Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Tập 4 kết thúc, mọi người lại ngồi máy bay rời thành C, lúc đến đây có fans đưa đón, bây giờ quay xong tập 4 còn có nhiều người tới tiễn hơn.

Tạm biệt fans, lên máy bay, Trang Dục vẫn ngồi bên cạnh anh như lần trước.

Trang Dục lên máy bay liền đeo bịt mắt lại, trông y có vẻ mệt mỏi, khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại, chắc là ngủ rồi.

Từ Kiêu nhìn khuôn mặt bình tĩnh đeo bịt mắt đi ngủ của y, giúp y sửa lại thảm, rồi cũng nhắm mắt ngủ.

Sau khi Từ Kiêu ngủ say, người bên cạnh kéo đồ bịt mắt xuống, con ngươi thâm thúy nhìn người ngủ say.

Máy bay đáp xuống, bị fans vây quanh, nhân viên let’s go che chở sáu người rời khỏi sân bay, người đại diện lái xe đến đã chờ sẵn ở cửa. Sáu người vẫn chưa trang điểm lại, đầu tóc rối bù, mọi người đều mang khẩu trang.

Tiểu Trịnh và Chu Văn đã chờ sẵn ở cửa từ lâu, đồ của Từ Kiêu khá nhiều, Tiểu Trịnh đi tới xách hành lý của Từ Kiêu, Từ Kiêu vừa định lên xe, bỗng bị Trang Dục ngăn lại.

“Theo tôi.”

Trang Dục kéo cửa ghế phụ ra, mắt phượng nhìn chằm chằm anh, bộ dạng như thể anh không lên tôi sẽ giết anh.

Fans đứng ở đằng xa nhìn thấy, lập tức có mấy nữ sinh hưng phấn cầm điện thoại chụp lia lịa.

Tiểu Trịnh mê mang đứng tại chỗ: “Kiêu ca, sao còn chưa lên?”

Quả nhiên tới rồi, trong lòng Từ Kiêu thở dài một tiếng, trên mặt lại cười cười với Tiểu Trịnh: “Anh và Trang ca của em đi chung, em về trước đi.”

Chu Văn là tài xế, hắn nhìn Từ Kiêu leo lên ghế phụ, kinh ngạc “a” một tiếng: “Sao anh lại lên đây, xe Tiểu Trịnh đang đậu đằng trước mà.”

Không ngờ giây tiếp theo Trang Dục cũng lên, y mặt vô cảm nhìn chằm chằm phía trước: “Lái xe.”

Mặc dù Chu Văn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhạy bén phát hiện có gì đó, lập tức im miệng thành thật lái xe.

Đến khi xe của Trang Dục và Từ Kiêu đi rồi, hoa hướng dương và kiêu hùng vây xem nãy giờ cũng tan.

Nữ sinh chụp được ảnh lúc nãy lập tức mở Weibo Thái Dương Điểu siêu thoại, đăng lên.

@Ánh Trăng Không Ngủ Hề Hề Cũng Không Ngủ: “#Thái Dương Điểu# #Trang Dục Từ Kiêu đi cùng nhau# a a a a mấy chị em mau tới thỉnh an mị!!”

Cô đăng bức ảnh vừa chụp lên.

Chưa gì mà bên dưới đã có một đống bình luận mới.

“Thế mà cũng có ngày Apollo kéo cửa xe người ta, Từ Kiêu quả nhiên là được đối xử đặc biệt.”

“Cam! Trang thái dương anh đang bắt cóc bé chim sao, anh hung dữ quá a kkkkk.”

“Trợ lý bên cạnh vẻ mặt mê mang: Tôi là ai tôi đang ở đâu tôi đang định làm gì?”

“Chỉ có mình tôi thấy ánh mắt Trang Dục rất phức tạp sao! Cái bầu không khí như muốn bức vua thoái vị í!”

“Bức vua thoái vị không phải dùng mỹ nhân kế như vậy.”

Bên kia, Chu Văn yên tĩnh lái xe, xe rời khỏi sân bay, cả đường lái rất thuận lợi.

Chạy hơn nửa tiếng, Trang Dục bỗng nói: “Dừng xe.”

Chu Văn vẫn luôn dựng lỗ tai lên, nghe vậy lập tức dừng xe ở khúc cua.

Trang Dục nói: “Cậu xuống xe.”

Chu Văn: “…”

Chu Văn: “??? Anh nói gì??”

Nhưng giọng điệu Trang Dục vẫn đáng tin như bản chất của y, nói một cách chém đinh chặt sắt: “Để Tiểu Trịnh đến đón cậu, anh và hắn có chuyện muốn nói.”

Chu Văn: “…… Được rồi.”

Chu Văn xuống xe, Trang Dục ngồi ghế sau bước lên ghế lái, xe chạy về phía trước, bóng người Chu Văn xẹt qua chỉ còn lại một chấm đen nhỏ.

Hai người trong xe trầm mặc tiếp tục chạy về phía trước.

Lại một lát sau nữa, Từ Kiêu nhìn hướng chạy, mở miệng trước: “Cậu muốn đưa tôi về nhà à?”

Trang Dục lái xe, mắt nhìn thẳng, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Từ Kiêu ngượng ngùng gãi gãi mũi, lén nhìn Trang Dục, nhất thời không biết nên nói gì.

Trang Dục bỗng mở miệng: “Hôm nay anh vẫn luôn tránh tôi.”

