Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Hai tiếng sau mới đến thành C.

Xuống máy bay, Từ Kiêu và mọi người vừa ra ngoài liền nghe thấy tiếng thét chói tai.

Từ Kiêu choáng váng, đưa mắt nhìn mới phát hiện một đống fans bu đầy trước cửa, cũng không biết bọn họ đến đây lúc nào, biểu ngữ của sáu người xếp hàng chỉnh tề, lúc nhìn thấy bọn họ thì hét lên.

“Trần Ngũ — — Balala biến thân!”

“Trang Dục mau nhìn em đi!!”

“Sở Nhiên, cho dù anh có biến thành Như Hoa thì em vẫn yêu anh!!”

“…”

Từ Kiêu vẻ mặt mờ mịt, không chỉ có anh, những người khác cũng mê mang.

Nơi này là thành C đúng không? Sao mới đây mà mọi người đã biết rồi?

Bọn họ bị tổ tiết mục lấy mất điện thoại, đương nhiên không biết chuyện 《Let’s go》 đến thành C đã bị mọi người biết, cũng ồn ào huyên náo truyền nhau trên mạng.

Trước mặt bọn họ bây giờ là tất cả những fans đã biết tin tức từ Weibo và đến đón họ một cách tự phát — — nhưng chỉ trong hai tiếng mà đã tập hợp nhiều người như vậy, chứng tỏ let’s go rất hot.

Xu Xiao hơi mở to mắt, không ngờ lại có rất nhiều fans đến như vậy, thậm chí Từ Kiêu còn nghe thấy một số người gọi mình là “Từ Hoàng”, các cô ấy dùng giấy A4 viết dòng chữ “Từ Hoàng vạn tuế, nhất thống thiên thu” bằng bút màu.

Nháy mắt Từ Kiêu có hơi hoảng hốt, lúc tập một phát sóng, người đến vì anh chỉ có ba bốn người.

— — Bây giờ, cả đám người chen chúc đều đang hô tên anh.

Mắt Từ Kiêu sáng lên, anh nghiêm túc vẫy vẫy tay với bọn họ, lập tức các fans càng la hét lớn hơn, nhiệt tình vẫy tay, liều mạng huơ huơ biểu ngữ.

“A a a Từ Kiêu em yêu anh — —”

“Hôm nay anh thật sự rất đẹp!!”

Trang Dục đã quen có người hô tên mình từ lâu, thấy Từ Kiêu bên cạnh vui vẻ cười ngây ngô, khóe miệng cong thành một đường thì khẽ liếc nhìn anh nhiều hơn.

— — Trong mắt anh như có ngôi sao sáng lấp lánh, sáng đến kinh người.

Đi máy bay hết hai tiếng, nên lúc đứng chờ ở cửa sân bay, đạo diễn Lưu lại kêu ba người Trang Dục Sở Nhiên và Trần Ngũ làm lại mấy động tác kinh điển.

Nhưng lần này, có lẽ bởi vì có đông đảo fans vây quanh, bầu không khí này khiến cho ba người bọn họ cởi mở hơn, Trần Ngũ không ngại ngùng như trước nữa, còn biết tấu hài.

Toàn trường đều cười rất vui vẻ, bọn họ đọc lời thoại theo Trang Dục, Trang Dục nói một câu, bọn họ cũng nói một câu. W????b‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ #‎ T‎ R‎ U‎ M‎ T‎ R‎ U‎ ????‎ Ệ‎ N.Vn‎ ‎ #

“Thứ nhất, ta không phải là duệ, ta là phẫn nộ — —”

“Thứ nhất ~~ ta không phải là duệ ~~ ta là phẫn nộ!! Ha ha ha!!!”

“……”

Cứ như vậy, video truyền qua tay hết người này đến người kia, thoáng chốc liền có hơn trăm vạn lượt view, bên dưới chỉ toàn đảng ha ha bình luận.

Lúc mọi người tạm biệt fans đã là hai giờ trưa, sáu người lên xe buýt, bởi vì trang phục vừa dày vừa nặng, lại còn đang tháng bảy, nắng nóng chưa lui nên ai cũng người đầy mồ hôi.

Nhưng bọn họ đều rất vui vẻ.

Khóe miệng Hà Tử Chiêu cứ cong lên suốt, cười nói ha ha: “Hôm nay fans tới còn nhiều hơn buổi gặp mặt XSD của tụi này.”

Sở Nhiên cầm khăn giấy lau mồ hôi, râu đã bị mất một ít trông khá buồn cười, nhưng tâm tình hắn lại rất tốt.

Hắn cười nói: “Không nghĩ tới mọi người lại thích chúng ta như vậy.

Trần Ngũ sờ sờ đầu: “Không ngờ… Mọi người còn nói em đáng yêu…”

Từ Kiêu cười vỗ vỗ hắn: “Em vốn dĩ rất đáng yêu a.”

Khóe miệng Trang Dục hơi cong lên, gió xuân cuốn tan trời đông giá rét, khí chất băng sơn khó gần chớp mắt cũng giảm đi mấy phần.

Trong lúc mọi người trò chuyện, xe cũng chậm rãi lăn bánh, đạo diễn Lưu hiếm khi đại phát từ bi cho bọn họ nghỉ ngơi, không chơi trò chơi nhỏ trên xe.

