” Vết thương của con thế nào rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa, nếu không ta bảo thái y xem lại cho con? ” Trước mặt Hàn Lam Nguyệt là một bà lão với nét mặt hiền từ cầm tay cô hỏi han bao điều, chính xác là Thái Hậu đương triều, tổ mẫu của Sở Bắc Dực và Đức Phi nương nương, mẹ thân sinh của Sở Bắc Dực. ” Đa tạ Thái Hậu và nương nương đã quan tâm, vết thương của Lam Nguyệt đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏi ạ ” Hàn Lam Nguyệt vô cùng khuôn phép và chuẩn mực khi đối thoại cùng hai người phụ nữ quyền lực này. ” Sau này cứ như Dực Nhi, gọi ta là tổ mẫu đi, Thái Hậu nghe xa cách quá ” ” Phải đó, con cũng đừng gọi ta là nương nương nữa, gọi là mẫu thân đi. ” ” Vâng, Lam Nguyệt xin được nghe theo chỉ bảo của Tổ mẫu và mẫu thân ạ ” Hàn Lam Nguyệt vui vẻ trò chuyện cùng Từ Hi Văn. ” Con đã thay đổi đi không ít, nhưng như vậy cũng tốt, nữ nhi nhà tướng là phải như thế, con làm rất tốt ” Thái Hậu nhìn Hàn Lam Nguyệt sâu sắc mà nói. ” Trước đây ta còn lo với tính cách lương thiện đó con sẽ chịu uỷ khuất khi ở trong phủ cùng hai trắc phi ” ” Nhưng bây giờ xem ra là ta đã lo xa rồi, nhìn thấy các con thuận hoà như vậy ta đã an tâm phần nào, còn giúp hoàng gia chúng ta nở mày nở mặt như vậy, nhưng dù con có như thế nào thì ta vẫn ở phía sau ủng hộ con. ” Đức phi nhìn Hàn Lam Nguyệt chân thành nói, bà là Từ Hi Văn, trưởng nữ của từ gia, ngoại công của Sở Bắc Dực là Từ Thế Hiển, thái sư đương triều. Cây cao bóng cả là thế, nhưng qua thái độ của hai người họ, Hàn Lam Nguyệt có thể cảm nhận được sự thật lòng đối đãi của họ đối với cô mà không phải là vì thế lực binh mã hùng hậu của cha cô. ” Con phải mau chóng khỏe lại, còn giúp Dực Nhi nhà chúng ta khai chi tán diệp nữa chứ, đã lâu như vậy rồi ” Thái Hậu nét mặt trông ngóng nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của Hàn Lam Nguyệt, cô nghe đến chuyện này thì sắc mặt hơi ửng đỏ lên. Viên phòng còn chưa thì nói gì đến chuyện khai chi tán diệp! ” Haizz, chỉ trách Dực Nhi nhà chúng ta thật là…1 ” Mẫu thân là trách nhi thần vô dụng sao? ” Sở Bắc Dực một thân hắc bào từ bên ngoài hiên ngang bước vào vô tình nghe câu than vãn của Đức Phi. ” Tôn nhi xin thỉnh an hoàng tổ mẫu, thỉnh an mẫu thân ” ” Nào, mau đến đây ngồi đi ” Thái Hậu bảo Sở Bắc Dực đến ngồi cạnh mình. ” Còn tưởng tổ mẫu và mẫu thân đã quên tôn nhi rồi chứ, vừa đến đã đi Phong Nguyệt Uyển ”1 Sở Bắc Dực nhìn qua Hàn Lam Nguyệt đang ngồi bên tay phải của thái hậu, cũng nhìn thấy nét e thẹn hiếm có xuất hiện nơi khuôn mặt nàng. . Tiên Hiệp HayGiờ phút này Sở Bắc Dực như không thể rời mắt đi, cái gọi là nữ tử xinh đẹp nhất không phải vì phấn hồng, mà xinh đẹp nhất