Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Cắt Sóng Chương 57

Chương 57

6:03 sáng – 21/05/2024

Để giành lại đoạn thời gian bị mất do va chạm, Du Vũ gần như liều lĩnh lao về phía trước. Nếu là một năm trước, cậu nhất định sẽ sức cùng lực kiệt trước 200m còn lại. Nhưng huấn luyện bài bản khai thác tiềm lực của cậu rất sâu, cậu cảm giác tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nước biển vừa mặng vừa chát, tanh mùi máu tươi, nhưng cậu vẫn duy trì tốc độ như cũ!

Có lẽ trong giai đoạn nước rút, một lượng lớn adrenaline và dopamine được sản sinh ra, cảm giác đau đớn của Du Vũ dần mờ nhạt. Không có kính bơi càng khiến cậu gần gũi với mặt biển hơn, mắt phải của cậu phủ một tầng nước, ánh mặt trời xuyên thấu qua bọt nước văng tung tóe, giống như vô số viên kim cương vỡ vụn.

Du Vũ vẫn luôn thắc mắc tại sao sau gần hai tiếng thi đấu, thứ hạng của bọn họ vẫn sát sao đến vậy. Cậu giơ tay đập mạnh vào bảng điểm, thực ra cậu cũng không biết mình về thứ tư, thứ năm hay thứ sáu nữa, dù sao ba người cũng cùng nhau vượt qua vạch đích.

Đám người trên bờ đang kích động hò reo, có người còn gào thét, nhưng tầm mắt của Du Vũ vẫn mờ mờ ảo ảo. Sức lực của cậu như đột nhiên bị thứ gì đó rút cạn, khóe mắt đau xót, chân tay đau nhức rã rời, Du Vũ bám vào bậc thang muốn lên bờ, giãy giụa mấy lần lại không lên được.

Cuối cùng, có mấy bàn tay cùng nhau kéo cậu lên, Du Vũ vừa lên bờ thì trượt chân, quỳ xuống nôn mửa. Du Vũ lần đầu thấy mình chật vật sau khi thi đấu đến vậy. Sau khi nôn hai lần, cậu được dìu lên xe y tế di động.

Mảnh kính gãy khoét một lỗ ở một bên mũi Du Vũ, không ngừng chảy máu vì vận động cường độ cao. Nhân viên y tế nhanh chóng sát trùng cầm máu cho cậu, đồng thời cẩn thận kiểm tra vết thương bên mắt trái của cậu, hóa ra khuỷu tay của đối phương đập vào kính bơi, đè lên nhãn cầu, khi máu bầm tan thì sẽ không còn gì đáng lo ngại.

Diêm Chính yêu cầu trọng tài kiểm tra video để đảm bảo rằng vận động viên đối thủ vung tay bình thường, không phải cố ý. Sau khi xem xong, ông cũng rất phiền muộn, cảm thấy ngột ngạt không có nơi nào để trút giận.

Lúc Du Vũ đi khắp nơi mượn kem chống nắng vài ngày trước, mọi người đều cho rằng — đây chỉ là đứa nhỏ mười bảy tuổi đến tập luyện ở tuyển tỉnh Diêm, đến giải toàn quốc để tích lũy kinh nghiệm, va chạm xã hội mà thôi. Nhưng khi cậu bước ra khỏi xe y tế với một túi đá trên lông mày trái, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu.

Không ít vận động viên chuyên nghiệp châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán —

“Cậu ta đến từ tỉnh Diêm à? Sao tôi chưa từng nghe đến tên nhỉ?”

“Nghe nói là thực tập sinh thôi, không phải huấn luyện chuyên nghiệp.”

“Đù má, thực tập sinh mà trâu bò cỡ đấy thì tôi khỏi lăn lộn nữa cho rồi.”

(*) Ý là tts mà giỏi như vậy thì ổng bỏ nghề không bơi nữa cho rồi.

Du Vũ bây giờ mới biết, cậu về đích ở vị trí thứ năm trong nước, chỉ kém người đứng thứ tư 0,21 giây. Xếp hạng sáu và bảy sau lưng cậu là hai một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp của Đội tuyển Bơi cự li dài quốc gia. Du Vũ cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu không phải giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng có thể cạnh tranh ba hạng đầu. Tuy nhiên, so với kết quả năm ngoái, Du Vũ rất hài lòng với sự tiến bộ của mình.

Diêm Chính dùng sức vỗ vai Du Vũ, nói Giám đốc Lý, trưởng đội đội tuyển cự li dài quốc gia muốn nói chuyện với cậu.

Không ngạc nhiên chút nào khi Du Vũ nhận được lời mời tập huấn từ đội tuyển quốc gia.

Thi đấu nữ được sắp xếp vào ngày hôm sau, Du Vũ và mọi người trong đội cần đợi tổ nữ kết thúc mới có thể quay về.

