Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

5:13 sáng – 21/05/2024

Du Vũ không trả lời, hỏi ngược lại: “Sao cậu đến sớm vậy?”

Tô Liệu nhún vai: “Chín giờ rưỡi có lớp thi đua, dù sao cũng phải lên trường, buổi sáng không nên lãng phí thời gian.”

Lớp thi đua thuộc về điểm mù tri thức của Du Vũ. Cậu qua gật đầu cho có lệ: “Bận rộn ghê.”

Tô Liệu thở dài: “Chứ sao, nếu không phải bị ép thì tôi cũng chẳng tham gia đâu.”

Du Vũ thay đổi đề tài: “… Cậu làm bài tập chưa?”

“Một chữ cũng chưa đụng.”

Du Vũ nghe vậy, tâm trạng Du Vũ lúc này mới tốt hơn.

“Sao thế?”

“À.” Du Vũ nhớ cảnh mình vò đầu bức tóc giải đề tối hôm qua, thuận miệng trả lời, “Bài tập toán có vẻ hơi khó.”

Tô Liệu thay xong quần bơi, mỉm cười: “Chiều tôi hẹn bạn học nhóm, đi chung không?”

Du Vũ không thể không thừa nhận, một học tra như cậu quả thật có chút động tâm.

“Một giờ rưỡi ở phòng tự học nhà đa năng.”

*

Hồ bơi Nhị trung mở cửa cuối tuần phục vụ cho học sinh, phụ huynh, cán bộ giáo viên và cả người dân ở khu vực lân cận. Vì là sáng cuối tuần nên khi mở cửa chỉ mới có vài người đến bơi.

Du Vũ làm nóng người với 800 mét hỗn hợp xong thì nhà thi đấu mới náo nhiệt hẳn lên. Cậu vô tình bơi đến cạnh hai ông chú, nghe nói chuyện qua lại có vẻ là phụ huynh học sinh đến xin cho con mình vào tuyển bơi lội. Du Vũ không dừng lại hóng chuyện, hai chân đạp mạnh lên thành hồ, rẽ nước lao đi.

Thành viên câu lạc bộ bơi lội?

Du Vũ chợt nảy ra một ý tưởng —— cuộc thi bơi ở công viên Trân Châu chỉ cho phép báo danh dưới tư cách câu lạc bộ. Vậy cậu có thể đăng kí thông qua đội bơi của trường không? Nếu tìm được ba bạn học nữa đồng ý tham gia…

Nghĩ đến đây, lòng Du Vũ dấy lên hi vọng. Cậu bơi đến sát mé đường bơi bên cạnh, đợi Tô Liệu chạm tường thì giữ anh lại: “Ê này, tôi hỏi cậu chuyện này.”

Tô Liệu gỡ kính bơi, hất đầu: “Nói.”

“Chiều thứ sáu tuần sau, ngày 20 tháng 9, công viên Đại dương Trân Châu tổ chức 5000m ngoài trời, cậu có hứng thú không?”

Tô Liệu không nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối: “Lái xe đến đấy mất hơn cả tiếng, với lại tôi không thích thi nước mở.”

Du Vũ bất mãn nhíu mày: “Lần trước ở Vịnh Lưỡi Liềm không phải thi nước mở à?”

Đối phương thở dài một hơi: “Còn không phải vì em gái tôi nhất định muốn tôi lấy cho ẻm con cá voi sát thủ bông đấy sao”

Vừa nhắc đến gấu bông cá voi sát thủ, Du Vũ rất muốn nhấn đầu Tô Liệu xuống nước. Nhưng bây giờ cậu có chuyện nhờ vả, không thể làm gì khác ngoài kiên nhẫn giải thích: “Tám người đứng đầu trong cuộc thi đều có phần thưởng, top 3 lần lượt nhận được 1000, 800, 500.”

“Cậu thích thì tự đi đi.” Tô Liệu xoa xoa chóp mũi, coi bộ qua loa.

Du Vũ oán thầm: Phàm là chuyện tôi tự mình làm được, còn tìm ngài làm gì?

“Cuộc thi này không cho ghi danh cá nhân, mà phải tham gia dưới tư cách câu lạc bộ, cần ít nhất ba người.”

“Xa quá.” Tô Liệu vẫn như cũ không hề bị lay động, “Hơn nữa, coi như cậu giành được hạng nhất cũng đâu có bao nhiêu tiền?”

Du Vũ: “…”

Đúng vậy. Nghĩ kĩ thì Tô tiểu thiếu gia từ áo phông đến giày dép đều dát hàng hiệu, phỏng chừng cộng lại còn vượt mặt tiền thưởng. Tiếu thiếu gia lớn lên không cần lo cơm áo gạo tiền, nào biết nhân sinh có bao nhiêu gian khó.