là ở trong mắt của kẻ si tình chính là như vậy.1 Nhận ra ánh mắt có phần đặc biệt của Sở Bắc Dực dành cho Hàn Lam Nguyệt, Thái Hậu và Đức Phi âm thầm nhìn nhau mà cười trộm.1 Cuối cùng khúc gỗ mục nhà họ cũng có chỗ dùng rồi. ” Con lại đi so đo với nương tử của mình sao? trẻ con như vậy thì khi nào ta mới có chắc để bồng đây.” Thái Hậu cười một cách vui vẻ mà trêu chọc Sở Bắc Dực và Hàn Lam Nguyệt. ” Con mới không so đo với nàng… ” Sở Bắc Dực thu lại ánh mắt rồi vội vơ lấy trách trà trên bàn mà uống. ” Con cũng đã lớn tuổi như vậy rồi…hay ta bảo thái y mang ít dược liệu bổ thận tráng dương… ”1 ,, Phụt,, Sở Bắc Dực bị sặc nước trà, xém nữa thì rơi cả chén trà trong tay khi nghe đến mấy dược liệu mà mẫu thân mình nói. ” Dực Nhi, trà trong tay con là của ta đó…” Chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Sở Bắc Dực lúng túng nhìn lại chén trà trong tay mình sau khi nghe tổ mẫu nhắc nhở. ” Khụ…Nhi thần có việc xin đi trước, mọi người cứ từ từ trò chuyện ” Nói rồi hắn ngượng ngùng đứng dậy rời đi. ” Hahaha, xem nó kìa, đúng là hiếm thấy ” Thái Hậu và Đức Phi nhìn thấy Sở Bắc Dực như vậy liền cười một cách sảng khoái. Ra đến bên ngoài rồi vẫn còn nghe tiếng nói cười rôm rả bên trong vọng ra, Sở Bắc Dực hít vào một hơi thật sâu mà không thở ra để giữ lại dáng vẻ uy phong mà bước đi. Tiêu Tấn đi bên cạnh còn đang bị phạt nhăng răng ra cười, vừa hay lại đúng thời điểm tựa như đang chăm chọc đến Sở Bắc Dực. Càng nhìn càng thấy khó chịu, giống như là đang cười hắn vậy. ” Sau này ngươi đừng cười nữa! ” Sở Bắc Dực nét mặt khó ở quăng cho Tiêu Tấn một câu rồi bỏ đi. Ý bảo hắn sau này làm mặt lạnh như vương gia mà sống sao, gương mặt đẹp trai này của hắn sau này không thể cười nữa sao, như vậy không được, hắn còn phải cưới thê tử nữa đó. Tiêu Tấn nét mặt méo mó chạy theo Sở Bắc Dực mà cầu xin. Không lâu sau Thái Hậu và Đức Phi cũng được tiễn về, Hàn Lam Nguyệt thở phào một hơi rồi quay vào nghỉ ngơi. Lúc này bên ngoài phòng cô lại có tiếng gõ cửa, Tiểu Nhu nghe xong liền chạy ra xem. ” Vương gia! ” Sau đó Sở Bắc Dực bước vào trong, Tiểu Nhu nhìn thấy vương gia đến vào giờ này thì trong lòng có chút vui mừng thay vương phi, có lẽ ngài đã hồi tâm chuyển ý rồi,để cho hai người có không gian riêng, cô mỉm cười rồi đóng cửa lại rời đi. Hàn Lam Nguyệt đã thay ra bộ y phục thoải mái hơn để ngủ. Cô đang ngồi trước gương để chải tóc, nhìn thấy hình ảnh Sở Bắc Dực phản chíu trong tấm gương thì có hơi mất tự nhiên mà quay lại. ” Sao ngài lại ở đây? ” Bị hỏi, Sở Bắc Dực không trả lời ngay mà toàn bộ sự chú ý đã rơi vào trên người cô. Hắn có chút đỏ mặt, y phục mỏng manh như vậy… ” Ta…Đến phòng của thê tử còn phải có lý do? ”1