Khóe mắt Du Vũ nổi gân xanh, như thể vừa bị đánh một trận, nhưng thị lực của cậu thì không có vấn đề gì. Cá voi sát thủ nhỏ không muốn ra đường với quầng thâm dưới mắt nên chỉ trốn trong phòng một mình, nhắn WeChat với Bánh gạo nếp dâu tây.

Vào tuần cậu thi đấu, chiếc cúp bơi tiếp sức Challenge Cup đã được gửi đến Nhị trung. Tô Liệu chụp ảnh con cá heo nhỏ trong tủ danh dự, hình ảnh anh đang cầm điện thoại di động được phản chiếu trên mặt cửa kính.

Du Vũ nhìn chằm chằm vào đế cúp, tên của bốn người được sắp xếp theo chữ cái đầu, vì thế “Tô Liệu” và “Du Vũ” tình cờ nắm tay nhau xếp cuối.

Tô Liệu từng nói với cậu — anh liều mạng vì chiếc cúp này, vì muốn “lưu giữ một thứ gì đó.”

Du Vũ rất muốn nói với Tô Liệu, cậu biết không, hôm qua khi thi đấu, trong giai đoạn bứt phá tôi đã nghĩ đến cậu.

Trong đời cậu, đó là lần đầu tiên điên cuồng và liều lĩnh như thế, không để ý hết thảy mà chỉ chăm chăm xông về phía trước — dù khi lên bờ rất chật vật — nhưng cũng là lần đầu tiên cậu phát hiện thân thể của mình quả thực ẩn giấu tiềm năng vô hạn!

Ngay cả khi không có chiếc cúp này, hóa ra Tô Liệu đã sớm khắc lấy dấu vết của mình trong sinh mệnh cậu.

Nhưng Du Vũ không muốn để Tô Liệu biết mình bị thương nhẹ trong cuộc thi, vì thế cẩn thận xóa từng chữ mình đã nhập trong khung chat.

Không lâu sau, Tô Liệu lại gửi cho cậu một tấm ảnh — một mình anh nằm trên giường đôi, hai tay trái phải ôm hai con cá voi sát thủ lớn, chân phải hơi cong, cẳng chân móc một cái đuôi cá, bộ dáng rất cao ngạo.

Tô Liệu đặt tên cho bức ảnh này là: Ôm ấp trái phải.

Du Vũ: “…”

Bốn chữ ấy như cỏ đuôi chó cào vào tim cậu, thật khiến người ta nhộn nhạo. Tất cả bạn cùng phòng của Du Vũ đều đã ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn mình cậu, quyết định gọi cho Tô Liệu một chuyến.

“Làm sao vậy?” Giọng nói Tô Liệu nhẹ nhàng mà hờ hững, nhưng trong nháy mắt liền xoa dịu Du Vũ trong lòng thô ráp.

Du Vũ bật cười: “Cậu thật xấu xa, đến cả cá voi sát thủ của em gái cũng cướp.”

“Chuyện này không trách tôi được đâu!” Tô Liệu vừa cười vừa giải thích, “Em gái tôi nhìn thấy con cá voi sát thủ của cậu rồi cứ bám lấy tôi hỏi, anh ơi, sao anh cũng có cá voi sát thủ lớn? Tôi mới ghẹo em ấy một chút, nói ‘Anh sắp đi khám bệnh, con cá voi sát thủ này sẽ bảo vệ anh’. Sau đó thì con bé cũng ‘cho tôi mượn’ con cá voi sát thủ của mình, còn kêu tôi khỏi bệnh rồi thì trả cho con bé.”

Du Vũ khẽ cười hai tiếng.

Tô Liệu tiếp lời: “Đúng rồi, ca phẫu thuật của tôi đã được quyết định rồi.”

Hô hấp Du Vũ hơi ngưng lại: “Thế nào?”

“Cuối cùng vẫn quyết định đến Bắc Kinh và liên hệ với một bác sĩ có kinh nghiệm. Suy cho cùng, phẫu thuật lồng ngực phải ở ICU thêm vài ngày, có thể hạn chế được bao nhiêu thời gian thì hạn chế.” Tô Liệu nói rất hời hợt, “Lúc đó cũng thi cuối kì xong rồi, thi xong tôi sẽ đi ngay. Nếu tình trạng tốt sẽ phẫu thuật vào cuối tháng sáu.”

Du Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: “Cậu đi Bắc Kinh, có ai chăm sóc chưa? Cô nhỏ của cậu có đi không?”

“Trong nhà còn hai đứa nhỏ, hè này chắc cô nhỏ không theo được.” Tô Liệu nói, “Ba đi cùng tôi, ông ấy đã thuê căn hộ ở Bắc Kinh rồi.”

