Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bách Hợp Ảo Ảnh Chợt Lóe Chương 97: “Kem Ốc Quế Vị Dưa Lưới”

Chương 97: “Kem Ốc Quế Vị Dưa Lưới”

5:50 sáng – 31/05/2024

Tiểu Viên nhấc tinh thần dậy hoàn thành xong xuôi công tác ngày hôm ấy, về tới nhà đã là đêm khuya. Cô nằm liệt trên giường, một hồi lâu mới đi tắm rửa xong xuôi ra, trước khi sắp sửa ngủ vẫn không nhịn được xem WeChat.

Chủ yếu là xem khung đối thoại của cô với Vĩ Trang được ghim đánh dấu.

Ban ngày cô đã gửi cái tin “em thật khổ sở” kia. Tới hiện tại đã được năm tiếng đồng hồ rồi.

Mười lăm phút trước Vĩ Trang đã gửi một tin tới: “Nghỉ ngơi rồi sao?”

Mùa hè, khi còn bé, cô rất muốn ăn kem ốc quế, nhìn thấy bạn học ăn mùi khoai môn, cô đã thèm một thời gian rất dài, nhưng cô không có tiền tiêu vặt. Mà có một ngày, khó khăn lắm mẹ cho cô 3 đồng, cô hưng phấn vọt tới cửa hàng tiện lợi, ngày đó vị khoai môn đều bán hết rồi, cô lùi về một bước mà mua vị dưa lưới.

Kem ốc quế thì ăn được rồi, lại không phải cái mà chính mình muốn nhất, luôn có kiểu tiếc nuối khiếm khuyết gì đó, nhưng chung quy thì vẫn đã được dễ chịu.

Tâm trạng thoáng như giờ phút này.

“Vẫn chưa.” Cô lời ít ý nhiều gửi đi.

Cô vẫn cảm thấy có tí tủi thân: “Ban ngày vì sao người không để ý tới em?”

Lúc gửi qua một góc trong lòng cô tựa như có tiếng nói dị nghị bảo cô mau chóng rút về, nhưng tiếng nói này quá nhỏ yếu, cảm xúc tủi thân đã chiếm giữ thế thượng phong.

Sau khi gửi đi WeChat tiếp tục yên ắng thêm một lát, sau đó Tiểu Viên nhìn thấy màn hình kia hiển thị “Đối phương đang nhập vào……”, Trái tim nhấc theo nửa ngày, mới đổi lấy được hai chữ “Đang bận.”

Lại một câu nữa theo sát đó: “Đã xảy ra chuyện gì”.

Tiểu Viên khẽ bĩu môi, may mà người hỏi thêm một câu, em mới không giận người nữa.

“Đã qua rồi.” Cô gửi, nghĩ nghĩ, lại nói bổ sung: “Là việc trong nhà.”

Thật ra cô chẳng cần phải tức giận, đây là chuyện nhà, còn là chuyện riêng của anh trai. Dù cho có nói thì Vĩ Trang cũng không thể giải quyết thay cô. Ở thời điểm khổ sở lúc ấy, cô rất muốn nghe được giọng nói của Vĩ Trang, rất muốn người ấy ở bên mình, nhưng đây là ý tưởng không thực tế.

Người ấy không có khả năng 24 giờ đều kè kè di động kế bên, chờ tin của mình, chính mình cũng không làm được y như thế.

Con người là cá thể độc lập.

Trong nháy mắt này, cô đã nghĩ nhiều tới như vậy, theo lý mà nói thì hẳn cô nên thoải mái, nhưng vẫn cứ có một kiểu cảm giác mất mát nói không nên lời.

Cô ngã người trên giường, ngẩn ra nhìn trần nhà, rồi lật qua nhìn di động.

Người trưởng thành đều có giới hạn của chính mình, yêu thích một người thì muốn tận dụng hết khả năng tiếp cận người ấy. Cô cũng biết hiếm ai có thể tiếp cận thành lũy nội tâm của Vĩ Trang, cần phải lên tinh thần, vạch kế hoạch.

Rõ ràng đã nói không gấp gáp, hay là vẫn còn nóng vội ư?

Hoặc là bởi vì anh trai dần dần đã có cuộc sống của anh ấy, cô mất đi cái người ban đầu có thể dựa vào nhất kia, cho nên càng thêm ỷ lại Vĩ Trang rồi?

Này hình như không phải chuyện không tốt gì, mà hình như cũng không tốt lắm?

Tiểu Viên che kín mặt mình.

