Lục Kỳ còn chưa kịp trả lời La Lâm Lâm, đạo diễn Lưu bên kia nói, “Ván đầu tiên – – bắt đầu tính giờ”, đèn tắt, cả thế giới chìm vào đêm đen.Trò chơi cương thi bắt đầu.Từ Kiêu mò mẫm đi đến phía trước, tổ tiết mục canh chừng rất nghiêm ngặt, tắt đèn một cái là như người mù đi đêm.Thật sự rất đen, không thấy được cái gì hết, anh chỉ có thể lấy tay lần mò về phía trước bước từng bước một.Hiển nhiên mọi người cũng có suy nghĩ như anh, tay Từ Kiêu quơ quào hai cái liền đụng tới một người.Từ Kiêu bắt được một người, Từ Kiêu “!” cúi xuống chuẩn bị cắn.Lúc này bỗng vang lên tiếng kêu đau.“Đừng cắn, đừng cắn, tôi là Hà Tử Chiêu đây a!”Cùng lúc đó, Hạ Minh Viễn vang lên tiếng Hạ Minh Viễn lẩm bẩm: “Sao không nói sớm…”Từ Kiêu nghe Hà Tử Chiêu nói: “Nói thế nào được, tôi lùn hơn Sở ca một cái đầu, ai mà biết anh cũng nhận sai người được!”Từ Kiêu: “…”Người bị Từ Kiêu nắm cái tay yếu ớt nói: “Ai da… Em… Em là Trần Ngũ nha…”Từ Kiêu vội ngẩng đầu làm như không có việc gì.Mặc dù phòng khách không lớn, nhưng có sô pha và bàn trà a, còn có phòng bếp kiểu mở. Tuy tổ tiết mục đã thu hồi mấy đồ sắc bén, nhưng Từ Kiêu vẫn bị đụng đầu rất nhiều lần.Mém chút nữa nằm liệt trên sàn.Nhìn xem, tổ tiết mục xấu xa như vậy, anh cảm giác như năm người bọn họ không phải đang chơi trò cương thi, mà là chuyện cười thầy bói xem voi.Dường như đã qua ba bốn phút nữa, vẫn một mảnh tối đen, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng va chạm vào thứ gì đó và tiếng “này này tôi là XXX”, vẫn chưa tìm được bóng người Sở Nhiên đâu.Không đúng a…… Theo lý thuyết những nơi có thể đi hẳn là đã bị năm người bọn họ sờ hết rồi mới đúng, đen như vậy, cái gì cũng không thấy, anh không tin Sở Nhiên có thể trốn đi đâu.Chờ chút.Chỗ có thể đi…Từ Kiêu: “!”Từ Kiêu vẫy vẫy tay, cong lưng bắt đầu mò mẫm.Cảm xúc lạnh lạnh cứng cứng, đây là bàn trà, sờ bàn trà xong, xác định không có ai, Từ Kiêu xoay người, mềm mềm, không sai – – đây là sô pha.Tay Từ Kiêu sờ soạng mấy cái, quả nhiên lát sau sờ thấy cổ chân.Trong bóng tối, Từ Kiêu nở một nụ cười xấu xa: “Chân ai vậy a?”Chủ nhân cái chân trầm mặc: “…”Từ Kiêu á à một tiếng: “Bắt được rồi! Sở Nhiên!”Tiếng Hạ Minh Viễn: “Đâu đâu đâu?!! Đợi tôi đợi tôi đợi tôi! Cho tôi cắn miếng!!” “Đầu hàng.”Giây tiếp theo giọng nói thanh lảnh vang lên, trong phòng liền sáng trưng.Sở Nhiên nhảy từ trên lưng sô pha xuống, bất đắc dĩ nói: “Vậy mà cũng bị anh tìm được.”Đạo diễn Lưu lấy đồng hồ bấm giây ra: “Thời gian là 6 phút 47 giây!”Vài người kế tiếp, có vài người trốn rất kỹ, sau đó bò lên bàn nấu ăn gây ra tiếng động nên chỉ bắt trong vòng 4 phút, có người trốn trong khe giữa tủ lạnh và vách tường, kết quả chưa đến 3 phút đã bị bắt, có người bị vấp ngã rồi bị tập thể công kích, tuyệt nhất chính là Trang Dục, y lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi lù lù bất động trên sô pha, cao hơn người lót đế 3 giây.Lúc này rốt cuộc đến lượt Từ Kiêu.Qua năm lượt bắt người, Từ Kiêu có ưu thế hơn hẳn, biết được chỗ nào dễ bị lục soát, chỗ nào hoàn cảnh xấu, mọi người đều đã có kinh nghiệm, muốn bắt anh thì rất nhanh.Nhưng Từ Kiêu nghĩ thầm, miễn sao không lót đế là được, Trần Ngũ là bé con đáng thương, té một cái chưa tới nửa phút đã bị phát hiện, chỉ cần nhịn qua 1 phút 20 giây là được!Hơn nữa Từ Kiêu cũng tìm được vị trí rất tốt – – lúc kết thúc lượt thứ năm, anh đã nhân cơ hội đứng ở bên phải, chờ đèn vừa tắt anh liền trốn vào tấm rèm ở góc tường, như vậy nếu có người tới cắn anh, anh trốn trong rèm có thể kéo dài thêm nửa phút đi.