Du Vũ do dự giữa “Ba cậu và cậu không đánh nhau à?” và “Ông ấy có chăm sóc tốt cho cậu không?” mãi, cuối cùng chỉ phiền muộn “Ừ” một tiếng.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Du Vũ lắng nghe hô hấp của đối phương, không biết nên nói cái gì. Cuối cùng, Tô Liệu khẽ cười: “Đừng lo lắng.”

“Ừm.” Du Vũ cảm thấy mình nói trước micro không tốt, cũng không muốn nói chuyện nặng nề như vậy qua điện thoại, “Tôi — dừa xanh ở đây ăn rất ngon.”

“Thật không?” Tô Liệu lười biếng đáp, “Về mang cho tôi một quả đi.”

Nghĩ đến dừa, tâm trạng Du Vũ đột nhiên lại tốt lên: “Ừm!”

Sau khi cúp điện thoại, Du Vũ cứ lăn qua lăn lại trên giường. Theo chủ quan, cậu nhất định muốn cùng Tô Liệu đi Bắc Kinh, nếu không, Tô Liệu một mình ở trong bệnh viện không có người cùng trò chuyện sẽ cô đơn lắm, nhưng trên thực tế, dù là vé tàu cao tốc hay vé máy bay khứ hồi đề là những khoản phí cậu tạm thời không có khả năng chi trả, cho dù có đi, cậu cũng không chắc mình sẽ tá túc ở đâu. Mà ba Tô Liệu chắc cũng cảm thấy cậu kì lạ lắm.

Nhưng…

Du Vũ nhớ lại Trình Triết Phàm nói quyết định đến Bắc Kinh trong kỳ nghỉ hè — nếu cậu cũng có thể tham gia khóa huấn luyện mùa hè của Đội tuyển trẻ quốc gia, thì mọi vấn đề dường như đã được giải quyết dễ dàng.

Cậu vội vã tìm ông chủ Diêm hỏi về trại huấn luyện, bị Diêm Chính cho một cú “hạt dẻ xào*” trên trán: “Lại lộn xộn rồi đấy! Không nghe Giám đốc Lý nói à? Em được mời tham gia trại huấn luyện của Đội tuyển cự li dài quốc gia, còn cái Trình Triết Phàm tham gia là trại huấn luyện trẻ mùa hè, hạng mục trong bể bơi, khác nhau!”

(*) Ngôn ngữ mạng, nghĩa là búng trán á

Du Vũ bĩu môi: “… Không thể đổi em đến Bắc Kinh ạ?”

Diêm Chính trợn tròn mắt: “Em uống nước ăn cơm, muốn đổi gì thì đổi! Nhưng trại huấn luyện thanh thiếu niên toàn quốc dựa vào thi đấu nội bộ □□, em lại không tham gia! Cho dù em tham gia, thì nằm mơ mới lấy được hạn ngạch hạng mục bể bơi của tỉnh Diêm!”

Du Vũ: “…”

Huấn luyện viên cảm thấy khó hiểu: “Sao đột nhiên lại muốn đi Bắc Kinh? Muốn đi chơi à?”

Du Vũ là đứa trẻ thành thật, kể lại chuyện của Tô Liệu cho ông.

Diêm Chính khoanh tay, hừ một cái: “Hai đứa bây quan hệ tốt nhể.”

Có lẽ Tô Liệu cũng là bảo bối trong lòng ông, nghe thấy Tô Liệu sắp đến Bắc Kinh phẫu thuật tim mà không có bạn đồng hành, giọng nói cũng nhất thời mềm mỏng: “Thầy chỉ là một huấn luyện viên đội tuyển tỉnh, không có cách nào điều động chuyện này — có thể giám đốc Lý có khả năng này, em phải tự tìm ông ấy nói chuyện.

Ánh mắt Du Vũ sáng lên.

“Nhưng — tuyệt đối không được mang chuyện Tô Liệu kể cho giám đốc Lý!” Diêm Chính dựng ngón trỏ cảnh cáo, “Nếu muốn đến trại huấn luyện thanh thiếu niên, em phải có lí do chính đáng liên quan đến việc luyện tập.”

Du Vũ gật đầu như gà mổ thóc.

*

Đêm đó, đưa Du Vũ đến gõ cửa phòng của Lý Đại Dũng, đưa ra ý kiến thay đổi trại huấn luyện.

“Ồ? Tại sao?”

“Bình thường cháu đều luyện tập cự li dài, nên muốn tranh thủ một tháng của kỳ nghỉ hè nâng cao thành tích 1500m của mình. Ở Bắc Kinh có thiết bị tiên tiến nhất, đánh giá toàn diện nhất, và sửa chữa rất chi tiết.”