Cô cũng đã không có đóng phim hai tháng, xem ra phải nhanh chóng vào đoàn mới được, bận rộn lên thì có lẽ rồi sẽ không có cảm xúc phức tạp như vậy nữa.

Cô nằm trong chốc lát, suy nghĩ rất nhiều thứ, mệt mỏi trườn tới, di động ở bên cạnh người cô đã sáng lên, Vĩ Trang gửi qua một cái: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Hôm sau cô trông thấy WeChat này, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, khe khẽ cười.

Được thôi, ‘kem ốc quế vị dưa luới” ăn cũng ngon, cũng có thể cho cô sức mạnh.

Cô nâng tinh thần dậy xử lý công việc, bây giờ cô đã trưởng thành, có một số việc không thể trốn tránh, anh trai là người quan trọng nhất với cô, cô nhất định phải bảo vệ anh ấy.

Đầu tiên để lại tin gửi Du Thu Sắt: “Chào cô, cô Du. Tôi cũng thường xuyên có nghe nhạc cô hát, không ngờ đến cô sẽ trở thành người thân thiết với anh trai tôi, tôi có hơi bất ngờ. Chẳng qua tôi cũng không có bất kỳ ác ý và thù địch gì đối với cô, người anh trai tôi thích, thì tôi cũng sẽ thích, anh ấy vui vẻ, tôi cũng sẽ vui vẻ. Làm em gái, tôi sẽ ủng hộ hết thảy quyết định của anh ấy.”

“Còn có, thân thể anh ấy thật sự không tốt lắm, chỉ xin phiền cô chăm sóc anh ấy. Chúc hai người hạnh phúc.”

“Phù ~” gửi xong cô thở hắt ra một hơi lớn, dù sao lời tốt đẹp cô cũng đã nói hết rồi, để xem lời đáp của cô Du này vậy.

Tiên lễ hậu binh (*). Tuy rằng cô hoàn toàn không có nghĩ xong xuôi “binh” như thế nào, thì cũng phải bày tỏ thái độ trong đó.

(*) Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực; nói chuyện đàng hoàng, lịch sự trước, không được thì dùng tới sức mạnh, gây sức ép.

Cô lại thử gửi WeChat cho Hướng Chi Thạch: “Anh ơi, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi, anh chừng nào thì về thành phố Thân ạ?”

Du Thu Sắt không đáp lại cô.

Hướng Chi Thạch trả lời: “Được rồi, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.”

Đôi mắt Tiểu Viên hơi nóng lên: “Vâng.”

Còn một việc.

Cô đi qua đối diện tìm Thái Quyển, hỏi một câu mà cô quan tâm khác.

“Bác gái……” Thái Quyển nhìn nhìn cô, dừng một chút, mới nói bằng giọng ấm áp: “Tinh thần rất tốt, anh đã chụp ảnh, em muốn nhìn chút chứ?”

Tiểu Viên thoáng giật mình, vô thức siết chặt nắm tay, khẽ gật đầu không nói gì.

Thái Quyển lật ảnh chụp ra cho cô xem.

Sau lưng có một cánh cửa sổ, nhìn ra được thời gian là vào buổi sáng, ánh mặt trời rất đẹp, còn có một góc trời xanh.

Người phụ nữ trong ảnh chụp mặc chiếc áo sơ mi ngắn màu ngà, có chút nếp nhăn, mái tóc buộc tùy ý ở phía sau, có vầng trán rất cao, đường cong dáng đầu và khuôn mặt tinh xảo lưu loát. Bà ấy hơi khẽ cười, ánh mắt ngưng đọng ở trong một hư không nào đó.

Truyền thông đều nói Hướng Tiểu Viên có một khuôn mặt điện ảnh, 360 độ không góc chết, thật ra là được di truyền từ mẹ.

Tiểu Viên ngơ ngẩn mà nhìn ảnh chụp, mẹ còn chưa đến 60 tuổi, mà tóc ở đỉnh đầu cũng trắng rồi.

“Anh Chi Thạch nói bác không nhận ra thân phận của anh ấy, chẳng qua thì có ấn tượng với anh ấy. Mỗi lần anh ấy đến, bác đều rất vui vẻ, có khi còn sẽ bảo anh Chi Thạch ở bên cạnh cùng ăn với bác.”

“Còn có video, anh gửi cho em nhé.” Thái Quyển sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Một lát em lại xem.”

Tiểu Viên đỏ mắt nhấp môi cười cười với anh ấy, khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh Thái Quyển.”

Cô cất giữ cẩn thận ảnh chụp và video, nghĩ khi bản thân dũng cảm hơn một chút rồi hẵng xem. Có một số việc ở trong lòng khó vượt qua được, cô cần càng thêm thời gian nhiều một chút.

