Edit + beta: IrisLục Kỳ đột nhiên nắm chặt tay La Lâm Lâm.“Lâm Lâm, Lâm Lâm!” Lục Kỳ phấn khích kêu, “Đừng cười nữa, cậu mau nhìn kìa!”Muốn cô nhìn gì cơ? La Lâm Lâm dần ngừng cười, thở một hơi rồi mới nhìn qua. Chỉ là ngay khi cô nhìn theo hướng Lục Kỳ chỉ liền ngây người.Tuy cách khá xa, nhưng với thị lực 5.2 của La Lâm Lâm, cô vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, ở một cái lều khác là Từ Kiêu và Trang Dục.Từ Kiêu bị bánh bao làm cay đến mức cả mặt đỏ chót, đối lập hoàn toàn với cần cổ trắng nõn, anh cầm ly nước uống ừng ực, Trang Dục đứng đợi bên cạnh.La Lâm Lâm: Wow.Đây… Apollo sẽ làm loại chuyện như này sao?Trang Dục dịu dàng như vậy từ khi nào vậy?La Lâm Lâm không biết nên dùng từ gì để hình dung Trang Dục, hình dung biểu cảm giờ phút này của y mà cô thấy.Tay Trang Dục còn đang cầm cái ly khác đứng bên cạnh Từ Kiêu, lâu lâu còn vỗ lưng thuận khí giúp Từ Kiêu.Có lẽ là do bộ dạng Từ Kiêu ho khù khụ quá buồn cười, La Lâm Lâm nhìn thấy, mặc dù Trang Dục giúp anh thuận khí, nhưng đáy mắt y lại không giấu được ý cười, đôi mắt luôn luôn lãnh đạm lại cong lên đẹp đẽ vì Từ Kiêu, so với hình tượng băng sơn cao lãnh bình thường như thể là hai người khác nhau.Kế tiếp, La Lâm Lâm trợn tròn mắt vì động tác của Trang Dục.La Lâm Lâm: “!”Trang Dục vậy mà đưa tay lau tương ớt bên miệng Từ Kiêu!Trang Dục!Apollo!Thần Mặt Trời trong truyền thuyết có chứng ám ảnh sạch sẽ, ghét bị người ta chạm vào mình!Thế mà giúp Từ Kiêu khử tương – ớt – cay!!La Lâm Lâm hít khí lạnh, cô đột ngột quay đầu, liếc nhìn nhau với Lục Kỳ.Mặc dù hai người không nói câu nào, nhưng ăng ten trên đỉnh đầu lại giống nhau, sóng điện vô hình đụng nhau xèo xèo.Tuy hai người không ai nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt khiếp sợ của nhau là đã trao đổi xong hết tin tức rồi.Xác nhận – – phắc, đối với Từ Kiêu là tình yêu đích thực a!Mé, thuyền này chèo quá đã a a a!!!**Nguyên văn là “太塔马好磕了啊啊啊!!!”, Chữ “塔马” mình search mạng không thấy, toàn ra chữ “马塔” thôi, câu này chém đó.Hai cô gái trầm mặc đối diện nhau chốc lát, tiếp theo đồng thời vươn tay ra, đập tay nhau một cái.“Bốp!”Tiểu Hà bên cạnh: “…”Hắn cạn lời nhìn trời, hai con nhỏ này không biết lại phát điên cái gì.Bên kia.Qua hai vòng, Từ Kiêu và năm người khác coi như đã khắc sâu cảm nhận “ác ý” nồng nặc của tổ tiết mục.Cái gì mà chọn đại giấm và cà phê a a, bánh bao ớt với bánh bao rau củ đều chỉ là case nhỏ.Bò viên và thịt viên chuột túi ở lều ba mới là nhất vị vua cuối cùng, Từ Kiêu nhớ lại cái hương vị kia của thịt viên chuột túi, nhịn không được tê hết da đầu.Thật sự cmn quá khó ăn.