Hàn Lam Nguyệt vừa nói vừa đung đưa bàn chân của mình, dáng vẻ trông vô cùng là phách lối. ” Vương phi, xin người bỏ qua cho tiểu Điệp một lần đi ạ ” Dung Tử Âm nắm lấy tay của Hàn Lam Nguyệt mà cầu xin. Lúc này Dung Tử Âm nhìn vào ánh mắt của Vương phi thì dường như nhận được tín hiệu gì đó. Hàn Lam Nguyệt cũng dùng sức bóp nhẹ vào tay của Dung thị, ánh mắt tỏ ý rằng cô đang cố tình làm như vậy và tất cả đều là có lý do. Dung Tử Âm cũng dần ngợ ra điều đó, mặc dù không biết vương phi đang muốn làm gì nhưng có vẻ là đang có dụng ý muốn giúp đỡ. ” Đại tẩu, tẩu mau đứng dậy đi ” Hồ Điệp tức giận đến mặt đỏ gây ra. Dung thị lúc này lại tiếp tục chạy qua giữ lấy người của Hồ Điệp, mọi chuyện càng lúc càng ầm ĩ, Liễu Như Yên khi hay tin cũng đến để góp vui. ” Ngươi không phục? ” ” Nếu như vậy thì sao, cũng phải quỳ xuống cầu xin ta thôi ” Hàn Lam Nguyệt kênh kiệu nói với Hồ Điệp. Mặc Cho Hồ tiểu thư đang giãy giụa trong sự tức giận thì Hàn Lam Nguyệt vẫn nhàn nhã mỉm cười nhìn cô đầy sự chăm chọc. ” Ồ…thanh kiếm này…” Hàn Lam Nguyệt để mắt đến một thanh kiếm được gác cẩn thận trên giá để kiếm, có vẻ như chủ nhân của nó rất trân trọng nó nhỉ. ” Không được động vào kiếm của ta ” Hồ Điệp phát điên hét lên, ánh mắt như hằng lên tơ máu muốn lao đến giành lại thanh kiếm trên tay Hàn Lam Nguyệt, đó là món đồ duy nhất mà phụ thân để lại cho cô, cô trước giờ đều rất nâng niu không dám động đến. Vậy mà nữ nhân đó lại dám động vào, vương phi thì sao chứ, hôm nay cô phải sống chết với nàng ta mới được. ” Tiểu Điệp, đừng như vậy mà, muội bớt giận đi ” ” Người đâu mau đến đây, giữ tiểu thư lại nhanh lên ” Nghe tiếng hô hoán của phu nhân thì có thêm vài tỳ nữ nữa đi vào giúp đỡ. ” Sao nào, ngươi không muốn cầu xin ta chứ gì, vậy ta sẽ đập nát thanh kiếm này cho ngươi xem ” Nói rồi Hàn Lam Nguyệt từ đâu giơ lên một cây búa. ” Đừng mà… ta xin lỗi được chưa, xin người đừng làm vậy… ” Hồ Điệp trợn to mắt bắt đầu hoảng sợ khi thấy chiếc búa trong tay của Hàn Lam Nguyệt, cô sợ vương phi sẽ thật sự nạp vỡ kiếm của cô nên đã nhanh chóng xuống nước. Như không nghe thấy lời kia của Hồ Điệp, cô dùng lực thật mạnh đập xuống phần cán của thanh kiếm khiến cho viên ngọc mắt mèo được khảm lên đó nát vụn như tương. Khi chứng kiến tận mắt toàn bộ hành động phá hoại của Hàn Lam Nguyệt thì Hồ Điệp như chết đứng tại chỗ, sự tức giận đã dâng đến đỉnh điểm, lồng ngực nàng ta bắt đầu phập phồng, hô hấp bắt đầu khó khăn hơn. Sau đó… Phụt…. Hồ Diệp phun ra một ngụm máu, tuy vậy nhưng vẫn còn chưa đến nỗi bất tỉnh, nàng ta đưa ánh mắt căm thù nhìn lấy Hàn Lam Nguyệt ” Tiểu Điệp… mau gọi đại phu ” Dung thị hét lên Lúc này Sở Bắc Dực và Hồ Bác cũng trở về, ngay lập tức có người đến báo lại tình hình sự việc cho họ biết, lo lắng có chuyện xảy ra ra nên hai người cũng nhanh chóng đi đến biệt viện phía nam, vừa đúng lúc chứng kiến toàn bộ sự việc ” Vương phi, sao người lại làm như vậy chứ, người thật quá đáng ” Liễu Như Yên chạy đến đỡ lấy Hồ Điệp còn luôn miệng oán trách Hàn Lam Nguyệt. ” Á… Tiểu thư bất tỉnh rồi… ” Bây