Buổi chiều khi cô đi công ty, Nguyễn Thanh nói cắt lọc xuống được hai kịch bản, bảo cô đi qua cùng nhau thương lượng.

Thứ nhất là kịch bản phim điện ảnh, phim tình cảm văn nghệ, câu chuyện tình tay ba thậm chí nhiều tay, đạo diễn là một nữ đạo diễn giỏi quay phim tình cảm rất có danh tiếng.

Thứ hai là phim truyền hình, phim thời kì chiến tranh gián điệp, từ dân quốc quay một mạch đến cận đại thành lập nên Trung Quốc mới.

Nguyễn Thanh phân tích với cô, chất lượng của hai kịch bản này đều chỉ có thể tính bậc trung, bởi vì gần nhất không có hạng mục thật tốt. Kịch bản phim điện ảnh thứ nhất, nếu diễn được hay đạo diễn quay được tốt, thì danh tiếng hẳn là sẽ không tồi. Chẳng qua doanh số phòng bán vé phim văn nghệ thường thường, phần lớn khán giả mục tiêu là khán giả nữ, hơn nữa cô diễn trong này là nữ phụ, là ‘ánh trăng sáng’ nhớ mãi không quên của nam chính, không phải thật khiến người ta yêu thích, có thể sẽ gây nên phản cảm cho một vài khán giả nữ.

Cái sau là phim truyền hình dài đến 46 tập, vai diễn là một đặc công quân thống (*) do Quốc dân đảng đào tạo, sau lại bị phát triển trở thành một người làm công việc kín đáo ngầm của Đảng cộng sản, có thể nói là vô cùng đóng vai trò chính và năng lượng chính. Thành viên chủ lực cũng đáng tin cậy, chẳng qua bộ này chủ yếu là bộ phim về nam giới, phần diễn của cô không nhiều lắm.

(*) Quân thống (军统): tên đầy đủ là 国民政府军事委员会调查统计局: Cục điều tra và thống kê ban quân sự quân ủy chính phủ quốc dân (chính phủ của Quốc Dân Đảng), là một trong hai tổ chức gián điệp chính của Quốc dân đảng.

Nguyễn Thanh hỏi ý kiến của cô, nhân vật đều là kiểu hình cô chưa từng diễn qua, đều có thể nếm trải thử, chỉ là cô ấy cũng không quá vừa ý tất cả, Tiểu Viên rất do dự.

“Hai bộ này đều có ý với em, hơn nữa sắp sớm bắt đầu quay, em chỉ cần gật đầu, tháng sau liền có thể vào đoàn. Còn có một cái khác chưa thông báo chính thức, chính là 《 Cung đình thâm sâu 》 mà Thần Ảnh nhắc tới với chúng ta. Chị có tin tức đáng tin cậy, Warner đã hợp tác cùng Đồng Hoa rồi, trù bị của giai đoạn trước hẳn là đã kha khá, tháng sau sẽ bắt đầu tuyển vai.”

《 Cung đình thâm sâu 》?

Tiểu Viên bỗng nhớ lại kịch bản khi trước cô xem ở khách sạn Quý Đảo chính là cái tên này, lúc ấy đã đặt ở căn hộ của Vĩ Trang.

“Đúng rồi, chị Thần Ảnh có nói qua chị ấy sẽ diễn bộ này, cho nên Đồng Hoa là một trong những bên đầu tư thì cũng không kỳ lạ,” Tiểu Viên dường như suy tư gì đó: “Sẽ có vai diễn thích hợp với em chứ?”

Đầu tư của tác phẩm từ cây bút lớn, thường đều sẽ điều động nội bộ với nhân vật.

“Có mấy nhân vật trẻ tuổi cần tuyển,” Nguyễn Thanh nhìn nhìn cô, thở tiếp một hơi, chậm rãi nói: “Còn có một tin tức nội bộ, cô Chu Ngạc Hoa cũng sẽ tham gia diễn.”

“Cái gì!” Tiểu Viên kinh ngạc đến há to mồm: “Đây là thật chứ?”

“Đúng trăm phần trăm!” Nguyễn Thanh túm lấy tay cô, hai mắt tỏa sáng ngời ngời: “Tiểu Viên bé cưng, cưng nhất định phải cố gắng vào đoàn phim này!”

Hà Thần Ảnh, Chu Ngạc Hoa.

Một ‘Tam kim ảnh hậu’, một ảnh hậu huyền thoại của giới người Hoa, trời ạ!