Đạo diễn Lưu cầm loa nhỏ, hưng phấn gào lên: “Tốt lắm! Trần Ngũ hạng nhất, Trang Dục hạng hai, Sở Nhiên hạng ba, ba cậu qua bên kia ăn cơm đi.”Không thể không nói, vận may từ vòng hai trở xuống của Trần Ngũ thật sự rất tốt, ở vòng cuối cùng chọn điểm tâm ngọt, hắn không chọn bánh kem mà chọn cà rem trong thời tiết lạnh giá.Khác với hắn, ba người Từ Kiêu Hạ Minh Viễn Hà Tử Chiêu lại xui tột độ.Hà Tử Chiêu nước mắt lưng tròng: “Lão Trần, làm sao em thấy được.”Trần Ngũ gãi gãi đầu, cười thẹn thùng: “Em… Em chọn đại á.”“Trời xanh không có mặt! Uổng công tôi chạy nhanh như vậy!” Hà Tử Chiêu kêu than: “Miệng tôi giờ vẫn còn mùi giấm đây này, phẹt, hu hu hu.”“Đừng nói nữa,” Hạ Minh Viễn mặt chết lặng, không thèm giữ mồm miệng nữa, “Tổng cộng có 8 lần thì tôi đạp cớt hết 7 lần.”“Ai cũng vậy mà, tôi kém anh một lần.” Từ Kiêu mặt trống rỗng cười cười, vỗ vỗ vai hắn, thở dài.Mấy tên quỷ xui xẻo thì không có quyền lợi đi ăn tiệc lớn, đạo diễn Lưu tốt bụng bố thí mấy cái bánh bao rau củ dư cho bọn họ.Bọn Trang Dục lọt vào top ba đi ăn cơm.Ba tên quỷ xui xẻo Hạ Minh Viễn Hà Tử Chiêu Từ Kiêu mắt trông mong nhìn bóng lưng của bọn họ, nhìn ba người ngồi xuống chiếc ghế bên bờ biển mà tổ tiết mục đã chuẩn bị.Đạo diễn Lưu nói mời ăn cơm cũng không phải nói quá, bao cả xe phục vụ thức ăn đến, đầu bếp phương Tây xoa tay chờ bọn họ chọn món.Bây giờ đã là giữa trưa, ánh mặt trời dần ấm lên, Từ Kiêu hâm mộ nhìn ba người kia thảnh thơi ngồi trên ghế, miệng nhấm nháp đồ uống tay cầm menu, trông rất sang chảnh.Mà ba người là anh và Hạ Minh Viễn Hà Tử Chiêu lại ngồi xổm trên bờ biển, ngay cả băng ghế cũng không có, nhàm chán vẽ hình xoắn ốc lên cát – – nhìn một hồi, từng mâm đồ ăn được bưng lên, từ món khai vị đến món chính.Từ Kiêu hâm mộ nuốt nước miếng, cúi đầu xoa bụng, nghĩ đến bản thân phải uống gió Tây Bắc – – thì ra, ranh giới giữa chủ nghĩa tư bản và giai cấp vô sản lại rõ ràng như vậy!Trang Dục buồn cười nhìn xoáy tóc của Từ Kiêu, y vẫy tay: “Này, đến đây.”Hạ Minh Viễn đứng bật dậy.“Không phải kêu anh,” Trang Dục tuyệt tình nói, “Tôi kêu Từ Kiêu.”Hạ Minh Viễn: “…” Bật ngửa! Tên nhóc này phân biệt đối xử!Từ Kiêu đứng lên, phủi cát trên người, hai ba bước đi đến bên người Từ Kiêu, chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”Trang Dục ngồi trên ghế, lấy một ổ bánh mì mỡ vàng trên bàn gỗ trắng bên cạnh, đôi con ngươi hổ phách nhìn anh: “Muốn ăn khu?”Từ Kiêu gật đầu lia lịa.Đương nhiên muốn ăn!Từ khi lên máy bay đến giờ anh chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ thật sự rất đói a… Nhưng cũng là Trang Dục tốt bụng, biết anh chưa ăn gì nên cố tình chăm sóc anh.