Thực sự không nói được với nhau quá nửa câu.

Nhưng vị Tô tiểu thiếu gia cảm thấy bản thân rất có tâm có tầm, luôn miệng lải nhải: “Du Vũ, cậu đừng chê tôi lắm miệng. Nếu cậu thật lòng muốn theo con đường vận động viên chuyên nghiệp, tham gia những cuộc thi lẻ tẻ như vậy không có tác dụng. Cậu nên cân nhắc đến mấy cuộc thi của tỉnh ấy, có thể đánh giá năng lực của mình. Ví dụ như năm sau có giải vô địch trung học “Challenge Cup”, chi bằng tập trung huấn luyện lấy thành tích.”

Anh dừng một chút: “Tuy thành tích bơi cá nhân của cậu không tệ trong nhóm học sinh cấp ba, nhưng nếu so với vận động viên chuyên nghiệp rõ là không có gì nổi bật.”

Du Vũ cười lạnh: “Không phải cậu cũng tương đương tôi à?”

Tô Liệu chớp mắt, ánh mắt cực kỳ vô tội: “Nhưng thành tích tôi tốt? Tôi không chỉ có một con đường vận động viên.”

Nội tâm Du Vũ như bị ghim mấy mũi tên, thanh máu nháy mắt tụt về không. Nhưng ngoài mặt vẫn kiên cường chống đỡ 1% máu thịt còn lại, thờ ơ nhìn Tô Liệu, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Ồ.”

*

Du Vũ vốn không muốn nhìn mặt Tô Liệu, nhưng cậu chợt nghĩ đến làm bài tập cùng với học bá, không chừng một buổi trưa là có thể chép bài xong xuôi, giành thời gian rỗi đi tìm chút việc vặt.

Một rưỡi chiều, Du Vũ vẫn quyết định đến chỗ hẹn.

Khu tự học mở xuyên suốt cuối tuần, là nơi học sinh Nhị trung “học nhóm và tự học”, nên khá náo nhiệt.

Du Vũ liếc mắt một cái liền thấy Tô Liệu lẫn trong đám đông. Dáng người dong dỏng, vai rộng, rất nổi bật trong nhóm học sinh cấp ba bọn họ, nhưng Du Vũ không quen bất kì bạn học nào xung quanh Tô Liệu.

Tô Liệu trông thấy cậu, chủ động phất phất tay, tươi cười xán lạn. Du Vũ nghĩ đến việc phải ngồi cùng với người lạ đâm ra e dè, nhưng cậu một lòng muốn chép bài tập, sớm siêu sinh, ỉu xìu bước tới.

Tô Liệu chừa một chỗ cho cậu.

Bên cạnh có người tò mò nghiêng đầu qua hỏi: “Bạn anh Liệu à?”

Tô Liệu gật đầu: “Ờ, Du Vũ, cũng lớp bảy.”

Một nam sinh đeo mắt kính ngồi cạnh anh hỏi: “Cậu ở lớp thi đua mấy?”

Du Vũ sững sờ, chợt nhận ra bọn họ đều là bạn học trong lớp thi đua sáng của Tô Liệu. Cậu có chút lúng túng lắc đầu, nói mình không tham gia.

Sau đó không có ai phản ứng với cậu nữa.

Bạn học xung quanh phấn khởi bàn chuyện thành tích —— Năm nay có bao nhiêu học sinh cấp ba được chọn vào đội tập huấn Olympic. Lí, toán, hóa ở Nhị trung, môn nào bá nhất, vân vân…

Du Vũ yên lặng lắng nghe, lôi đống bài tập ra. Có lúc, cậu không thể không thừa nhận con người Tô Liệu rất thần kỳ. Trong đội thể thao thì sôi nổi, kết giao tốt với bạn bè trong lớp thi đua, thậm chí còn có thể xưng huynh gọi đệ với bạn học khác lớp.

Giống như không ai là không thể làm bạn.

Du Vũ nghĩ đến tên weixin của Tô Liệu, không nhịn được oán thầm: Hoa khôi* Nhị Trung.

* Ở đây tác giả dùng từ kỹ nữ Nhị trung ấy. Theo baidu, kỹ nữ vốn là một từ khen ngợi, chỉ ra những cô nương nổi tiếng tài giỏi, xinh đẹp, kinh qua nhiều thế giới, có thể giao du nhiều mặt, tính tình tốt và khí chất không thua kém bất cứ ai vào thời xưa. Nhưng thời nay nó mang ý xấu nên mình chưa biết phải sửa thế nào, tạm để hoa khôi

“Không nói nữa.” Hoa khôi vung tay, “Tôi muốn chăm chỉ học tập.”

Mọi người lúc này mới chịu giải tán.

Du Vũ lấy vở toán: “Làm đề ôn cuối tuần trước.”

