* Vương phi, sao người lại dại dột như vậy chứ, người chết rồi bọn nô tì biết phải làm sao đây huhu… Nha hoàn Tiểu Nhu và Tiểu Lan quỳ xuống bên cạnh quan giường của Hàn Lam Nguyệt mà khóc đến thương tâm. Những kẻ tôi tớ khác hay tin vương phi bạo bệnh qua đời cũng đến quỳ trước viện của nàng. * Đã cho người thông báo đến phủ tướng quân hay chưa? * Bẩm nhị phu nhân, vẫn chưa ạ! – Tiểu Lan nức nở hồi bẩm. Người lên tiếng hỏi này, chính là tiểu thiếp Diệp Liên Hoa, nàng ta y phục hoa lệ, gương mặt cũng tính là một mỹ nhân đi, tô son trát phấn nhiều thì lại có chút dung tục.1 Trên tay nàng ta đang phe phẩy một chiếc phiến tròn, vẻ mặt không giấu được sự vui vẻ, xem cái chết của chính thất kia là sự khởi đầu mới cho nàng ta.1 * Rốt cuộc thì các ngươi chăm sóc vương phi kiểu gì vậy, sức khoẻ vương phi không tốt, mà các ngươi lại lơ là việc chăm nom. * Người đâu, lôi hai tiện tì này ra ngoài, tuẫn táng cùng vương phi! Người ra lệnh lại là tam phu nhân Hạ An Vẫn, nàng ta đứng trước giường của vương phi ra lệnh. Sắc mặt nàng xem ra có chút chính trực, nàng cùng nhị phu nhân vào phủ làm thiếp cũng được một năm rồi, chỉ sau Hàn Lam Nguyệt một năm. * Cầu xin nhị phu nhân và tam phu nhân, đợi hậu sự của vương phi xong xuôi, chúng tô tì nguyện sẽ đi theo vương phi. * Được, cũng rất trung thành, ta cho các người toại nguyện. Nàng nằm trên giường, mơ màng nghe thấy bên tai nào là tiếng khóc than, nào là giọng ra lệnh. Rốt cuộc nàng đã chết hay chưa, sao lại còn nghe thấy bọn họ đang đóng phim? Nàng cố gắng mở mắt ra. * Các người đang làm gì vậy? Nàng trực tiếp lên tiếng hỏi, khiến cho những người trong phòng hoảng sợ chạy tán loạn. * Quỷ a!!! Tiểu Nhu và Tiểu Lan cũng bất ngờ té ngửa ra phía sau. Nàng bật người ngồi dậy, đảo mắt xung quanh một lượt. Đây giống như là đang quay phim cổ trang, nhưng bối cảnh mà nàng đang quay trước khi chết là thời dân quốc kia mà. Với lại không phải nàng đã chết rồi sao? Sao lại tiếp tục đi đóng phim! * Tại sao các người đưa tôi đến đây, tôi nhớ là tôi đang đi cấp cứu mà? Nàng quay sang nhìn hai người tì nữ đang run rẩy dưới đất, hỏi. Hai người sợ hãi quay sang nhìn nhau. Sau đó họ bò tới dưới chân của Hàn Lam Nguyệt vừa quỳ vừa lạy. * Vương phi, người nói gì vậy, người yên tâm ra đi, chúng nô tì nhất định sẽ đi theo người, xuống dưới hầu hạ người huhu * Này các người… Đột nhiên nàng cảm thấy đau đầu chóng mặt, sau đó lại ngã vật ra giường. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, một lúc sau cũng bình tĩnh hơn, cơn đau cũng đi qua. * Các em đứng dậy đi, ta còn chưa chết. Nàng đưa tay đỡ lấy hai tì nữ đứng dậy. * Nhưng rõ ràng lúc nãy… Tiểu Nhu không tin liền nói. * Cơ thể ta vẫn còn hơi ấm, các em không tin thì sờ thử đi! Nàng đưa tay mình ra, hai nha hoàn rụt rè nhưng cũng chạm vào thử, thực sự là còn hơi ấm. Nói vậy vương phi vẫn còn sống, hai người nhìn nhau vui mừng, vội hỏi han xem vương phi còn bị làm sao nữa không. * Buổi sáng lúc nô tì đến đánh thức người, gọi mãi người vẫn không tỉnh, khi kiểm tra lại thấy người đã tắt thở, còn tưởng… – * Yên tâm đi, ta không sao rồi – Nàng nhẹ nhàng nói với hai tỳ nữ. * Vậy thì quá tốt rồi, vương phi, nô tỳ đi lấy nước cho người rửa mặt nhé – Tiểu Lan nói. * Còn nô tỳ đi thông báo cho mọi người là vương phi đã không sao rồi – Tiểu Nhu nói. * Được – Hàn Lam Nguyệt nhẹ gật đầu. * Không ngờ mình lại trải nghiệm cái gọi là xuyên không này, thật đúng là không thể tin được – Nàng tự thì thầm một mình. Nhưng không muốn tin cũng khó, nàng ở đây, thân xác và ký ức kia chính là minh chứng. Nàng đã có hết ký ức của nguyên thân. Nàng vốn là đích nữ được cưng chiều của phủ đại tướng, dung mạo lại bắt phàm, xứng với cái gọi là khuynh quốc khuynh thành. Nhưng chỉ tiếc là từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, bệnh tật quấn thân, các ngự y cũng đều bó tay. Nàng từ lúc nhỏ nghe danh của chiến thần Cửu Vương Gia thì liền đem lòng ái mộ. Dù biết bản thân sống không thọ, nhưng nàng vẫn muốn tham lam một lần, sống cũng muốn gã cho chàng, chết cũng là người của chàng. Nhưng Cửu Vương Gia kia tính cách âm lãnh, xưa nay không gần nữ sắc, từ khi rước nàng vào cửa, đến mặt của nàng hắn còn chưa nhìn qua, đã vội xuất binh đi trấn giữ biên cương. Hắn đã phụ tấm chân tình của nàng, để nàng quanh năm cô tịch, khiến nàng xuân sắc càng tàn phai. Do nhớ mong chàng quá độ, nàng luôn đau buồn, khiến bệnh tình càng thêm trầm trọng, cuối cùng ra đi trong tiếc nuối. * Đúng là đáng tiếc cho phận hồng nhan, nam nhân thời cổ đại là như thế đấy. Hàn Lam Nguyệt khẽ lắc đầu. Nhưng theo như nàng biết được thì giai đoạn trị vị này hoàn toàn không có trong lịch sử, và nàng ở đây đã có phu quân, và hậu viện còn có hai tiểu thiếp. Bây giờ thân xác này đã là của nàng, từ bây nàng sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt, để bù lại những nuối tiếc của nàng ấy. Buổi trưa tại Phong Nguyệt Uyển. Vương phi cho gọi tất cả người trong phủ đến, các hạ nhân cũng răm rắp tuân theo. Hàn Lam Nguyệt lúc này ngồi trên ghế chính. Nàng xiêm y chỉnh tề, phong thái ưu nhã, khí chất trầm ổn nhưng không thiếu phần uy nghiêm. * Xin thỉnh an vương phi – Nhị phu nhân cùng tam phu nhân cùng thỉnh an. * Hai vị muội muội miễn lễ. Hai vị phu nhân được sắp xếp theo vai vế mà ngồi ở phía dưới một bậc. Hôm nay họ cảm thấy vị vương phi này rất khác với thường ngày, uy nghiêm đến nỗi làm họ bị khí chất cao lãnh kia áp chế cho không dám nhúc nhích. * Sáng nay đã làm kinh động đến mọi người rồi, vì hôm qua ta uống thuốc an thần, nên sáng nay lại ngủ quá giấc, là hai nha hoàn của ta làm to chuyện, ta đã phạt bọn họ rồi. * Hiện tại sức khỏe của bổn vương phi đã tốt hơn. * Còn về các ngươi, nếu đã là người của Dực Vương phủ thì nên biết thân biết phận, nếu để ta nghe được các ngươi bịa đặt nhiều chuyện, tới lúc đó….- * Chúng nô tỳ không dám. Đám hạ nhân nghe lời răn đe thì liền quỳ xuống vâng dạ nghe theo. * Tốt… Không còn gì nữa, các ngươi lui đi. * Còn hai vị muội muội đây chắc cũng mệt rồi, cứ lui đi, hôm khác lại cùng các muội trò chuyện. * Vâng, vương phi, thiếp thân xin lui – Bọn họ đồng thanh nói, sau đó là ra vẻ. Cuối cùng cũng đi hết, Hàn Lam Nguyệt thả lỏng người ra, nàng ngồi tựa đầu vào ghế mà nhớ lại sự việc trước khi xuyên đến đây. – – –