giờ thì Lâm đại phu mới xách theo hòm thuốc chạy vào bắt đầu xem xét bệnh tình cho Hồ Điệp. ” Tướng quân, xin người hãy làm chủ cho tiểu thư, không biết vương phi vì sao lại chạy đến đây buôn lời lăng mạ đại tiểu thư, còn phá hủy đi thanh kiếm mà lão gia để lại cho người, tiểu thư vì vậy mới khí huyết xung tâm dẫn đến hôn mê huhu ” Nha hoàn thân cận của Hồ Điệp quỳ trước mặt Hồ Bác mà khóc lóc kể lại toàn bộ sự việc. Hồ Bác nghe thấy tiểu muội của mình bị ức hiếp như vậy thì đương nhiên tức giận, nhưng người ta lại là cửu vương phi, bảo hắn làm sao mà phân xử đây. Sở Bắc Dực đứng bên cạnh sắc mặt đã có biến động lớn, cô dù là làm gì đi nữa, quỷ kế đa đoan thế nào hắn không cần biết, nhưng hôm nay lại ngang nhiên dùng thân phận của mình để chèn ép người khác, đây mới chính là điều mà hắn ghét nhất. Lửa giận của Sở Bắc Dực lúc này còn lớn hơn cả Hồ Bác, sắc diện như tu la đòi mạng, hắn nghiến chặt răng lại ra lệnh. ” Người đâu…bắt vương phi lại tạm giam vào ngục…” Sau mệnh lệnh của vương gia thì quân lính đi vào bắt lấy Tiểu Lan và Hàn Lam Nguyệt lôi đi. Cô từ lúc bước vào căn phòng này đã dùng hết toàn sức lực gắng gượng để diễn kịch, một búa kia đã khiến cô càng trở nên suy yếu, còn tệ hơn lúc đầu nữa, bây giờ dù có bị đem ra xử trảm thì cô cũng không còn sức để mà chống cự. ” Vương Gia, vương phi đang bệnh rất nặng, người không thể nhốt vương phi vào ngục được, Vương Gia, cầu xin người đó ” Tiểu Lan cố gắng nói lớn cho Sở Bắc Dực Nghe, nhưng tất cả đều vô dụng, bọn họ bị lôi đi đến một nhà ngục riêng trong phủ tướng quân dùng để nhốt các gia nhân phạm tội. Hàn Lam Nguyệt và Tiểu Lan bị đẩy vào bên trong một cách thô bạo, cô lúc này đã không còn có thể cử động nổi nữa, đôi mắt đã nhắm nghiền, chỉ còn bên tai vẫn nghe thấy tiếng khóc của tiểu lan. Bên này Lâm đại phu vẫn đang tập trung chẩn trị cho Hồ Điệp bằng phương pháp chăm cứu. Tất cả mọi người ai nấy cũng đều lo lắng cho Hồ Điệp. Sở Bắc Dực lúc này cùng Tiêu Tấn trở về phòng riêng, dân nạn vì cơn mưa đêm qua mà thiệt mạng không ít người, tin tức xấu khiến trong lòng hắn luôn buồn bực không vui, trở về lại được một trận làm càn của Hàn Lam Nguyệt kích thích đến đau đầu. ” Căng dặn người giám ngục không cho bất cứ kẻ nào ra vào hoặc đưa thức ăn cho vương phi, nếu làm trái thì xử theo quân pháp ” Sở Bắc Dực truyền lệnh cho Tiêu Tấn Vừa dùng tay xoa nguyệt thái dương, có vẻ hắn đã mệt mỏi vì rất nhiều chuyện. ” Rõ… ” Ngay lập tức Tiêu Tấn đi đến thông báo cho người giám ngục mệnh lệnh mà vương gia đã ban xuống. Vì cách không bao xa nên Tiểu Lan có thể nghe thấy Tiêu Tấn nói gì. ” Tiêu hộ vệ, ngài có thể đem đến cho vương phi một ít thuốc được không, vương phi bị sốt rồi, cầu xin ngài đó..hức ” ” Có ai ở ngoài đó không, vương phi thật sự bệnh rất nặng… mau gọi đại phu đi… huhu ” ….. Dù Tiểu Lan có kêu thế nào thì bên ngoài vẫn không có lấy một câu trả lời. Cô tuyệt vọng nhìn xung quanh, lại nhìn chủ tử của mình, Tiểu Lan kê đầu vương phi để cho cô nằm lên chân mình. ” Sao vương gia lại tuyệt tình như vậy chứ, huhu ”