Không ngờ Tô Liệu lại đột nhiên nói: “Tôi làm xong rồi.”

Du Vũ trừng mắt: “Sáng sớm không phải cậu nói chưa đụng một chữ sao?”

“Thì là vậy mà.” Tô Liệu vô tội, “Hồi sáng tôi chưa có viết vào vở, nãy vừa làm trên lớp thi đua.” Nói rồi lại chêm thêm một câu, “Cả vật lý cũng xong rồi.”

Du Vũ xòe lòng bàn tay, nhếch miệng nở nụ cười: “Giúp đỡ nhau xíu đi.”

Tô Liệu nghiêm túc nhìn cậu: “Chép bài tập là thói quen không tốt.”

Du Vũ nhíu mày: “Nhà cậu ở biển hả¹, quản nhiều thế?”

¹ Thuật ngữ chỉ người thích quản hoặc xen vào chuyện của người khác.

Tô Liệu đưa bài tập, ngay khi Du Vũ sắp cầm lấy, lại đột ngột rút lại, khuyên nhủ: “Có thể cho cậu nhìn đáp án của tôi, nhưng mà tôi khuyến khích cậu tự thân vận động đầu óc trước.”

Du Vũ: “…”

Cậu cầm tập vở, liếc nhìn từ trên xuống dưới. Sách vở của Tô Liệu sạch sẽ, chỉnh tề. Nét chữ nết người, vừa tiêu sái vừa đẹp đẽ.

Du Vũ chép vội mấy bài, len lén liếc nhìn Tô Liệu. Đối phương đã vùi đầu vào đống bài tập, hiển nhiên cũng không tính xen vào chuyện của cậu nữa. Vẻ mặt lúc làm bài tập của Tô Liệu rất chăm chú, là kiểu chăm chú mà Du Vũ trước giờ chưa từng thấy. Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng học dường như trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn âm thanh “sàn sạt” của ngòi bút lướt trên trang giấy.

Du Vũ cũng không biết tại sao, đột nhiên lại đổi chú ý. Cậu gạt bài tập của Tô Liệu sang một bên, quyết định tự mình nghiêm túc thử làm một lần.

Làm được một nửa, Tô Liệu đứng dậy đi rót nước.

Anh vừa đi, Du Vũ liền chú ý tới, cách đó không xa có hai nữ sinh cứ lén lút nhìn qua phía cậu. Hai người họ che miệng nói nhỏ, khẽ huých vai nhau, rồi lại bật cười khúc khích. Du Vũ theo bản năng sờ mặt của mình, cúi đầu kiểm tra đũng quần, xác định hình tượng của mình vẫn còn ổn, tay xoay bút, yên tâm tiếp tục làm bài.

Một lát sau, nữ sinh tóc dài đứng dậy đi đến chỗ cậu. Du Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy nhỏ khẽ vén tóc mái, hai vành tai chưa nói đã đỏ lựng. Ánh mắt nhỏ trốn tránh, giọng nói dịu dàng: “Bạn học này —— ”

Du Vũ nghệch mặt, mờ mịt nhìn nhỏ.

Cậu là ai?

Ánh mắt nữ sinh nọ liên tục đảo về chỗ ngồi bên cạnh Du Vũ: “Thật ngại quá quấy rầy một chút, xin hỏi cậu có weixin của anh Liệu không?”

Du Vũ: “?”

Qua nửa ngày, Du Vũ cứng ngắc lắc đầu, giải thích một câu: “Tôi không biết cậu ta.”

Nữ sinh ngoác miệng, vẻ mặt không tin lắm. Ánh mắt nhỏ đảo vòng, rơi lên trên tay Du Vũ, một chốc lại dời sang cây bút trên bàn ở chỗ ngồi kế bên, che miệng mỉm cười: “Cậu gạt tôi. Cây bút của cậu không phải cùng một bộ với Tô Liệu sao?”

Du Vũ cúi đầu nhìn cây bút công chúa Anna trong tay, lại nhìn đến nữ hoàng Elsa lăn lóc trên bàn, đột nhiên cảm thấy trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Nói đi nói lại —— cây bút này là cây bút Tô Liệu cho cậu mượn vào hôm khai giảng, cậu cũng đã trả lại cho anh. Kết quả chưa được hai ngày, Tô Liệu ném cây bút cho cậu, nói cái gì mà bút cậu từng cầm “nặng vía”, hại anh mấy hôm nay làm bài sai lên sai xuống.

Cho nên, cây bút công chúa lại vòng về tay Du Vũ.

Du Vũ thở dài, ăn ngay nói thật: “Tôi không có weixin của cậu ấy.”

