm hoa, độc thiên hạ mà xuân. Loại hoa mai cao ngạo lạnh lùng, cuối cùng cũng chờ đến được ấm áp.
Chúc mọi độc giả cũng được ấm áp như xuân.