Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động Chương 19: Chạy Không Thoát

Chương 19: Chạy Không Thoát

2:45 sáng – 21/05/2024

Bỗng nhiên, âm thanh mở cửa cắt ngang khoảng lặng giữa Hà Mật Khuê và Hà Tố Như.

Từ ngoài bước vào, Kiều Dương mặc sơ mi đen đóng thùng, phần ống tay xắn lên một đoạn, size áo vừa vặn với tỷ lệ cơ thể người. Ống quần tây thẳng tắp ôm gọn phô cặp chân dài, từng một bước đi lại toát ra vẻ quyến rũ bí hiểm khác hoàn toàn với vẻ thư sinh như mọi khi.

Ngay cả Hà Tố Như cũng bị dáng vẻ mới này của Kiều Dương mê hoặc đến nỗi không ngậm miệng được. Riêng Hà Mật Khuê lại có linh cảm bất an không đúng, kể cả một ánh mắt lướt qua của anh cũng đủ để cô nhận ra sự kỳ lạ.

Kiều Dương bước vào phòng, lướt mắt qua Hà Tố Như một cái, không cần nói gì thì cô nàng như bị thôi miên vội bật dậy khỏi chỗ, tìm cớ về nhà thu xếp đồ đạc cho Hà Mật Khuê để tránh mặt.

Đến khi được trả lại không gian riêng cho hai người, Kiều Dương vừa nhấc chân muốn đến gần Hà Mật Khuê, cô đã lạnh nhạt quay mặt đi, thẳng thắng đề nghị: “Bác sĩ Kiều, lãng phí thời gian cho nhau như vậy là quá đủ rồi, chúng ta nên dừng lại thôi.”

Mặc cho Hà Mật Khuê có ý tránh né, Kiều Dương vẫn chậm rãi tiến gần đến, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải em vì bài viết trên báo tối qua nên mới muốn dừng lại?”

Hà Mật Khuê vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh bầu trời trong xanh lại chẳng dễ chịu chút nào.

Nén cảm xúc thật sự vào trong đáy lòng, Hà Mật Khuê để lộ ra nụ cười chua xót: “Tôi và anh đã cùng cố gắng như thế nào, nhưng thứ nhận được cuối cùng vẫn là con số không.”

Hai viền mắt Hà Mật Khuê cay xè, chỉ cần nghĩ đến những chuyện đã qua, lòng cô lại đau đến mức không tả nỗi.

Cô cùng Kiều Dương kiên nhẫn ở bên nhau, nhưng vừa phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé liên kết giữa cả hai thì cũng là lúc dấu chấm hết xuất hiện.

Hụt hẫng, tuyệt vọng, đau đớn từ tinh thần đến thể xác khiến Hà Mật Khuê không còn dám nghĩ đến việc tiếp tục ở bên cạnh Kiều Dương, hay kể cả việc trở thành một người mẹ đơn thân.

Nếu như ngày đó cô không có những suy nghĩ bồng bột, nếu như ngày đó cô không hành động nông nổi, thì có lẽ giờ đây cái giá cô phải trả không đắt bằng việc mất đi đứa con của chính mình.

“Chúng ta cãi duyên trời, không thắng được số phận.”

Hà Mật Khuê vừa chớp nhẹ mi, bao nhiêu nước mắt kìm nén lập tức tuôn trào.

Cô muốn quay lại như trước đây, vô tư vô nghĩ. Không cần phải lo chuyện làm dâu sinh cháu cho người khác, không cần mang tương tư gửi gắm cho bất kỳ ai, càng không cần sợ người đầu ấp tay gối thay lòng đổi dạ.

Kiều Dương đứng một bên, dõi theo Hà Mật Khuê khóc trong uất nghẹn. Anh chầm chậm đến bên cô, nhưng cái nắm tay còn chưa kịp chạm đã bị cô lạnh lùng xua đuổi.

“Xem như tôi cầu xin anh, hãy cứ xem như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi càng không đủ vị tha và hiểu chuyện cho sự bận rộn cùng các mối quan hệ của anh.”

Dứt lời, Hà Mật Khuê phũ phàng quay mặt đi, tuyệt tình tuyên bố: “Đứa bé mất rồi, giữa chúng ta cũng chẳng còn liên quan đến nhau.”

Dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của Hà Mật Khuê lại nghẹn ngào khó giấu.

Ngay khi Hà Mật Khuê vừa định nhích người nằm xuống tránh mặt, Kiều Dương bất ngờ nhào đến ép sát cô vào thành giường.

Hà Mật Khuê giật thót mình giương mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Dưong trong căng thẳng. Đối diện với cô là đôi mắt sâu hút chứa những tâm tư bí ẩn, khác hẳn với ánh mắt trầm ổn dịu dàng như thường lệ của Kiều Dương.

Kiều Dương không nói gì, chỉ im lặng quan sát mắt mũi đỏ ửng vì khóc của Hà Mật Khuê, nét mặt của cô vừa đau đớn mệt mỏi, lại tựa như vừa tức giận oán trách anh.

Đấu mắt một lúc lâu, Kiều Dương đương nhiên là người chịu thua trước. Anh giơ tay lau nước mắt trên mặt Hà Mật Khuê, nhẹ giọng an ủi: “Con cái là trời ban, nhưng dâu nhà họ Kiều là cướp lấy.”

Ấn đường của Hà Mật Khuê hơi cau lại khó hiểu, còn chưa kịp thông suốt câu nói vừa rồi, Kiều Dương đã tiếp lời: “Em muốn khóc thì cứ khóc, muốn tức giận thì tức giận, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Anh chưa từng lừa dối em, chỉ là đứa bé ấy không có duyên với chúng ta.”

Trong con ngươi trong suốt của Hà Mật Khuê lập tức dâng lên màng nước khi nghe Kiều Dương nói. Chớp mắt, đôi môi tê rần của cô đã bị đôi môi nồng ấm của anh phủ lên.

Nụ hôn mang theo sự chân thành của Kiều Dương bị Hà Mật Khuê biến thành nụ hôn phớt lờ khi cố ý tránh đi. Chính sự ngọt ngào của Kiều Dương mang đến đã làm Hà Mật Khuê như kẻ mụ mị, từng ngày lại càng lún sâu.

Hiện tại, Hà Mật Khuê đã suy nghĩ thông suốt, cô không muốn tiếp tục cuộc sống của hiện tại, bởi có quá nhiều cảm xúc và thử thách. Cô muốn quay lại trước đây, làm một người tự do tự tại, tự kiếm tiền tự hưởng thụ, sẽ không vì ai mà rơi nước mắt.