” Vị này là….? ” Sứ thần kia nhìn Hàn Lam Nguyệt, sau đó lại nhìn vị công công đang đứng bên cạnh hoàng thượng. ” A, vị này chính là cửu vương phi Hàn Lam Nguyệt, ái nữ duy nhất của đại tướng quân Hàn Tín ” ” Thì ra đây là cửu vương phi, hạ thần xin được bái kiến cửu vương gia cùng vương phi ” Vị sứ thần nọ hướng đến Hàn Lam Nguyệt mà hành lễ. Nàng cũng nhẹ nhàng đáp lại lễ nghi. ” Vừa nhìn đã thấy được cửu vương phi đây, văn thơ ưu nhã, khí độ khoan dung, nhất định là một người tri thức uyên bác, không biết cửu vương phi đối với sự việc nan giải này có cao kiến gì không? ” Vị sứ thần này cũng thật biết đặt người khác vào tình thế khó, ông ta khen nàng đến như vậy, nếu nàng giải được thì không nói, nếu không được, chẳng phải là sẽ bị bẻ mặt sao! ” Sứ thần e là đã quá khen rồi, ta đây tài hèn đức mọn, cao kiến thì không có, nhưng hôm nay ta sẽ dóc hết sức, xin được hiến chút tài mọn vì nước sở cũng như quý quốc đây ” Hàn Lam Nguyệt từ tốn đứng dậy, khí chất trầm ổn, nàng khiêm tốn đáp lại sứ thần. Phong thái khiêm tốn nhưng tự tin này của nàng, khiến cho cả hoàng đế cũng có chút tò mò. Cả hội yến không khỏi khinh ngạc. Chuyện nan giải mà cả nước Tây Chu không ai giải quyết được, nay cửu vương phi có thể tìm được cách giải đáp sao? bọn họ thật rất trông chờ ” Vậy thì tốt quá, cửu vương phi có thể tìm được loài hoa đó sao? và phải mất bao lâu mới có thể tìm thấy? ” Sứ thần có chút trông đợi vào vị cửu vương phi này, vì nàng đã nói như vậy chắc chắn đã có phương pháp giải quyết. ” E là cả đời này cũng tìm không được, vì thế gian vốn không có loài hoa đào nở rộ bốn mùa mà không tàn! ”1 Hàn Lam Nguyệt khẳn định như thế. Lại khiến mọi người rơi vào hoang mang, nếu thật sự như lời vương phi nói, khắp thiên hạ không có loại hoa này, vậy bảo người ta đi đâu mà tìm. ” Người nói vậy…. ” ” Nhưng ta có thể tạo ra loại hoa này! ” Nàng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn sứ thần tự tin nói tiếp. Vương phi lại tự tạo ra loại hoa này sao? ngay cả Sở Bắc Dực cũng tạm dời tầm mắt đến người nàng, nữ nhân này thật sự có năng lực đó ư. Hắn cũng muốn xem thử nàng sẽ làm gì. ” Cái gì! cửu vương phi có thể tự mình tạo ra loài hoa đó? ” Sứ thần nhướng mày ngạc nhiên. Hàn Lam Nguyệt chỉ gật đầu cười nhẹ một cái mà đáp lại câu hỏi của sứ thần. ” Đúng đấy, con thật sự làm được sao?” Hoàng đế hỏi nàng. ” Dạ vâng ạ, xin phụ hoàng cho nhi thần thời gian một canh giờ để chuẩn bị ” Hàn Lam Nguyệt bước ra khỏi hàng ghế, hướng lên ngôi vị mà cung kính thỉnh cầu. ” Được, ta Chuẩn ” Sau đó nàng liền lui đi chuẩn bị, tất cả mọi người có mặt tại yến hội đều rất trông đợi, muốn xem vương phi làm sao có thể tạo ra hoa đào chỉ trong một canh giờ. Mọi người lại tiếp tục hoà nhập vào buổi yến tiệc, vừa để chờ đời kết quả của cửu vương phi. – ——-Một canh giờ sau. Cửu vương phi đã quay trở lại yến tiệc. Đi theo phía sau là một cung nữ, trên tay đang bưng một khay đồ, và trên đó là một bình hoa đào rất đẹp. Đi đến giữa đại điện, nàng để sứ thần và mọi người xem qua nhánh hoa đào trên khay. Sứ thần đến gần quan sát, là một cành hoa đào sắc đỏ. cánh hoa bung nở đẹp đến tuyệt mỹ. ” Cửu Vương phi, đây thật sự là hoa đào bốn mùa nở rộ không tàn sao?!” ” Phải, nếu được nâng niu cẩn thận, cành hoa này sẽ ở nguyên trạng như bây giờ rất