“Cháu đã xem rất nhiều phỏng vấn của các nhà vô địch bơi cự li dài thế giới.” Du Vũ đưa ra toàn bộ những hiểu biết mà cậu tìm hiểu với Tô Liệu trước đây, “Cháu phát hiện ra trong những năm qua, một số nhà vô địch Olympic không chỉ giành được chiến thắng trong giải đấu cự li dài mà còn giành được nhiều huy chương cấp thế giới trong các cuộc thi 1500m tự do. Mặt khác, những người có thành tích tốt nhất trong bơi đường dài ở nước ta như Đào Trạch Ba và tổ nữ hầu hết đều từng có giải thưởng bơi đường dài trong hồ bơi.”

Lý Đại Dũng xoa cằm, tán thưởng bạn học nhỏ quả nhiên có rất nhiều ý tưởng.

“Thành tích của trò trong bể bơi là bao nhiêu?”

Du Vũ nghiêm túc trả lời: “Tốt nhất là 15 phút 18 giây cho 1500m tự do.”

“Cũng đạt điều kiện tham gia đại hội thể thao.” Lý Đại Dũng suy nghĩ trong chốc lát, vậy mà thật sự đồng ý, “Được, không có vấn đề. Nếu trò thật sự muốn đi, tôi sẽ chào hỏi với bên trại huấn luyện trẻ, sắp xếp giúp trò. Trò về trước đi, chờ tin tôi.”

Du Vũ suýt chút nữa trực tiếp cúi đầu: “Cảm ơn giám đốc Lý!”

Du Vũ đi rồi, Diêm Chính bị giám đốc Lý giữ lại: “Là huấn luyện viên của cậu ấy, anh nghĩ thế nào?”

“Huấn luyện viên đội tuyển quốc gia giúp tôi chiếu cố học trò miễn phí, tôi có thể cản thằng bé sao? Tôi chỉ lo lắng một điều — đề cử tiêu chuẩn thanh thiếu niên ở tỉnh Diêm thông qua thi đấu nội bộ. Ngài cũng biết tỉnh Diêm bọn tôi rồi đấy, cạnh tranh rất kịch kiệt. Nhiều đứa trẻ ở tỉnh khác có thể tranh suất tham gia nhưng đến tỉnh Diêm đành ngậm ngùi không được.” Diêm Chính cười khổ hai tiếng, “Du Vũ không tham gia thi đấu mà vẫn có tiêu chuẩn, tôi chỉ sợ người khác dị nghị.”

“Có ý kiến gì?” Lý Đại Dũng sừng sộ lên, “Vận động viên lấy thành tích để nói chuyện.”

Diêm Chính gượng cười, nói ngài đừng xem bọn trẻ sinh long hoạt hổ, nhưng ném vào bể bơi quả thật không sánh bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, dù sao thì thi đấu trong bể bơi cạnh tranh gay gắt hơn nhiều so với bơi nước mở.

Ý cười ở khóe mắt giám đốc Lý ngày càng đậm, nói con cái nhà mình thích khiêu chiến đây đó mới là chuyện đáng mừng!

Diêm Chính thở dài một tiếng.

Lý Đại Dũng mỉm cười vỗ vai Diêm Chính: “Đội bơi cự li dài chúng ta thành lập nhiều năm nay, có thể nói ý tưởng đào tạo tổng thể vẫn đang ở giai đoạn thăm dò. Trong những năm ấy, chúng tôi tìm tòi vô vàn chiến lược nhưng vẫn không giành được huy chương Olympic trong nội dung bơi cự li dài!”

“Liệu huấn luyện theo phương pháp cũ ấy có phải là cách tốt nhất chưa? Tôi không nghĩ vậy.”

“Nào nào, lão Diêm lại đây,” Lý Đại Dũng cầm điều khiển từ xa, phát lại video trên màn hình kết nối với máy tính khách sạn, “Vừa rồi tôi vẫn đang xem. Màn biểu diễn của đứa nhỏ này thực sự rất ấn tượng–“

“Sau khi xảy ra va chạm, cậu ấy chuyển sang bơi ngửa và tiếp tục bơi, quyết đoán ném kính bơi đi. Khả năng xử lý, xác định các tình huống khẩn cấp trên biển và tốc độ phản ứng của cậu ấy phải thuộc hàng đầu!” Lý Đại Dũng khen không dứt miệng, “Trái lại tuyển thủ số 16, sau khi vô tình đụng phải Du Vũ bị phạt thẻ vàng, rõ ràng đã bị rối nhịp điệu. Bên phía Du Vũ đã điều chỉnh tốt trạng thái, ném kính bơi phấn chấn xông lên, quá đặc sắc.”

Đứa nhỏ mình dẫn dắt được khen, tất nhiên huấn luyện viên cũng mát mày mát mặt, Diêm Chính cười xởi lởi nói “Đúng không? Thằng bé là hạt giống tốt đấy.”