Đuôi lông mày Trang Dục nhướng lên, quơ quơ ổ bánh mì, trêu Từ Kiêu: “Kêu một tiếng ca ca* đi, em sẽ cho anh.”*Mình cũng muốn đổi ca ca thành anh trai lắm, nhưng câu giải thích bên dưới không cho phép:)))Từ Kiêu: “……….”Thật ra ngày thường kêu ca, Trang ca gì đó thì cũng không có gì, cảm giác thời đại này chữ ca như một câu cửa miệng rồi, ai cũng có thể trở thành X ca. Nhưng khi chữ ca này thành hai điệp từ đi với nhau, ý nghĩa lại khác hoàn toàn.Ca ca…… Hừm… Hình như anh lớn hơn Trang Dục tới 4 tuổi lận.Trang Dục vừa thốt ra, nhân viên công tác vốn định lên tiếng ngăn cản vì sợ ảnh hưởng đến quy tắc chương trình cũng dừng lại.Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm sang đây, đặc biệt là trong đó còn có đôi mắt vô cùng sáng chói của Lục Kỳ và La Lâm Lâm, quả thực không khác gì ánh sáng xanh lóe lên trong mắt con sói, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.Trang Dục và Từ Kiêu mắt to nhìn mắt nhỏ.Ba giây sau.Trang Dục: “… Bỏ đi…”Không ngờ lúc này Từ Kiêu cười tủm tỉm nói: “Ca ca, Trang ca ca ~”Từ Kiêu kêu lên, tay cũng không chịu yên, đặt lên vai Trang Dục, giống hệt một cô gái vừa điệu đà vừa ngại ngùng nói: “Trang cứa cưa* lươn lẹo quớ**, đã vậy thì, người ta muốn anh đút nhoa!”*Nguyên văn là “庄葛格 [Zhuāng gé gé]”, gé gé là một từ vựng trực tuyến, nói đùa về cách phát âm của “gēgē” trong phương ngữ Đài Loan, được các cô gái Đài Loan phát âm rõ hơn, khác với cách phát âm của “gēgē” trong tiếng Trung.**Nguyên văn “你好机车哦”, từ 机车 dịch ra là đầu máy xe máy, nói theo nghĩa đen là chỉ phương tiện đi lại, nếu nói ai đó là 机车 máy có nghĩa là người này khó đối phó. Cái này thì cũng tùy theo ngữ cảnh, ví dụ nếu như nói: “你很机车诶!” thì nghĩa là “bạn thật thông minh!”Trang Dục: “……”“Hít”, nhân viên công tác xung quanh hít một hơi khí lạnh.Đặc biệt là nhân viên nam, như là trợ lý đạo diễn Tiểu Hà, mặt lộ ra vẻ bội phục.Từ Kiêu quả nhiên bung xõa, có thể vì tạp kỹ của bọn họ mà giả bộ đến như vậy, giọng Đài Loan này nghe rất hay!Trâu!Trang Dục cầm bánh mì mỡ vàng, nhét vào miệng Từ Kiêu: “Ăn của anh đi.”Giọng điệu lạnh nhạt này khiến người khác không chú ý đến, lỗ tai của núi băng này xuất hiện một vệt hồng khả nghi.Mà bên kia.“Tớ không xong rồi tớ không xong rồi tớ không xong rồi…” Lục Kỳ che ngực lại, run rẩy đỡ La Lâm Lâm, “Ai cho tớ miếng thuốc trợ tim hiệu quả cấp tốc đi, tớ bị moe đến không xong rồi.”La Lâm Lâm nắm lại tay Lục Kỳ, nước mắt lưng tròng như tìm được ánh sáng Đảng: “555555555 tớ cũng vậy, hỗ sủng này, Thái Dương Điểu quá đã, cứu mạng 555555555…”Thẳng nam Tiểu Hà ở thế giới bên kia: “……?”°°°°°°°°°°Tác giả có lời muốn nói: “Còn một chương nữa.