Chắc là vì trong xe bật điều hòa, Từ Kiêu dần cảm thấy hơi mệt, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Đầu Từ Kiêu gục lên gục xuống như đang câu cá, Trang Dục nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh, thái dương giật giật, cố ý duỗi tay qua đỡ đầu để Từ Kiêu dựa vào vai y.

Quả nhiên — Trang Dục cười nhạo một tiếng — Từ Kiêu vừa dựa vào vai y liền hết lộn xộn.

Rất thức thời.

Mà cách đó vài hàng ghế, Lục Kỳ và La Lâm Lâm mắt sáng như sói, hai người không tiếng động mà vỗ tay cái “bốp”.

Lại tới nữa kìa!

Xe chạy được hơn một tiếng thì đạo diễn Lưu gọi mọi người dậy.

Mọi người thức dậy dụi dụi mắt, đạo diễn Lưu cười tủm tỉm đứng ở giữa, hắn lấy ra ba túi gấm màu sắc khác nhau, một cái màu lam, một cái màu tím, một cái màu vàng.

Đạo diễn Lưu nói với ba người Từ Kiêu: “Ba người các cậu chọn một cái đi.”

Từ Kiêu Hà Tử Chiêu Hạ Minh Viễn mỗi người lấy một cái, màu tím gần Từ Kiêu nhất nên anh lấy màu tím, đội Hà Tử Chiêu chọn màu lam, đội Sở Nhiên màu vàng.

Từ Kiêu vừa định mở ra, đạo diễn Lưu “ế ế” hai tiếng: “Bây giờ chưa mở được!”

“Túi gấm này xuống xe mới được mở, bên trong là địa điểm hôm nay chúng ta đến.”

Hạ Minh Viễn vẻ mặt mê mang, hắn còn chưa tỉnh ngủ: “Vậy sao không trực tiếp mở ra?”

Đạo diễn Lưu lắc lắc ngón tay, “No no no, các cậu đương nhiên phải mở một mình.”

Nghe đạo diễn Lưu nói, Từ Kiêu kéo màn xe nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường đất vàng, cảnh vật phía sau toàn là đồi nhỏ, cây cối trên đường thưa thớt, đường xuống núi uốn lượn không thấy điểm cuối.

Từ Kiêu tò mò nói: “Chúng ta đang đi đâu a?”

“Bây giờ không thể nói, chỗ đến hôm nay của các cậu, các cậu tự mình tìm,” đạo diễn Lưu nói xong, đột nhiên hỏi, “Đói chưa?”

Hà Tử Chiêu xoa xoa bụng, gật đầu: “Đói, sáng nay tôi chưa ăn gì.”

Sở Nhiên: “Không phải nói có cơm trưa sao?”

Đạo diễn Lưu cười hắc hắc: “Có cơm trưa — — nhưng mà, tất nhiên phải có điều kiện!”

“Cho mọi người cơ hội một tiếng, trong vòng một tiếng đến được địa điểm là có thể ăn cơm,” đạo diễn Lưu mỉm cười, “Nếu ai đến cuối cùng, vậy nhịn đói.”

“Bây giờ xe của chúng ta đang đi vòng quanh khu vực này. Có ba điểm trả khách. Kéo búa bao để quyết định ai xuống xe trước!”

Tay Trang Dục kéo búa bao là thúi nhất, hai người bọn họ xuống xe cuối cùng, cố tình nhóm đầu tiên xuống xe là xe lại chạy thêm năm phút, đến lượt bọn họ xuống xe thì đã qua mười phút.

Từ Kiêu xuống xe, lập tức mở túi gấm, anh “haizz” một tiếng, bên trong túi gấm là một tờ giấy Tuyên Thành ố vàng.

Từ Kiêu cẩn thận mở giấy Tuyên Thành ra, thì ra đây là một tấm bản đồ.

Từ Kiêu: “………….”

Từ Kiêu cạn lời nhìn bản đồ: “Chắc chắn tổ tiết mục cố ý, cái này cũng trừu tượng quá rồi.”

Anh đưa giấy Tuyên Thành cho Trang Dục, Trang Dục cũng cạn lời.

Trước hết, chưa kể bản đồ là một bức tranh vẽ bằng mực, tuyến đường là một vạch đen dày, ký hiệu bên cạnh giống như một bản đồ cổ, vẽ một vài đường lượn sóng xem như sườn núi, dòng chữ duy nhất được viết ra là tên của trường trung học — — “Trung học Hà Ngạn”, đích đến là một hình tam giác.

Từ Kiêu nhìn quanh khu vực hoang vắng, anh hắng giọng và tiếp tục bày ra tư thế của hoàng đế, tay trái chắp ra sau lưng, tay phải đưa lên không trung.

Anh ra lệnh: “Tiểu Trang Tử, đỡ trẫm khởi giá.”

Trang Dục: “… Anh là nương nương sao?”

Từ Kiêu còn tưởng Trang Dục muốn đưa đẩy, vừa “ồ ồ” một tiếng, định nói điêu nô lớn mật, dám làm trái ý trẫm.

Trang Dục bỗng cầm tay anh.

Từ Kiêu: “……” Sao không làm theo kịch bản.

Mắt phượng Trang Dục cười liếc anh một cái, không hiểu sao lại làm Từ Kiêu quẫn bách.