Tiểu Viên nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lập tức liền có sức sống, trong nháy mắt trở nên trong trẻo lóng lánh: “Em nhất định phải vào!”

“Được, em cầm kịch bản về nhà xem thử, chờ thời gian thử vai được định xuống.”

Kịch bản này với cái lần trước xem ở chỗ đó của Vĩ Trang giống nhau như đúc, cũng là ba tập. Nghe nói 《 Cung đình thâm sâu 》 là một bộ phim ngắn, chỉ có tám tập, hẳn phải là diễn viên cần ký hợp đồng hoặc là sau khi vào đoàn phim thì mới có thể xem được kịch bản hoàn chỉnh, ba tập đầu là cuốn thử vai cho diễn viên.

Tiểu Viên lại nghĩ kĩ càng nhìn qua một lượt, tập một trước đấy cô xem ở chỗ Vĩ Trang thì đã xem gần xong rồi, lúc ấy không xem hết là bởi vì — Vĩ Trang ở bên cạnh cô.

Cô lại nghĩ tới Vĩ Trang rồi.

Thật phiền toái!

Trong một lúc Tiểu Viên ý thức được, nếu lại không gặp người ấy một chút, e rằng người phụ nữ này liền ở trong đầu cô không đi ra!

Cô đi tới đi lui ở trong phòng, một ý tưởng to gan đã nhảy lên, cô lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Cao, hỏi cô ấy máy bay của Vĩ Trang hôm nay mấy giờ đến thành phố Thân.

Trợ lý Cao cũng muốn khó xử chết được, cô ấy không thể tiết lộ hành tung của bà chủ với người ngoài, nhưng Hướng Tiểu Viên lại không phải người ngoài, nhưng mà cô vẫn chưa tính là “vợ” của bà chủ. Thế nhưng nếu cô ấy nói cho cô hành tung của bà chủ, nói không chừng thì cô ấy liền sẽ không thấy được cái ngày mà Hướng Tiểu Viên trở thành “vợ” của bà chủ mình.

“Cô Hướng, hôm nay là thứ bảy, ừm, tôi cũng không đi làm, ở nhà chờ xem 《 Happy Camp 》.”

Tiểu Viên thoáng chớp mắt: “À?”

“Ừ, xem 《 Happy Camp 》!” Trợ lý Cao gằn từng từ từng nhịp mà nói ra mấy chữ này, trong lòng hô điên cuồng:

【 Thứ bảy mỗi tuần đúng 20:20 phút chiếu á! Cô hiểu ám chỉ của tôi rồi hay chưa! Cưng à, cưng suy ngược về lại một chút! Tầm 8 giờ rưỡi đến thành phố Thân! Khoảng 9 giờ rưỡi thì có thể đã về đến nhà! Cưng get hông? get được rồi chớ?! 】(nhận, đạt)

Tiểu Viên cười: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn Alex, 《 Happy Camp 》 rất thú vị.”

Sau khi trợ lý Cao cúp điện thoại, đầu tiên là thở dài ra một hơi, tiếp đó chẳng che giấu cảm xúc mà cười to mấy tiếng.

【 Mình lại cũng chưa nói gì, chỉ là khi tán gẫu thì nói với cục cưng Tiểu Viên rằng mình đang xem 《 Happy Camp 》 mà thôi! Mình không biết cái gì hết! 】

Tiểu Viên ở nhà trang điểm một phen, gửi WeChat thông báo cho Thái Quyển. Khi hết thảy dường như đã chuẩn bị thỏa đáng, chú Vương tài xế của Vĩ Trang cho cô đã ở bãi đỗ xe ngầm chờ cô.

Cô đáp thang máy đi xuống, trực tiếp ngồi trên xe, chiếc Benz hướng đến chỗ Vĩ Trang mà đi, chuẩn bị một ngạc nhiên bất ngờ cho người ấy. Những cảnh tình tứ mà trước đây cô cho rằng là sến súa nhàm chán, hóa ra thật sự đến từ cuộc sống đời thường của chính mình. Trong quá khứ, cô không có cảm giác đặt mình trong đó, hiện tại thì đã cảm nhận được.

Cộ hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh ban đêm thổi lướt qua cả khuôn mặt cô. Gió chính là đại diện hữu hình của lãng mạn, hình ảnh lay động ra ở trước mặt cô, dường như cô có thể nhìn thấy vẻ mặt của Vĩ Trang khi nhìn thấy cô, quần áo người ấy mặc, cô thậm chí có thể ngửi được mùi hương của riêng người ấy.

Tâm tình của cô vô cùng sáng rõ, cảm thấy làn gió bọc lấy cô, lao đến phía Vĩ Trang.