Nữ sinh thất vọng mím môi. Đúng lúc liếc thấy Tô Liệu cầm bình nước trở về liền vội vàng chắp hai tay trước ngực: “Vậy xin cậu giữ bí mật giúp tôi!” Lời còn chưa dứt, nhỏ như con thỏ thoắt chạy đi.

Hai nữ sinh lẽn bẽn mỉm cười, xách balo rời đi.

Du Vũ xoay bút trong tay, chờ Tô Liệu đặt bình nước xuống. Đến khi anh ngồi xuống bên cạnh, Du Vũ mới phát hiện mình đọc một đề hơn ba lần vẫn chưa ngẫm ra câu hỏi viết gì. Nói thật, nữ sinh tóc dài vừa nãy trông rất xinh xắn. Hôm qua cậu hỏi Tô Liệu đã từng yêu đương chưa, Tô Liệu lại nói anh không có hứng thú…

Thiệt hay giả?

Du Vũ đảo mắt một vòng, lấy đuôi bút chọt chọt lên vai Tô Liệu: “Này, mới nãy có nữ sinh hỏi tôi weixin của cậu.”

“Hả?” Tô Liệu nhấc mí mắt, không hứng thú lắm, “Ai vậy?”

Cô nương nhà người ta dặn cậu giữ bí mật, cậu cũng không định nói ra, chỉ là muốn chọc anh tò mò: “Tôi cũng không quen.”

Không ngờ Tô Liệu chỉ “Ồ” một tiếng, vùi đầu làm bài thi, khuôn mặt thờ ơ, giống như thật sự không có chút hứng thú với chủ đề này.

Du Vũ có chút khó chịu.

Cậu liếc Tô Liệu vài lần, không biết làm sao mở miệng.

Tô Liệu bị cậu nhìn, không hiểu ra sao, khóe miệng đột nhiên cong lên, ghé sát mặt cậu, mỉm cười chế nhạo: “Là con gái nhà ai muốn weixin của tôi, hay là cậu? Nào kết bạn đi, rốp rẻng.”

Du Vũ: “…Cút.”

Thôi. Cậu mắng thầm: Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp. Người ta còn không thèm để ý, mày thay người ta quan tâm làm quái gì?

Việc này cứ như vậy bỏ qua.

Khuya về nhà, Du Vũ đột nhiên phát hiện weixin của mình có thêm một chấm đỏ.

[Bánh gạo nếp dâu tây] đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.

Du Vũ liếm môi, cười trộm trong lòng.

Giả bộ, cho cậu giả bộ này. Ngoài miệng nói không thèm để ý, thì ra là ngại hỏi thẳng. Này là không nhịn nổi tò mò rồi chứ gì?

Du Vũ dào dạt đắc ý, chờ mong Tô Liệu mở miệng trước.

Một tiếng.

Hai tiếng trôi qua.

Mãi đến tận khi Du Vũ bò lên giường, Tô Liệu cũng không gửi tin nhắn cho cậu.

“Cá voi sát thủ” không nhịn được, chủ động gửi cho “Bánh gạo nếp dâu tây” một dấu chấm hỏi. Không lâu sau, đối phương cũng trả lời lại một dấu chấm hỏi khác.

Cá voi sát thủ: Muốn gì?

Bánh gạo nếp dâu tây: Phải có chuyện mới thêm bạn cậu được?

Du Vũ cạn lời. Cậu ném di động sang một bên, mặc kệ Tô Liệu. Chẳng qua sau đó, weixin bắt đầu rung liên hồi, biến thành một cái chuông “thông báo”.

Tô Liệu rảnh rỗi gửi cho cậu một loạt tin nhắn.

Bánh gạo nếp dâu tây: Chúng ta thi đấu chung.

Bánh gạo nếp dâu tây: Bị mắng chung

Bánh gạo nếp dâu tây: Thậm chí còn từng cùng chui cửa sổ nhà vệ sinh nữ.

Bánh gạo nếp dâu tây: Vậy mà cậu còn thắc mắc chuyện tôi kết bạn với cậu.

Trong giây lát, Du Vũ thừa nhận mình có chút cảm động. Màn hình điện thoại lóe sáng, con trỏ nhấp nháy liên tục, hai ngon tay cậu dừng gần bàn phím, chậm chạp không biết nên trả lời thế nào.

Bánh gạo nếp dâu tây: Ngại ghê, tôi có chuyện muốn hỏi một chút.

Bánh gạo nếp dâu tây: Cậu kiếm ảnh đại diện cá voi sát thủ ở đâu ấy?

Bánh gạo nếp dâu tây: Nhỏ em tôi cũng rất thích cá voi sát thủ.

Du Vũ: “…”

Cậu mở danh thiếp của Tô Liệu ở góc trên bên phải, nhìn năm chữ “Thêm vào danh sách đen”, rơi vào trầm tư.