“…”

Trang Dục lại nói: “Nói đúng hơn là từ tối hôm qua, anh liền tránh tôi.”

Từ Kiêu cười đùa, giọng khoa trương: “Sao tôi trốn cậu được nha, sáng nay còn chào nhau nữa mà.”

Trang Dục xì một tiếng, mắt phượng nhìn qua: “Anh cười giả như vậy, tưởng tôi nhìn không ra?”

Nói xong, Trang Dục bỗng dừng xe lại, lúc này Từ Kiêu mới phát hiện là đã đến cửa nhà.

Trang Dục xoay người, đối mặt với anh.

“Này.”

Từ Kiêu không hiểu gì nhìn qua, con ngươi hổ phách của Trang Dục nhìn thẳng qua không lệch đi đâu, trong giọng nói kiêu ngạo mang theo chút khó hiểu: “Em đồng ý anh thích em, anh còn không hài lòng?”

(Áuuuuuuu, tui đã chờ được giây phút đổi xưng hô >

Từ Kiêu: “………………”

Từ Kiêu: “????????”

Gì vậy, câu đó chữ nào anh cũng hiểu, nhưng ghép lại nguyên câu thì chẳng hiểu mô tê gì hết??

Từ Kiêu hỗn độn trong gió: “Không phải, tôi muốn đồng ý khi nào… Tôi cũng chưa từng nói thích cậu a…”

Nhưng Từ Kiêu nói càng lúc càng nhỏ, bởi vì sắc mặt người đối diện càng lúc càng nguy hiểm, từ một con meo lớn kiêu ngạo, thoáng chốc biến thành con báo đang nhìn chằm chằm con mồi.

“Anh có ý gì.” Trang Dục híp mắt.

Từ Kiêu bất giác nuốt nước bọt: “Cái kia…” Có chuyện gì từ từ nói… Trang Dục ép sát từng bước, không chịu nhượng bộ: “Tập 1 anh ôm em, muốn em đi WC chung, tập 2 đòi kề vai sát cánh với em, động tay động chân, anh giải thích xem?”

“…” Rõ ràng là tôi đi WC với cậu mà, cậu sợ ma.

Từ Kiêu ho khan, giải thích: “Đây là tình anh em…”

“Vậy anh luôn nhìn em đến ngẩn người, động chút là đỏ mặt,” Trang Dục xì một tiếng, “Đây cũng là tình anh em?”

Khoảng cách ngày càng nguy hiểm, Từ Kiêu nhịn không được lùi ra sau, hầu kết lên xuống.

“Cái đó là tôi… Là tôi hoa si… Đúng! Tôi bị sắc mê hoặc…”

“Bị sắc mê hoặc.”

Trang Dục nhàn nhạt lặp lại, mắt phượng nhìn chằm chằm anh.

“Lần đó uống rượu, anh uống say rồi nói thích em, cũng là vì bị sắc mê hoặc?”

Trang Dục mặt không cảm xúc.

Từ Kiêu bị lời của y làm cho choáng váng, đầu như bị người ta nện búa xuống ầm ầm — —

Anh có nói như vậy hả??

Không phải đâu? Anh nói lời đó khi nào??

Nhưng nhìn sắc mặt Trang Dục không giống lắm, nghiêm túc mà nói, là vô cùng kỳ lạ.

Từ Kiêu cố gắng nhớ lại, không khỏi ngẩn ra, bỗng nhớ tới có lần sau khi uống rượu xong, Trang Dục ở trên xe có nói những lời này với anh… Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó, Trang Dục vẫn luôn nghĩ đến chuyện này? Y vẫn luôn cho rằng anh thích y?

Từ Kiêu ngây người, này nima… Uống rượu hại người a! Chẳng lẽ anh uống phải rượu giả đấy chứ? Sao không có chút ấn tượng nào hết vậy!

Từ Kiêu vội nói: “Lúc đó tôi… Cái đó là lời nói khi say!” Lời nói khi say không tính.

“Anh là lời nói khi say,” Trang Dục nặng nề liếc anh một cái, y nói: “Nhưng lời của em là thật.”

Trang Dục chống tay lên thanh điều khiển ghế, bỗng kề sát lại, chóp mũi hai người chỉ cách nhau một chút.

Trang Dục đột nhiên kê sát tới, Từ Kiêu thậm chí còn thấy rõ lông mi đang rũ xuống của Trang Dục.

Từ Kiêu nín thở.

Đôi mắt mạ vàng của Trang Dục nửa rũ xuống.

“Anh không thể phủ nhận.”

“Em không thích giấu giếm, anh có thể trực tiếp từ chối.”

Bỗng Trang Dục nâng mắt lên, đáy mắt như có tia sáng xẹt qua, yên lặng nhìn vào anh.

Từ Kiêu môi lưỡi khô khốc.

“Anh muốn ở bên nhau với em không.”

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Logic của Trang Dục: Thích mắt tôi = thích tôi.

Đồ cao lãnh mặt thối thích dùng câu mệnh lệnh đưa ra yêu cầu kỳ quái.

Xin hỏi Từ Kiêu có chấp nhận hay không?

1. Có 2. Không

Hôm nay là sinh nhật của tôi a, mọi người mau chúc mừng tôi đi

Hôm nay là ta sinh nhật a đại gia mau khen khen ta (lý không trực khí cũng tráng)