Đạo diễn Lưu: “Ván thứ sáu – – bắt đầu tính giờ!”Đạo diễn Lưu vừa nói xong, Từ Kiêu liền nhón chân đi về phía rèm.Từ Kiêu mò mẫm vách tường đi tới, ngón tay vừa chạm vào gạc rèm liền thầm vui mừng, vừa định kéo tấm rèm thì đằng sau bỗng có tiếng động.Trong lòng Từ Kiêu rơi lộp bộp, không phải đâu, bây giờ còn chưa được nửa phút, sao anh có thể bị bắt được.Từ Kiêu vội vàng xoay người, định áp dụng chiến lược B, bị người bắt được liền trốn vào sau rèm. Lại không nghĩ tới người nọ cũng đi vào theo, trước mắt đen nhánh, bên tai toàn là tiếng tấm rèm bị kéo rớtTừ Kiêu: “…” Đừng có vừa tới liền mạnh bạo như vậy đi? Tình thế cấp bách, Từ Kiêu cũng không rảnh lo rốt cuộc là tiếng gì, định né sang hướng khác.Cổ tay anh bỗng bị nắm lấy, Từ Kiêu hoảng lên, định vùng ra, dưới chân bỗng trượt ngã – – anh dẫm phải tấm rèm.Má nó!Từ Kiêu giật mình, người đó lao thẳng qua, đầu tiên là theo quán tính đụng vào ngực người đó, nhưng Từ Kiêu nào còn chú ý được gì.Bởi vì môi anh, trước là cảm giác mềm mềm, sau là hơi đau.Chuyện không thể phủ nhận đó là, hàm răng kia cắn vào miệng anh nên mới đau.Vậy… Cái thứ mềm mềm thì sao?Tấm rèm bên này gây ra động tĩnh quá lớn, trong một không gian yên tĩnh không thấy được gì, bốn người khác cũng nghe thấy, cũng mò mẫm đi qua.Hà Tử Chiêu: “Hắc hắc hắc, Từ Kiêu anh ở chỗ này a, em tới hì hì hì – -“Hạ Minh Viễn: “Chờ chút, tôi tới liền!”Từ Kiêu: “……………”Người đối diện vẫn không động đậy. Trong bóng tối, Từ Kiêu hơi chột dạ, anh không thấy gì hết, cũng không biết người đối diện rốt cuộc là ai, càng không biết hôn trúng đâu rồi…Nhưng… Cái này cũng không phải anh tự nguyện a, anh bị ngã nên mới vậy!Tóm lại, đều là đàn ông, cắn chút… Cũng… Cũng không rớt miếng thịt nào nhỉ?Từ Kiêu suy nghĩ miên man, phải nói nếu không phải tại đang ngượng ngùng thì anh đã nhận thua, mặt bỗng nhiên truyền đến xúc cảm dịu dàng – – có người dùng tay miêu tả mặt anh.Anh cảm nhận được ngón tay khô ráo lạnh lẽo kia, ngón tay đó vuốt ve mi mắt anh, rồi đến mũi, cuối cùng ngừng lại ở môi.Từ Kiêu bị chút đụng chạm này làm cho tê tê ngứa ngứa, anh phản xạ có điều kiện bắt lấy bàn tay đang sờ mặt mình, đúng lúc nắm được cổ tay người nọ.Anh sửng sốt.Chỗ bị nắm lấy kia, dưới lòng bàn tay thô ráp, hình như là vòng tay dây dệt.… Trang Dục?Từ Kiêu chưa kịp hỏi ra, người kia liền động đậy.Giây tiếp theo, bên môi không còn xúc cảm khô ráo lạnh lạnh kia nữa, cằm Từ Kiêu đau nhức, đột nhiên bị chế trụ, môi lại bị chạm vào lần nữa.Thay vì là ngón tay như lúc nãy, bây giờ lại là nụ hôn ẩm ướt, ấm áp, cực kỳ có tính xâm lược.Từ Kiêu mở to mắt, trong bóng tối đen như mực, dường như có một tia sét xẹt qua đỉnh đầu anh đánh thẳng xuống, dòng điện tê dại truyền đến sống lưng.Trang Dục… Đang hôn anh?