lâu mà không úa tàn ” Hàn Lam Nguyệt đứng một bên giải thích với sứ thần. ” Loại hoa bình thường sau khi cắt rời khỏi cành, trong vòng hai ngày sẽ bắt đầu rụng đi từng cánh hoa, sau ba ngày sẽ nhanh chóng héo úa ” ” Còn cành hoa này của ta, sẻ không nỡ thêm bông hoa nào nữa, cũng không rụng và tàn đi, nếu ba ngày sau, cành hoa này dù chỉ rụng đi một cánh, ta cũng sẽ bồi thường cho sứ thần bảo vật trong tay ta ” Nói rồi nàng đưa ra một Viên dạ minh châu phát ra ánh sáng hào quang màu vàng vô cùng trân quý. ” Đây!… Viên minh châu này thật đẹp ” Các văn võ bá quan đều sít soa trước viên dạ minh châu kia, quả nhiên là cửu vương phi, lại tùy tiện mang theo một bảo vật như vậy.1 Sứ thần ánh mắt sáng rực lên khi nhìn vào viên minh châu, cho dù không tìm được hoa, ông ta cũng sẽ có được bảo vật quý trong tay, thật không tồi chút nào. ” Nếu đã như vậy, cành hoa này trẫm sẽ để vào Quốc khố, ngày đêm canh giữ, ba ngày sau sẻ lấy ra để biết được kết quả. ” ” Sứ thần thấy như thế nào? ” Hoàng đế đưa ra đề nghị. ” Nếu vương phi đã đảm bảo như vậy, thì mọi việc thần xin nghe theo sự sắp xếp của hoàng thượng ” – ———- Quá giữa trưa thì bữa tiệc kết thúc, Sở Bắc Dực cùng vương phi cũng ra về. Cả chặn đường, lại không ai bảo nhau câu nào, mỗi người chia ra một góc mà ngồi. Khi gần về đến phủ, trên đường bỗng đâu xuất hiện một con ngựa điên chạy loạn trên đường phố. ” Á, ngựa điên rồi, mau chạy đi! ” Tiếng người dân kêu lên chạy tán loạn. ” Vương Gia, có nguy hiểm ” Nhận ra sắp có nguy hiểm thì Tiêu Tấn ngồi phía trước vội hét lên.1 Hàn Lam Nguyệt nghe vậy cũng phản ứng rất nhanh, nàng lo lắng cho tiểu Lan và tiểu Nhu đang ngồi sau đuôi xe ngựa sẽ gặp nguy hiểm. Còn không đợi ai kia bảo vệ mình. Nàng vén rèm lao vội ra bên ngoài trước cả Sở Bắc Dực, hắn khá ngạc nhiên, nàng cũng gan dạ lắm, sau đó cũng phóng ra khỏi xe. Hàn Lam Nguyệt vội chạy ra phía sau kéo hai nha hoàng của mình lôi vào trong lề.1 Vừa lúc đó chiếc xe ngựa của bọn họ liền bị húc cho vỡ toang, Tiêu Tấn cũng đã kịp tránh đi. Cả đường phố lúc này đã loạn thành một mớ, hai con ngựa của bọn họ cũng bị dọa cho hoảng sợ nên đã chạy loạn hết lên. Lúc này đã có đến ba con ngựa, sợ rằng mọi người sẻ gặp phải nguy hiểm.1 Sở Bắc Dực và Tiêu Tấn mỗi người đi khống chế một con, họ dùng khinh công đuổi theo một đoạn, sau đó trực tiếp chém chết hai con ngựa trước khi chúng gây hoạ. Cùng lúc đó còn một con vẫn đang náo loạn khắp nơi, mắt thấy nó sắp lao đến tấn công một người đại thẩm đang ôm hài nhi trong lòng. ” Mau chạy đi ” Hàn Lam Nguyệt hét lên, sau đó nàng đuổi theo con ngựa đó, sau một cú đạp chân, nàng nhảy vọt lên lưng con ngựa, nhanh chóng giữ chặt dây cương. Nàng trên người vẫn còn mặc lễ phục, lúc này đã không màng đến hình tượng nữa, trước khi ngựa kịp giẫm lên người của đại thẫm kia, nàng đã điều khiển con ngựa quay sang hướng khác. Sở Bắc Dực Và Tiêu Tấn cũng nhanh chóng đuổi tới.1 Họ chưa kịp ra tay đã thấy con ngựa nhảy hai chân trước lên muốn hất Hàn Lam Nguyệt xuống đất. ” Cẩn thận! ” Sở Bắc Dực như muốn lao đến.1 Nhưng nàng không những không té ngã, mà ngược lại, nàng một tay giữ chặt dây cương, một tay rút ra cây trên đầu, chuẩn xác mà trạch một đường ở động mạch, khiến con ngựa ngay sau đó liền ngã xuống. Hàn Lam Nguyệt cũng tiếp đất an toàn.1